Một Đời Vui Vẻ

Chương 12: Chương 12: Chương 10




Editor: Gà

Mười tám năm trước: Hạ Ly, Vân Yên

(Bắt đầu nhắc đến chuyện xưa) sáu tuổi, ba tuổi (?)

(Bảy năm sau) mười ba tuổi (có mẹ kế), mười tuổi (đi theo Vân Trinh Uyển đến nhà họ Hạ)

Mười tám năm sau: hai mươi bốn tuổi (thất tình), hai mươi mốt tuổi (đính hôn với Hứa Lâm Tranh)

Mồ hôi, đây không phải bản kê khai.

Chú thích:

(?) Đại biểu cho kịch tình còn chưa xuất hiện, cho nên tạm thời gác lại. Nếu hứng thú có thể suy đoán năm kia đã xảy ra chuyện gì ha. Mỉm cười mỉm cười. . . . . .

….

Gặp lại chiếc giường đó của Hạ Ly, cả người Tiêu Phượng Nam giật thót. Anh cũng không phải là thánh nhân quân tử, cộng thêm điều kiện xem như ưu việt, được đám phụ nữ ưa thích. Ở nước ngoài mấy năm, cũng thật thật giả giả nói vài chuyện yêu đương. Theo anh tự xưng, là người thành thục với thân thể phụ nữ không thua gì bác sĩ. Anh tự nhận mình đã qua thời kỳ thấy thân thể phụ nữ sẽ chảy máu mũi, vậy mà hôm nay nhìn chiếc giường chỉnh tề, thì nhịp tim đã rối loạn.

Đại khái nên trách mười năm trước lần đó vô tình làm anh hùng.

Hạ Ly nhu nhược như vậy, đời này cũng khó gặp lại được. Chỉ liếc mắt một cái, hồn phách anh đã bay mất. Đêm hôm ấy, anh thấy cô từng bước từng bước lui về sau, trên tay trắng noãn có thể thấy mạch máu màu xanh. . . . . . Vào buổi chiều hôm đó, Hứa Lâm Tranh còn trịnh trọng nói: Em họ mà cậu ta thích nhất sắp biến thành cô bé lọ lem rồi, sau này sẽ có một mẹ kế lòng dạ ác độc khi dễ cô, cho nên, cậu ta nhất định phải bảo vệ cô! Lúc ấy anh còn cười nhạo nói Hứa Lâm Tranh có tính kỵ sĩ, nhưng khi thật sự nhìn thấy Hạ Ly bị tên côn đồ bắt nạt, khi đó anh vốn là một đứa trẻ lạnh lùng cũng không nhịn được kích động, trở thành kỵ sĩ mà anh khinh thường nhất.

Vậy mà, người kỵ sĩ cứu không phải công chúa, mà là nữ vương.

Bây giờ anh nhớ lại phản ứng ban đầu của Hạ Ly vẫn sẽ bật cười.

. . . . . . . . . . . .

“Không sao, muốn anh đỡ em không?” Tiêu Phượng Nam vươn tay về phía Hạ Ly.

Hạ Ly trừng mắt, có vẻ vô tội. Cô nhìn anh, lại nhìn Liễu Nghiêu. Tự mình bò dậy: “Cám ơn anh! Là bạn của Lâm Tranh à?”

“Xem như vậy đi.” Tiêu Phượng Nam nói xong, cởi áo khoác Liễu Nghiêu ra cho cô mặc: “Trên con đường này vẫn không an toàn mà? Tại sao lại muốn đi một mình?”

“Bởi vì ba em không cần em nữa! Bây giờ ông ấy sẽ cưới một người phụ nữ rất xấu, phụ nữ xấu còn mang theo đứa em gái hư hỏng. Cũng không ai thương em nữa!” Hạ Ly vô cùng nghịch ngợm nháy mắt: “Đây chính là hiện thực phiên bản cô bé lọ lem.”

