Một Đoạn Nhân Duyên

Chương 38: Chương 38




Hửm, ai gọi nàng vậy, ở kinh thành này nàng đâu có quen biết nhiều đâu? Nàng xoay người lại tìm xem ai gọi mình, chỉ thấy người con trai kia đang nhìn mình thôi.

-Vừa rồi công tử gọi ta sao? Nàng tròn mắt nhìn hai người họ.

Người con trai đó với vẻ mặt bất ngờ tiến lại chỗ nàng, một lần nữa nhìn kỹ mặt nàng.

-Nàng là...Ngô Thanh Tâm đúng không?!

Hểy, người này mới gặp mà sao biết cả tên của nàng?!

-Đúng...nhưng mà tại sao ta và ngươi mới gặp mặt mà ngươi đã biết cả tên ta, ta nhớ khi nãy không có nói cho ngươi biết.

Người con trai đí ngẩn mặt lên trời cười ha hả mấy tiếng, rồi miệng lại lẩm bẩm.

-Đúng là có duyên thật rồi, nàng không chết, ta luôn có linh cảm nàng không chết mà!

-Ngươi..ý của ngươi là!?

Cái người này, không phải có vấn đề chứ? Nàng bất giác lùi lại hai bước, cảnh giác nhìn hắn.

Mắt người này tràn ngập ý cười nhìn nàng.

-Nàng thật sự không nhớ ta là ai sao, nàng nhìn kỹ xem.

Nàng nhìn hắn một lần nữa, nhưng mà thật sự...không nhớ ra ai.

Hắn ta thấy nàng không nhớ bèn, gợi ý.

-Nàng có nhớ lúc chúng ta ở Quang Châu, ta hai lần cứu nàng, một là ở tửu lầu, hai là trên xe ngựa.

Xe ngựa, tửu lầu?? Đầu nàng bắt đầu lục lọi lại kí ức, trước đây ở Quang Châu lúc đó hiểu lầm nên chạy trốn khỏi bọn A Duật, lúc đó có trốn trên xe của một người , và người này…

Hình ảnh về người trên xe ngựa đó từ mờ ảo không thấy rõ chon đến khi hiện rõ, và hòa vào khuôn mặt đang đối diện với nàng, lúc này nàng nới “À” một tiếng.

Lúc đó nàng chạy trốn nên chưa cảm ơn người ta một tiếng, mà công nhận thật kinh thành nhỏ bé quá, đi đâu cũng gặp người quen.

-Đúng là hữu duyên.

-Đúng đúng! Nàng cười gượng - lần trước do đi gấp cho nên không thể cảm tạ ngươi được, lần này lại cứu ta nữa không biết nên trả ơn thế nào cho hết đây.

Người kia dáng vẻ nho nhã, mắt lúc nào cũng vui vẻ với nàng.

-Không cần phải như vậy, gặp lại nàng đó là lời cảm tạ lớn nhất rồi.

Hểy, cái người này nói gì vậy, không phải là người có vấn đề đó chứ.

Nghĩ một lát nàng mới quyết định trả ơn cho hắn nhanh gọn lẹ, ơn nghĩa mà để lâu quá khi trả rất khó khăn.

-Thôi như vậy đi,ta mời công tử một bửa xem như cảm tạ công tử, được chứ?!

Hơi bất ngờ, người này thì vẻ mặt còn suy nghĩ, chứ người đi bên cạnh thẳng thừng từ chối.

-Không được, tuyệt đối không được, công tử nhà ta không thể ăn bừa mấy thứ không được sạch sẻ ở đây được!

Nàng khó chịu nhìn tên này.

-Thế nào mà không sạch sẻ có phải bắt công tử nhà ngươi ăn mấy thứ không đàng hoàng đâu, chỉ là ta muốn mời ngày ấy một bát chè đậu đỏ thôi mà.

-Như vậy cũng không được, ta nói ngươi biết…

-Được rồi Tiểu An, Chỉ là ăn một bửa thôi xem như phá lệ một lần cũng không sao! Vậy đa tạ nàng đã mời ta.

Tiểu An, nàng kìm lắm mới không phụt cười, nhìn mặt người đi bên cạnh này,đã già lắm rồi còn gọi Tiểu An.

