Một Đời Vui Vẻ

Chương 7: Chương 7: Bạn trai cũ




Bắt đầu từ ngày sinh nhật đó, Hạ Ly cũng không dám đến nhà họ Hứa. Sợ gặp Hứa Lâm Tranh, cũng muốn gặp Hứa Lâm Tranh.

Cô mộng tưởng hão huyền: nhất định là mình thổ lộ quá mức trắng trợn, khiến cho anh xấu hổ khi gặp cô. Nếu không phải thì, chính là anh sợ mình cũng thích cô, cho nên không dám tới gặp cô. Còn có một tình huống, chính là Hứa Lâm Tranh đã sớm động lòng, chỉ là ngại vì nhân tố nào đó đang trốn tránh cô, ha ha ha ha. . . . . .

Nhưng mà, tự luyến vẫn là tự luyến.

Sự thực là: cô sợ anh không đáp lại, sợ mình nhiều năm qua thầm mến nói ra lại là kết quả như thế; cô càng sợ anh đáp lại, nếu như Hứa Lâm Tranh lại cùng cô hồ đồ, đó mới thật là thiên hạ đại loạn.

Cũng may Hạ Ly đã sớm mài luyện ra tâm lý chịu đựng kiên cường, chuyện hôn xong bỏ chạy cũng không chỉ làm một lần này, không nghe không nghĩ không hỏi, giả vờ mình là thi thể nằm trên giường lớn KING-SIZE giành được gian phòng vốn của mẹ già, làm nữ công.

Nếu nói Hạ Ly không có một chút dáng vẻ danh môn thục nữ cũng không đúng. Thứ danh môn thục nữ phải học tập cô dường như cũng thế học không bỏ sót, chẳng qua những thứ này nghe nói có thể bồi dưỡng tình cảm sâu đậm đều thành công cụ hoa tâm của cô.

Học dương cầm, bất tri bất giác thành “tài nữ” “Cầm kỹ kinh người” ở trên tiệc rượu.

Học nữ công, bất tri bất giác thành con dâu cháu dâu “hoàn mỹ” trong suy nghĩ người thế hệ trước.

Học trồng hoa hẳn là an toàn nhất rồi, chỉ là mỗi ngày quá nhiều người nhất định phải lãnh giáo kinh nghiệm trồng hoa với cô, giống như công tử trẻ tuổi bây giờ đều là người bảo vệ sinh thái nhiệt tình yêu thương thực vật nhiệt tình yêu thương tự nhiên.

Đáng tiếc chính là, Hứa Lâm Tranh không thích cô “làm bộ làm tịch” đàn Piano, không thích cô “cố làm ra vẻ” thêu thùa, cũng không phải là người bảo vệ sinh tháinhiệt tình yêu thương thực vật.

Trong đầu toàn là Hứa Lâm Tranh, mặc kệ là chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến Hứa Lâm Tranh. . . . . .

Đại tiểu thư nhà người có tiền, đặc biệt là đại tiểu thư được cưng chiều, mỗi ngày chuyện cần làm cũng chỉ có nói chuyện yêu đương mà thôi.

Lâm Oánh lúc trước một lời trúng đích.

. . . . . . . . . . . .

“Hạ Ly, ở trong phòng làm gì vậy? Điện thoại vang cả buổi cũng không biết bắt máy.” Hạ lão phu nhân gõ cửa nói. Hạ Ly mới phát hiện ra mình lại đang thất thần.

“A! Nghe điện thoại cũng muốn quản!” Hạ Ly tiếp tục nằm cứng đơ, quăng một cái liếc mắt tới điện thoái, biết không phải là Hứa Lâm Tranh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lười biếng đi qua, cầm ống nghe lên ——

“Công chúa, có muốn ra ngoài chơi hay không?”

Hạ Ly theo thường lệ tới trễ hai mươi phút.

“Vẫn là đúng giờ như vậy sao.” Răng khểnh của Liễu Nghiêu dưới ánh mặt trời cực kỳ sáng.

