Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 23: Chương 23: Đúng là chặt quá




Trong phòng tối om, Lâm Phỉ Phỉ định đưa tay bật đèn, đột nhiên, một bóng người cao lớn xông đến, một tay siết chặt nửa người trên của Lâm Phỉ Phỉ, một tay bịt miệng Lâm Phỉ Phỉ. Kẻ đó đẩy Lâm Phỉ Phỉ vào phòng của Lâm Phỉ Phỉ, chân phải móc lên khóa cửa phòng lại.

- A...

Lâm Phỉ Phỉ bị diễn biến đột ngột này dọa chết khiếp, liền liều mạng giãy dụa.

Tuy cô không thấy được mặt người khống chế phía sau cô, nhưng, yêu Hoắc Minh Lãng bốn năm, mùi trên người gã thì cô quá quen thuộc. Nghĩ lại hành vi đầy thú tính của Hoắc Minh Lãng thời gian gần đây, trong mắt Lâm Phỉ Phỉ lóe lên tia sợ hãi.

- Tiên nhân, cô dám lén lút sau lưng tôi. Không phải cô luôn giữ gìn trinh tiết sao, hóa ra cô lừa tôi, lừa tôi...

Hoắc Minh Lãng đè thấp giọng, sự hung ác trong đối mắt của gã khiến người ta sởn hết cả gai ốc.

Một tay gã đẩy Lâm Phỉ Phỉ ngã trên giường, cầm drap giường hung hăng nhét vào miệng Lâm Phỉ Phỉ. Sau đó gã cởi đai lưng trên áo ngủ của mình trói tay Lâm Phỉ Phỉ lên đầu giường, tay kia không chút dịu dàng tiến vào phía dưới của Lâm Phỉ Phỉ.

- Ư...ư...

Lâm Phỉ Phỉ liều mạng lắc đầu, ra sức uốn éo người tránh né. Lúc này, cô rất sợ, rất sợ. Hoắc Minh Lãng đã hoàn toàn phát điên.

Tây Hàng, cứu em, Tây Hàng, cứu em... Trong lòng Lâm Phỉ Phỉ đau đớn gọi.

- Tiện nhân, ướt vậy à. Vừa nãy ở trong xe chắc chắn tiêu hồn lắm nhỉ. Tiện nhân chết tiệt...

Hoắc Minh Lãng đưa tay vào sâu trong quần Lâm Phỉ Phỉ, chạm vào nơi ướt át kia, gã lõi đời như vậy sao không biết đây là dấu hiệu sau khi hoan ái. Lập tức gã càng tức giận không chịu được.

Lúc này trong phòng không mở đèn. Nửa đêm canh ba, cả phòng đen kịt. Hoắc Minh Lãng căn bản không nhìn rõ thân thể của của Lâm Phỉ Phỉ trên giường, nhưng vừa đè lên người cô, dục vọng trong người gã đã bành trướng đến cực điểm.

Biết rõ, cơ thể Lâm Phỉ Phỉ vừa có người đàn ông khác vừa tiến vào, đáng lẽ gã phải ngại bẩn. Nhưng càng nghĩ tới điều này, gã càng hứng thú đến biến thái.

Không do dự nữa, Hoắc Minh Lãng dùng hai tay giữ chặt hai mắt cá chân Lâm Phỉ Phỉ, tách chân Lâm Phỉ Phỉ ra.

- Ư... không...

Thấy Hoắc Minh Lãng đột ngột tiến vào, cơ thể Lâm Phỉ Phỉ cứng đờ, hai mắt cô trợn to, nhìn mảng đen tối trước mắt. Hai hàng nước mắt tuyệt vọng rơi xuống.

Lúc này, trong đầu cô chỉ có khuôn mặt Sở Tây Hàng, lúc này, cô chỉ muốn chết.

- A!

Hoắc Minh Lãng gầm nhẹ một tiếng, gân xanh nổi lên, toàn thân run rẩy, gã suýt chút nữa thì xuất tinh.

Vì, Lâm Phỉ Phỉ thật sự quá chặt, quá chặt. Giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ trong đó. Gã vừa vào, bốn phương tám hướng liền điên cuồng hút lấy gã. Quả thực muốn hút cạn linh hồn gã.

Hắn từng thấy có một người miêu tả trên một trang mạng sex, nói rằng trên đời này có một loại phụ nữ, có thể khiến tất cả đàn ông đều điên cuồng. E là với những gã đàn ông bình thường có thể bừng bừng đại chiến mấy tiếng, thì khi ngủ với cô ta cũng khó kéo dài qua ba phút.

Trước kia Hoắc Minh Lãng không tin, nhưng giờ, gã tin, tin hơn bất kỳ thứ gì.

Hoắc Minh Lãng sợ hãi vội rút ra khỏi Lâm Phỉ Phỉ. Gã dám khẳng định, nếu ở thêm một chút, chắc chắn gã sẽ xuất tinh.

Thế thì thật sự quá mất mặt.

Thân là đàn ông, hơn nữa còn kinh qua hơn trăm trận chiến lão luyện, vậy mà gã thực sự không chịu đựng được vài phút.

Hơn nữa, gã vô thức sợ Lâm Phỉ Phỉ coi thường gã, so sánh gã với gã đàn ông trong xe.

- Cốc cốc cốc, chị ơi, chị mở cửa, mở cửa...

Trong lúc Hoắc Minh Lãng định nghỉ ngơi một chút, điểu chỉnh hô hấp của mình rồi tiếp tục, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi lo lắng của Lâm Tiêu Tiêu.

- Chết tiệt!

Hoắc Minh Lãng giận dữ, lúc này Lâm Tiêu Tiêu lại đến làm hỏng chuyện tốt của gã. Tiếng đập cửa dồn dập như vậy, lỡ đánh thức ba mẹ Lâm, để họ phát hiện mình cưỡng bức Lâm Phỉ Phỉ, hậu quả rất nghiêm trọng.

Hoắc Minh Lãng đang đè lên người Lâm Phỉ Phỉ liền nhấn mạnh từng chữ, nói:

- Chuyện hôm nay tốt nhất cô đừng nói ra. Nên biết, tôi vốn là chồng sắp cưới của cô, làm chuyện đó với cô là bình thường, có nói ra cũng không ai tin cô đâu.

Nói xong, gã cởi dây lưng đang trói hai tay Lâm Phỉ Phỉ ra, kéo drap giường phủ lên người Lâm Phỉ Phỉ, vội vàng mở cửa.

- Anh rể, hóa ra anh ở đây. Các người... a... a...

Lâm Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa, vừa thấy Hoắc Minh Lãng mở cửa, lập tức giận dữ giậm chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.