-Khụ...vậy mời công tử đi theo ta.

Người kia vui vẻ, đi theo phía sau nàng, nàng đưa họ đến chỗ của hai vợ chồng bà lão kia, lâu rồi nàng cũng không đến ăn chỗ họ.

Thấy nàng họ vui vẻ đón tiếp, trong khi chờ họ mang chè lên nàng có hỏi người này tên gì, nhưng trong có vẻ lúng túng lắm, nói tên thôi mà, khó lắm sao?

-Thôi không làm khó công tử nữa, nếu khó khăn quá thì bỏ qua đi.

-Ta...ta tên là Hoàng Minh, Thiên Hoàng Minh.

Tên này hơi khó đọc, hèn gì không muốn nói.

-Chè đến rồi, đến rồi.

Bà lão mang ba bát chè lên, vẫn là hương vị đó ngọt rất ngọt, bà lão cứ nhìn nàng cười tủm tủm, sao đó chuyển sang nhìn hai người kia.

-Tiểu Tâm, hai người này là thái giám mới đến nữa sao?

“khụ” sau câu hỏi đó là một trận ho khan của nàng, lấy lại bình tĩnh nàng mới giải thích với bà lão.

-Không không, đây là một vị ân nhân trước đây đã cứu con.

-À thì ra là vậy, thôi mau ăn đi!

Bà lão hỏi thăm xong cũng đi mang chè cho bàn khác, khách hôm nay có vẻ đông.

Nàng húp một muỗn chè sau đó ngẩn mặt lên nhìn hai người họ, tên Hoàng Minh kia cũng đắng đo một lút mới ăn thử, ấy bộ dạng này rất giống Du Thiên Ân nha.

-Nha đầu kia trên mặt ngươi tại sao lại bị như vậy lúc trước đâu có như thế này?!

Cái người tên Tiểu An đột nhiên hỏi nàng, nàng cũng giật mình, lúc nàng gặp tên Hoàng Minh này cũng là mấy thánh trước, nàng phải nhìn kỹ lắm mới nhìn ra, còn Tiểu An này vẫn còn nhớ mặt của nàng khi đó sao?

-À...chuyện này kể ra dài dòng lắm.

-Dài dòng thì từ từ mà kể! tên Tiểu An lập tức nổi máu tò mò.

Nàng cười gượng.

-Thật ra sau khi rời khỏi Quang Châu, trên đường đi gặp phải cướp, tỷ tỷ đi chung với ta nghĩ ra cách để không bị cướp sắc nên đã bôi cái loại gì đó lên mặt ta, rốt cuộc ta vẫn bị bọn chúng nhìn vừa mắt, tuy là may mắn chạy thoát nhưng vết trên mặt rửa mãi không ra! Nàng thành thật nói.

-Ra là vậy! Tiểu An gật gù.

Hoàng Minh nãy giờ im lặng nghe nàng nói, và hắn ta lại phát ra một chuyện, có người nói dối hắn.

Nàng nhìn trời thấy không còn sớm nữa, không biết chừng Du Thiên Ân đã về đến phủ, không thấy nàng hắn lại làm loạn nữa cho xem.

-Trời không còn sớm nữa, ta phải quay về phủ đây, khi khác gặp lại ngươi!

Nàng để tiền trên bàn rồi cầm túi vải đựng quả hồng lên, thấy vậy Hoàng Minh liền cản nàng lại, rồi hỏi.

-Khoan đã, nếu gặp lại thì phải tìm nàng ở đâu?!

Gì chứ đã đãi một chầu chè rồi còn gì, gặp lại làm gì!! Chị đây không dư tiền!!!

-Nơi ta làm việc không tiện nói ra lắm, khi nào rảnh thì ta sẽ mời ngươi ăn chè tiếp cứ vậy đi, tạm biệt!

Nói xong nàng chạy một mạch đi, xin lỗi chị đây ngày nào cũng bận!!

-Chủ nhân người để nha đầu kia đi vậy sao?!

-Đương nhiên là không, hiện giờ nàng đang ở kinh thành, lại còn biết được dung nhan hiện giờ, ngươi cho người đi theo dõi nàng ấy, xem nàng ấy làm ở phủ nào, nếu là làm nô tỳ thì nhất định chuộc thân cho nàng ấy, sau đó đưa vào cung gặp trẫm.