Hạ Ly chưa bao giờ nghĩ tới, “mối tình đầu” xa cách lâu như vậy gặp mặt lại có thể không chút kiêng kỵ di44nd44nl33qu11d00n nói chuyện phiếm, tùy ý giống như bạn tốt chưa từng rời khỏi. Không thể phủ nhận, Liễu Nghiêu vẫn là giống như bộ dạng côn đồ, thời điểm cười lên có vẻ xấu xa, nhưng mà anh tuyệt không hư.

“Hey. . . . . . Tôi luôn muốn hỏi, lúc trước vì sao anh rời đi vậy? Chào cũng không chào, thật thiếu ý tứ!” Hạ Ly ăn đá bào, thích trang trí một trái anh đào. Cô mút lấy thìa nhỏ màu xanh lá, vẫn chưa thỏa mãn thở dài.

Liễu Nghiêu nhìn cô ăn vui vẻ, cũng cười theo.

Hạ Ly chính là quái thai như vậy, lúc trước chưa từng gặp cô, Liễu Nghiêu cho rằng tất cả người có tiền đều ăn thứ gì đó đẳng cấp, Liễu Nghiêu một ngày ba bữa đại khái thuộc về loại “không thể vào miệng” kia. Trong ấn tượng của anh, chưa từng gặp qua đại tiểu thư giống như Hạ Ly ăn đá bào ở tiệm nước giải khát nhỏ. Cho dù muốn ăn, cũng phải đến quán rượu cấp ngôi sao bán tâm trạng ăn cơm xong sẽ từ từ thưởng thức.

“Tôi đang nói chuyện với anh!” Hạ Ly hung hăng đánh đầu anh một cái: “Này anh! Hẹn gặp tôi vậy mà dám thất thần, tên liều lĩnh!”

Lúc trước vì sao rời khỏi vậy? Liễu Nghiêu ở đáy lòng cười lạnh.

Vậy mà, nụ cười của anh vẫn sáng rỡ: “Thế nào, lúc trước có phải nhớ tôi đến khóc không? Nhớ ban đầu là cô chết sống lôi kéo tôi bảo tôi làm bạn trai của cô! Đàn ông cực phẩm từ thời niên thiếu giống như tôi vậy mà không nói tiếng nào đi mất, thật đáng tiếc chứ?”

Hạ Ly một ngụm nuốt anh đào vào, cẩn thận đem hạt phun ra. Trên cái mũi xinh đẹp của cô thấm ra một tầng mồ hôi nhỏ, đôi môi màu đỏ sáng bóng còn diễm lệ hơn anh. Cằm cô hơi nhọn khẽ rung, Liễu Nghiêu rất không chịu thua nhìn chằm chằm môi cô, tâm viên ý mã (tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ chạy rong như ngựa).

“Thật sự có lúc khóc.” Ngoài dự đoán, cô nói: “Vừa bắt đầu còn tưởng rằng anh cũng học những đứa ngốc kia chơi cái gì vờ tha để bắt thật đem đùa giỡn, nhưng mà, làm như tôi ý thức được lúc anh thật sự không chào mà đi, thật rất đau lòng. Ai bảo anh bình thường đều trộn cùng một chỗ cùng những tên côn đồ kia, tôi nghĩ đến anh bị đánh đến chết rồi chứ! Hơn nữa, mặc dù ban đầu đề xuất kết giao là tôi, nhưng người vẫn ngu ngốc đuổi theo tôi chạy chính là anh nha, người theo đuổi trung thành như vậy bỗng chốc không thấy nữa, thật sự rất đáng tiếc.”

“Công chúa. . . . . .” Liễu Nghiêu để tay ở trên tay Hạ Ly: “Nghe cô nói những lời này, coi như biết rõ là giả cũng bị cảm động! Để biễu dương lòng trung thành của tôi, xin ban thưởng cho tôi một nụ hôn thần thánh đi!”

“Đi tìm chết.” Hạ Ly cười đẩy tay anh ra, cúi đầu tiếp tục ăn đá bào.

“Người phụ nữ vô tình.” Liễu Nghiêu nhướng mày tiến tới, hôn một cái lên tóc cô.