Tiêu Phượng Nam bật cười. Làm sao có thể có cô bé lọ lem cường hãn như vậy, tùy tiện nói xấu ‘Mẹ kế xấu xa’ với người xa lạ. Vậy mà nhìn nét mặt cô, lại cảm thấy dáng vẻ cô vô cùng uất ức.

“Tay của anh còn đau không?” Hạ Ly nhìn nắm đấm sưng đỏ của anh: “Muốn đến nhà em xử lý vết thương không?”

“Không cần.” Tiêu Phượng Nam mỉm cười nói: “Không sao.”

Rồi sau đó, Hạ Ly —— Hạ Ly không biết điều vỗ mặt Liễu Nghiêu: “Cậu ấy rất yếu nhớt, lập tức lao vào, còn tưởng lợi hại lắm. Không ngờ bị đánh ngã cái một.” Vậy mà, Hạ Ly đã rất quan tâm đến thiếu niên ‘yếu nhớt’ ấy, dùng dây cột tóc băng bó vết thương trên tay cậu ta.

Tiêu Phượng Nam không biết mang tâm trạng gì, đi đến đá vào eo Liễu Nghiêu một cước.

Người đó chậm rãi tỉnh lại.

Sau đó, Tiêu Phượng Nam rất chảnh nói: “A, xem ra đã có người đưa em về nhà rồi. Anh đi trước.” Đi không hề quay đầu lại.

Hạ Ly há hốc mồm nhìn bóng lưng anh, rốt cuộc không hề nói gì.

. . . . . . . . . . . .

Tiêu Phượng Nam nghĩ đi nghĩ lại, bỗng cười lên.

“Bà già kia nói xấu gì tôi với anh?” Dáng vẻ Hạ Ly hung tợn như uy hiếp: “Có gì buồn cười đâu.”

“Xin lỗi, chỉ đang nhớ đến một ít chuyện cũ. Dì không hề nói gì.” Tiêu Phượng Nam nói thế, mắt đảo một vòng khuê phòng cô: “Lúc đến đây lần trước, hình như có nhìn thấy một chiếc lá bằng thủy tinh trên kệ đồ cổ mà. Tại sao giờ không thấy nữa?”

“Muốn biết hả?” Hạ Ly bĩu môi, giả vờ thành dáng vẻ chim nhỏ nép vào người: “Chị, cái lá này thật đẹp! A, đáng tiếc không có ai tặng em. Chị, em mang về phòng em vài ngày được không?”

Tiêu Phượng Nam không nhịn được bật cười.

“Gọi anh đến anh thì anh lại đến thật. Sẽ không phải thật sự muốn quen tôi chứ?” Hạ Ly ném một cái túi thêu đến.

“Ừm” Tiêu Phượng Nam tiếp nhận túi thêu cô ném qua. Đột nhiên nghĩ đến câu chuyện hoàng tử Ếch nhặt được quả bóng vàng cho công chúa.

“Aha! Thì ra phong nguyệt của Hạ Ly tôi thật vô biên à?” Cô đoạt lấy túi thêu trong tay anh, một tay nâng cằm anh lên: “À, anh có gì đặc biệt hả? Vì sao tôi phải hẹn hò với anh? Chúng ta thích hợp ở đâu?”

Tiêu Phượng Nam không nói lời nào, nhìn cô chằm chằm.

‘Thâm tình’ như vậy khiến Hạ Ly da mặt siêu dày đỏ mặt. Buông tay đang sờ mặt anh.

“Hạ Ly, anh thích em.” Anh dời đầu cô qua, hôn lên trán cô: “Không cần đợi cậu ta nữa, anh thích em.”

“Đừng chạm vào tôi!” Hạ Ly dùng sức đẩy, hung hăng lau trán: “Ghê tởm chết rồi, cho dù muốn qua lại, nếu không được cho phép thì đừng hôn tôi!”

Tiêu Phượng Nam bắt chước đẩy cô vào sát kệ đồ cổ, giữ chặt tay cô: “Cô bé, mặc dù anh không muốn nói . . . . . . Nhưng, em thật rất cần ăn đòn! Cứ thích một người không thể cho em tình yêu, thế nào? Cảm giác mình thật vĩ đại hả?” Anh dựa vào gần, hơi thở phả lên mặt cô: “Không cho phải không? Như vậy. . . . . . Lúc em hôn Hứa Lâm Tranh, đã trưng cầu ý của cậu ta chưa? Hay là nói, em thích dùng sức mạnh?”