-Dạ, nô tài đã rõ.

Hai người nhìn về phía bóng lưng của nàng, mỗi người điều mang một suy nghĩ riêng.

……….

Du Thiên Ân trở về phủ cũng là giờ Tuất, hắn đi đến trước cửa phòng nàng, ánh đèn trong phòng cũng tắt, đứng nhìn hồi lâu hắn mới trở về phòng.

Vừa bước vào đã thấy một bàn thức ăn nguội lạnh, còn có một người đang ngủ quên trên bàn, bất giác môi hắn nở nụ cười ngọt ngào, thì ra nha đầu ngốc này vẫn đợi hắn ăn cơm.

Du Thiên Ân đến ngồi bên cạnh nàng, động tác nhẹ nhàng để nàng không phải thức giấc, sau đó lặng lẽ ăn những món ăn trên bàn, hương vị quen thuộc tràn đầy trong khoang miệng,dù cho đã ngụi lạnh nhưng hắn cảm thấy ngon vô cùng.

Nàng đợi Du Thiên Ân lâu quá nên ngủ quên một lúc, lúc chợt thức dậy thì cảm nhận được ai kia đang ngồi bên cạnh, còn chậm trãi ăn thức ăn, định là nói mang thức ăn hâm nóng rồi hãy ăn, nhưng mà cảnh tượng này, nàng cảm thấy không nên phá hỏng thì tốt hơn, trông Du Thiên Ân ăn ngon lành thế cơ mà, chắc là chưa kịp ăn gì nên mới đói như thế.

-Đã ăn cơm chưa?

Nàng giật mình, giả vờ ngủ mà hắn cũng nhận ra, nàng mở mắt ra miệng cười cười với hắn, sau đó ngồi ngay ngắn lại.

-Ta đã ăn rồi, ngươi nghĩ ta ngốc đợi ngươi cho chết đói à.

-Tốt.

Du Thiên Ân cười cười sau đó tiếp tục ăn hết bát cơm, thấy hắn dừng đũa nàng bắt đầu thu dọn mọi thứ trên bàn, hắn đột nhiên nắm chặt tay nàng, làm tim nàng xém chút văng ra luôn.

-Ngươi làm gì vậy?! Nàng cáu.

Hắn phát hiện trên tay nàng có vết xước, vẫn còn rướm máu, lúc đỡ mấy viên đá của lũ nhóc kia, chắc là tay bị khứa trúng.

-À cái này lúc chiều bất cẩn ngã xuống đường thôi hề hề! Nàng không nói thật đâu, nếu hắn biết hắn cười cho thúi mũi.

Du Thiên Ân không nói gì, chỉ ấn nàng ngồi lại ghế, còn mình thì đến tủ gỗ mở lấy mấy cái lọ thuốc, giống như lần trước vậy, giúp nàng sát trùng vết thương, sau đó dùng miếng lụa mỏng buộc lại.

Lúc này tim nàng lại rung rinh, dù biết mê trai thế này là sai trái, sẽ bị người khác cười thế nhưng mà nàng cảm thấy càng ngày bản thân càng thích hắn, càng thích lại càng thấy hành động, sự quan tâm của hắn càng ngọt ngào hơn.

-Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, mai chúng ta có việc phải ra ngoài sớm.

-Việc gì thế? Nàng tò mò.

Du Thiên Ân không nói, chỉ im lặng mang hộp gỗ cất đi.

Nàng thấy hắn có gì đó lạ lạ, lúc sáng đi chơi rất vui vẻ mà, sao giờ lại lạnh lùng như vậy, con trai toàn khó hiểu vậy sao.

-Mau về nghỉ đi, việc gì mai sẽ rõ.

-Xì! Nàng mặt mày bí xị đi về phòng.

Sau khi thấy nàng rời phòng Du Thiên Ân mệt mỏi ngã lưng xuống giường, mọi chuyện hiện giờ quá mệt mỏi, người hắn thương yêu, nếu bên cạnh hắn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng từ bỏ thì hắn không thể làm được, lòng hắn hiện giờ rất rối.