“Cũng bảo anh đi tìm chết rồi!” Hạ Ly bị mạo phạm, móng tay nhọn cào một cái: “Sau này tôi không muốn đùa kiểu này.”

“Thế nào?” Liễu Nghiêu hình như cũng không cảm thấy vết cào trên mặt đau bao nhiêu, anh cầm lấy tay cô: “Vừa mới gặp mặt đã cảm thấy cô không ổn rồi. Tâm tình không tốt sao?”

“A, có một chút. Xin lỗi. . . . . .” Hạ Ly ê ê a a, tìm khăn giấy trong túi giúp anh lau máu, không nghĩ, lại lục đến khăn tay của Tiêu Phượng Nam. Chính cô cũng sững sờ: vật như vậy làm sao còn giữ lại?

“Hạ Ly, cô yêu đượng với ai vậy?” Liễu Nghiêu nhận lấy khăn giấy, nhìn khăn tay cười: “Dựa theo lời nói của người có tiền các cô, là một người đàn ông rất có phẩm vị?”

“Không có.” Hạ Ly nhanh chóng cầm khăn tay nhét vào chỗ ngồi: “Người này anh cũng biết. Chính là. . . . . . Lúc anh cậy anh hùng muốn cứu tôi lại bị đánh ngã, người đó xuất hiện đánh trả.”

“Hứ! Cướp danh tiếng đàn ông của tôi mà.” Liễu Nghiêu chỉ vào khăn tay nói: “Các người tiến đến mức nào tôi cũng mặc kệ, dù sao cô là của tôi.”

Hạ Ly cười lớn, dán khăn giấy lên mặt anh: “Nếu như mười năm trước anh nói lời này tôi có thể sẽ suy tính, hiện tại, anh hoàn toàn không cần nghĩ! Ai biết anh chừng nào thì lại biến mất. Đàn ông của tôi, sẽ vì tôi làm trâu làm ngựa cả đời, hễ kêu là tới mới được.”

“À, hơn nữa còn phải có tùy thời bị cô chuẩn bị SM.” Liễu Nghiêu chỉ mặt mình: “Công chúa, mặc dù bề ngoài như vậy cô gặp nhiều rồi không quan tâm, nhưng phần lớn trong mắt con gái vẫn là một loại cực phẩm. Cho nên, xin cô thương tiếc bảo vật chung của phụ nữ, không nên tùy tiện tổn thương tôi.”

“Này, người ta cũng đã nói xin lỗi rồi.” Hạ Ly cách mặt giấy hôn vết thương của anh: “Nhưng Liễu Nghiêu. . . . . . Tôi có người trong lòng rồi, cho nên, chúng ta chỉ có thể làm bạn. À, thật ra thì anh cũng không có gì oan ức đâu! Ai bảo người ban đầu không hiểu tại sao đi mất là anh đấy!”

“Thôi, tôi tha thứ cho cô thay lòng đấy.” Liễu Nghiêu mở rộng ánh mắt, cười rực rỡ như vậy: “Thay lòng còn cây ngay không sợ chết đứng như thế, thật không hỗ là Hạ Ly!”

“Lời này nghe thật thoải mái.” Hạ Ly ăn xong chút đá bào cuối cùng, giống như là tạm biệt “tình yêu” hoang đường ban đầu của bọn họ, hít một hơi thật sâu: “Vì Hạ Ly ddđđllqqđđHBT vĩ đại, lại mời tôi ăn một cái vị chanh, có được hay không?”

Liễu Nghiêu vò đầu, cười: “Giống như heo.”

Khi Hạ Ly về đến nhà đã cảm thấy không khí cực kỳ quái dị.

Hạ lão gia tử luôn ăn xong cơm tối sẽ muốn ra ngoài tản bộ vậy mà ngồi lim dim ở trên sô pha, ánh mắt Hạ lão phu nhân nhìn một quyển sách, nhưng rõ ràng dáng vẻ không yên lòng. Ngay cả cha Hạ Ly cũng ở đây ngồi trước ti vi, trừ Chủ nhật, đây chính là nhàn nhã hiếm thấy

Thẩm tra? Lên án?