Hạ Ly nghẹn họng nhìn trân trối, nửa ngày không nghĩ ra muốn nói gì để phản bác. Thể lực giữa đàn ông và phụ nữ khác biệt không cho phép cô phản kháng, hơn nữa. . . . . . Việc đã đến nước này, cô cũng không muốn phản kháng nữa.

Tiêu Phượng Nam dùng một tay ôm lấy cô, in đôi môi vào mặt cô, từ từ di chuyển đến khóe môi cô. Hạ Ly siết chặt quần áo anh, từ từ nhắm mắt lại. Anh buông lỏng tay đang giữ chặt tay cô, chuyển đến eo cô.

Vứt bỏ Hứa Lâm Tranh thôi. Vứt bỏ anh ấy. . . . . . Vứt bỏ thời thiếu niên mê luyến cùng nhau. . . . . .

Anh hôn, hình như nói như vậy.

Cô đột nhiên giật thót, cảm thấy lưỡi anh đang liếm môi cô, không khỏi cắn chặt răng. Từ từ mở mắt ra. Cánh tay chắn giữa hai người tạo ra một khoảng cách.

Nói chung Tiêu Phượng Nam đã hôn rất nhiều phụ nữ rồi, cho nên kỹ xảo khá thuần thục. Anh đang kiên nhẫn vuốt ve môi cô, từ từ cạy hàm răng cô ra. Vậy mà ——

“Ha ha, sớm đã nói với anh không cho phép thì không được hôn tôi!” Hạ Ly cười híp mắt lau sạch vết máu trên môi anh, nhón chân hôn lên vết thương trên môi anh: “Được rồi, anh được thông qua, anh yêu. Sau này anh chính là bạn trai của riêng Hạ Ly em, hễ kêu là đến, được không?”

Tiêu Phượng Nam không nói lời nào, ôm cô vào lòng.

“Đúng rồi, tay anh đã khá hơn chút nào chưa?” Hạ Ly từ trên eo chụp được tay anh, kéo qua nhìn: “....! Hình như rất sưng, vết thương có vẻ sắp nhiễm trùng rồi.”

“Không sao.” Tiêu Phượng Nam cầm tay cô: “Chuyện bị thương không đơn giản. Hạ Ly, hình như cái chân thang bị a xít làm hỏng. Nói cách khác —— có người cố ý muốn hại em. Cả cọc gỗ cũng thế. Em ở nhà họ Hạ phải cẩn thận.”

“Em là người dễ dàng bị đánh ngã vậy sao?” Hạ Ly mạnh miệng, nhét túi thêu vào người anh.

“Cái món này rất tinh xảo. Nhưng, bao nhiêu năm rồi đều chưa từng thấy bán cái này.” Tiêu Phượng Nam vân vê túi thêu: “Bên trong đựng cái gì?”

“A! Cái này năm đó em sáu hay bảy tuổi gì đó tự tay vá, thế nào, em có thiên phú lắm phải không?” Hạ Ly kiêu ngạo nói: “Lúc ấy cũng sắp đến sinh nhật, ông nội cho em hình thoi tam giác gì đó để nhét vào, làm thành quà sinh nhật năm đó cho em. Ông nói đó là hạt kiều mạch thôi, lúc ấy em còn nói ông nội hẹp hòi đấy.”

“Ha ha, từ nhỏ đã là đứa bé khéo tay.” Tiêu Phượng Nam nói: “Không bằng tặng anh nha.”

“Oáp! Giống như đồ gì của em cũng tốt vậy.” Hạ Ly sờ dấu năm ngón tay còn in trên gò má mình: “Nếu không phải thấy nó không đáng tiền, sớm đã bị Vân Yên đoạt mất rồi! Vẫn nên tặng anh thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.