Buổi sáng Du Thiên Ân được thái giám trong cung gọi vào cung, nghe nói Thái Hậu có lệnh mời, và cái công việc gì đó mà Du Thiên Ân nói chắc là bị hoãn lại mất rồi.

Nàng tranh thủ thời gian này, giúp Tiểu Cát làm việc nhà, giúp thẩm Như Xuân nấu điểm tâm, xong mọi việc lại không có chuyện gì làm, lại thấy mấy bụi hoa trong vườn chưa được tưới nước, nên nàng mang cái thùng gỗ lớn ra múc một thùng lớn ở giếng nước mang lại khóm hoa.

-TIỂU TÂM!!!

“Ào” tay nàng đang cầm một gào nước đầy, tên Nam Cung Việt không biết ở đâu chui ra, hù nàng một cái, nàng hết hồn nên tưới hết gào nước vào người hắn, làm cả người và đầu tóc ướt hết, vậy mà hắn vẫn cười ha hả với nàng.

-Ha ha mát quá!

-Vậy còn cười được, là do ngươi hù ta đấy nhé, ta không cố ý làm ngươi ướt đâu!

Nam Cung Việt đưa tay lau hết nước trên mặt, thấy nàng đi qua khóm hoa bên cạnh hắn chủ động mang cái thùng gỗ hộ nàng qua khóm hoa bên kia.

Nàng thầm nghĩ, tên này cũng chu đáo, Tiểu Cát không thiệt thòi rồi.

-Hôm nay ngươi không vào cung à? Nàng hỏi hắn.

Nam Cung Việt vui vẻ trả lời.

-Không có, hôm nay trong cung xảy ra chuyện lớn, mọi người điều được Thái Hậu mời đến bàn bạc gì đó, bọn ta được cho nghỉ cả ngày.

-Ra vậy! Thì ra trong cung có chuyện nên Thái Hậu gì đó mới cho mời Du Thiên Ân đến, xem ra chuyện lớn này rất nghiêm trọng.

-Hôm nay muội rảnh phải không, tối nay ra phố chơi với ta đi! Nam Cung Việt bất ngờ hỏi nàng, còn kèm theo ánh mắt đầy mong chờ.

Nàng nhìn hắn, sau đó thở dài một cái,nàng bỏ gáo nước vào thùng gỗ, sao đó tìm một chỗ tùy tiện ngồi xuống, Nam Cung Việt thấy vậy cũng đi đến ngồi cạnh nàng.

-Sao thế Thanh Tâm?!

-Nam Cung Việt này! Giọng nàng trở nên nghiêm túc - Trước đây ngươi có ngõ ý muốn ta thành thân với ngươi, lúc đó ta chưa kịp trả lời ngươi, và mấy lần sau đó cũng không thể mở lời với ngươi, cái đó không phải ta ngượng ngùng hay gì khác mà là không nỡ làm ngươi tổn thương, ngươi lúc trước cứu ta một lần, ta rất cảm kích nhưng lòng cảm kích đó không thể trở thành tình cảm giữa nam và nữ được, ngươi sau này đừng cố chấp nữa, xung quanh ngươi còn những người xinh đẹp hơn ta, và yêu ngươi hơn ta nữa.

Nam Cung Việt bị sốc, người đơ ra, ánh mắt kích động, có phần bi thương.

-T..Tiểu Tâm, muội đùa phải không, nếu là vì muội không xinh đẹp thì muội yên tâm Nam Cung Việt ta nhất định không phải loại người đó, nhất định ta sẽ yêu thương nàng hết lòng mà.

Uẫy cái tên này, nói nhiều như vậy sao không hiểu chúc nào vậy?

-Ý ta không phải vậy,mà là…

-Tiểu Tâm muội đừng mặc cảm, sau này ta nhất định đối tốt với muội, sẽ không vì muội không xinh đẹp mà ruồng bỏ muội!

Nàng hết lời với tên này rồi, nói mãi không hiểu, nếu hôm nay không nói rõ nhất định sau này càng rối.

-Nam Cung Việt, ta nói thẳng không phải vì ta mặc cảm gì gì đó, mà là...ta đối với ngươi chỉ xem như là bằng hữu,ta căn bản chưa từng thích ngươi, và bây giờ ta cũng đã có người trong lòng rồi, cho nên ngươi đừng như vậy nữa được không?!