Nhìn lại một chút, hai mẹ con Vân Trinh Uyển đều không ở đây.

Quả nhiên mẹ kế cô lại cáo trạng? Ách. . . . . . Nguy rồi! Chẳng lẽ chuyện với Hứa Lâm Tranh bị Vân Yên kia biết. . . . . . Thảm thảm, coi như người nhà cô đều không bảo thủ, tuyệt đối cũng sẽ không cho phép cô đi trêu chọc anh họ cô! Huống chi còn là anh họ đã đính hôn. . . . . .

“Tiểu Ly a. Thời gian này thật vui vẻ nha. Ha ha ha ha.” Hạ lão gia từ am hiểu tâm lý chiến nhất. Mặc kệ ông nói gì cũng không cần trả lời, cẩn thận mai phục.

“Hạ Ly, ông nội nói với con đấy.” Cha già Hạ loáng thoáng còn nhìn ra được tàn ảnh anh tuấn tiêu sái năm đó. Nhưng hiển nhiên lão hóa cũng tương đối nhanh, mép tóc phía sau thay đổi một chút, dáng người đẹp ngược lại không có phát tướng.

“A.” Hạ Ly a đi qua, nhăn nhó nói: “Cũng không có đặc biệt vui vẻ lắm.”

“Không đúng nha. Con xem trên mặt Tiểu Ly, vừa vào cửa liền treo một nụ cười. Ha ha ha ha.” Ông nội cười đến thật giả: “Không phải là thật lòng đang yêu đương chứ?”

“A!” Hạ Ly quát to một tiếng.

Xong rồi xong rồi. . . . . . Sớm biết thà bị gọi đoạn tình cảm này không bệnh mà mất, cũng không muốn tình yêu thuần khiết bị dán nhãn “vô sỉ” của cô bị lấy ra bóp.

“Xem đi, tôi đã nói đứa bé này đang yêu. Bị nói trúng rồi chứ!” Hạ lão gia tử vui vẻ: “Tiểu Ly nhà chúng ta sẽ đỏ mặt, là một hiện tượng tốt.”

“Ông. . . . . . Ông nội!” Hạ Ly trợn to hai mắt: chẳng lẽ bọn họ đã sớm tán thành cô với Lâm Tranh. . . . . .

“Tiểu Ly cũng không cần giả bộ nữa. Buổi chiều hôm nay ông nội đi họp, ở góc đường thấy cháu và một người con trai tay trong tay đến tiệm băng. Yêu là chuyện tốt chứ sao. . . . . . A, đừng nóng vội. Được rồi, đều không cho hỏi Tiểu Ly nữa nha.” Hạ lão gia tử cười đến cực kỳ quỷ dị.

Hạ Ly cắn môi.

Trừ thở phào một cái ra, còn có một chút thất vọng: tình yêu của cô đối với Hứa Lâm Tranh nếu như bị phát hiện, cho dù phải đối mặt là mưa to gió lớn cũng tốt, Hạ Ly cái gì cũng không sợ. Bị phát hiện lại chính là một phần tình cảm đã sớm chết non, hơn nữa Hạ Ly chắc chắn, chết non có liên quan với nhà họ Hạ.

Ban đầu thời điểm Hạ ly với Liễu Nghiêu đi chung với nhau, Hứa Lâm Tranh liền cười cô: đối tượng đại tiểu thư dễ dàng động lòng quả nhiên vẫn là tên côn đồ trừ đánh nhau ra cái gì cũng sai.

Vậy mà, có lẽ giống như tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết, đại tiểu thư với tên côn đồ bị sức mạnh không biết cứ như vậy tách ra. Sức mạnh không biết này, đại khái chính là nhà họ Hạ?

Nhưng mà bây giờ, người nhà của nàng không chỉ không cấm cô và Liễu Nghiêu tiếp tục ở cùng nhau, ngược lại khích lệ cô làm như vậy. Như vậy, ban đầu chân tướng Liễu Nghiêu không chào mà đi là cái gì chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.