Nàng nhìn sắc mặt của Nam Cung Việt sau khi lời nàng nói, cảm giác nó như...một cái giẻ lau nhà vậy, nhăn nhăn nhó nhó, mắt lại đỏ hoe, haizz khổ quá đi.

-M..Muội nói đã có người trong lòng, có phải là tam vương gia không?! Nam Cung Việt nhìn nàng.

Hểy, lại vụ gì nữa đây?!

-Không phải, ngươi đừng nghĩ lung tung?!

-Vậy muội nói cho ta biết đi người đó là ai?! Rốt cuộc là người nào?

Nam Cung Việt kích động hai tay nắm chặt bã vai của nàng, nàng xô hắn ra một bên, sau đó lườm hắn một cái, lớn tiếng quát.

-Nam Cung Việt, ngươi bị gì thế hả?!

-Tiểu Tâm ta nói cho nàng hay, nếu người trong lòng nàng là tam vương gia thì nàng, đừng hòng mơ tưởng nữa, biểu ca trước giờ điều không thích kiểu lấy nhiều thê thiếp, muội cũng đã thấy biểu ca trước sau điều chung tình với phúc tấn, muội như vậy chỉ chuốc họa vào thân, muội thử nghĩ đi có người nam nhân nào yêu thương muội như ta không, mặc dù muội dung mạo không xinh đẹp ta vẫn hết lòng với muội, còn tam vương gia, tuy ngài ấy chính trực, nhưng phúc tấn của ngài ấy vẫn là mỹ nhân.

Nàng xỉu, rốt cuộc tên này muốn làm nàng tức chết sao?!

-Nam Cung Việt, ngươi-nghe-cho-rõ ta đây Ngô Thanh Tâm, chưa từng có một ý nhỏ nhoi là để ý đến tam vương gia, nói tóm lại chuyện riêng của ta ngươi đừng xen vào.

-Tiểu Tâm ta…

-Tiểu Tâm, Tiểu Tâm, ngươi đang ở đâu?

Giọng thẩm Như Xuân gọi nàng, sao khi gọi vài tiếng cũng thấy thẩm ấy từ hậu viên phía Tây đi đến.

-Thẩm tìm ta sao?!

Thẩm ấy thờ khì khì, rồi mới nói.

-Đúng vậy, ấy Tiểu Việt ngươi cũng ở đây à, hôm nay không vào cung sao?

-Không đại thẩm! Giọng Nam Cung Việt buồn buồn.

-À phải rồi Tiểu Tâm nè mau theo ta về phòng, chuẩn bị đồ đạt, ngày mai tam vương gia sẽ về đón ngươi vào cung diện kiến Thái Hậu và Hoàng Thượng, nhanh nhanh lên, không thì không kịp mất.

Hểy, vụ gì đây, sao nàng phải vào cung, sao phải diện kiến hai người đó?!

-Thẩm Như Xuân, người nói gì vậy ta không hiểu?!

-hây gia, có gì mà không hiểu tam vương gia sáng nay vào cung đã cầu xin Hoàng Thượng và Thái Hậu bang hôn sự cho hai người và được chấp thuận rồi, mau mau theo ta?!

Cái-gì???? Hôn sự cái quỷ gì thế? Khi nào lúc nào ta với tam vương gia có hôn sự vậy?

-Thẩm Như Xuân người đừng đùa với con nữa mà, không vui chút nào hết haha! Nàng cười khổ

Nàng bị thẩm Như Xuân đánh vào vai hai cái, thẩm ấy nóng giận.

-Ngươi đó, mấy chuyện này không đem ra đùa được đâu.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế? Lòng nàng rơi lệ.

-Tiểu Tâm, xem như Nam Cung Việt ta có mắt như mù, rốt cuộc cũng bị muội lừa, ta thật sự nghi ngờ, sự lương thiện, với tấm lòng ngây thơ của muội từ trước đến giờ điều là lừa người!!!

Nam Cung Việt kích động, nói xong mấy lời đó liền bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu, nàng thì không kịp giải thích đã bị thẩm Như Xuân lôi đi.

Có ai nói cho nàng biết!!! Chuyện quái gì xảy ra vậy!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.