Một Đêm Vui Vẻ Tổng Giám Đốc Xấu Xa

Chương 19: Chương 19: Điên cuồng trong xe




- Vô vị!

Sở Tây Hàng liếc mắt nhìn Mạc Tiểu Lâu đưa ra chủ ý quỷ quái này trước tiên, ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Phỉ Phỉ, đứng dậy, thản nhiên nói:

- Các cậu muốn chơi thì chơi đi, tôi không chơi với các cậu được, đi trước đây.

Nói xong, ôm lấy Lâm Phỉ Phỉ đi đến cửa phòng bao riêng.

- Này, Sở Tây Hàng, cậu đừng có nhỏ mọn như vậy được không? Chẳng lẽ lần này cậu thật lòng đấy à?

Mạc Tiểu Lâu rất kinh ngạc nhìn Sở Tây Hàng. Cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lâm Phỉ Phỉ. Trong lòng cậu ta không thể không thừa nhận, Lâm Phỉ Phỉ là cô gái khác với những cô gái mà bình thường cậu gặp. Trên người cô có một khí chất sạch sẽ thanh khiết, khiến người ta không nỡ khinh nhờn.

Sở Tây Hàng căn bản không thèm để ý đến tiếng gọi của Mạc Tiểu Lâu, anh mở cửa, cùng Lâm Phỉ Phỉ bước ra ngoài.

Khóe môi Hứa Thần nở nụ cười vui vẻ. Xem ra, lần này Sở Tây Hàng làm thật rồi.

Sắc mặt Triệu Dã Thành càng lúc càng lạnh. Nhìn Lâm Phỉ Phỉ kiên quyết từ chối mình giờ lại ngoan ngoãn đi theo Sở Tây Hàng, trong lòng y cháy lên ngọn lửa. Cảm giác này thực sự không dễ chịu gì.

Lâm Phỉ Phỉ cùng Sở Tây Hàng ra khỏi phòng bao riêng. Trong lòng lo lắng cho Tiêu Tiêu, Lâm Phỉ Phỉ giật giật góc áo của Sở Tây Hàng, lo lắng hỏi:

- Bọn họ thật sự sẽ chơi trò kia à? Bạn của tôi còn ở trong đó.

Sở Tây Hàng tất nhiên biết bạn mà Lâm Phỉ Phỉ nói là chỉ Lâm Toa Toa,

- Yên tâm đi, chỉ cần bạn em không chịu, Triệu Dã Thành sẽ không ép cô ấy. Đây là tác phong xưa nay của anh ta.

Tuy anh không quen thân với Triệu Dã Thành lắm, nhưng vì công việc gần đây, nên cũng có tụ tập mấy lần. Triệu Dã Thành là người cao ngạo từ trong xương tủy, y thích nhất là người khác cam tâm tình nguyện, còn ngược lại, y tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu.

- Cũng đúng.

Lâm Phỉ Phỉ gật đầu.

- Giờ muốn đi đâu?

Ra khỏi câu lạc bộ Ashley, Sở Tây Hàng kéo Lâm Phỉ Phỉ lên xe.

- Đi đâu cũng được, nói chung tôi không muốn về nhà.

Nghĩ trong nhà xung quanh đều là tiếng rên hoan ái của Hoắc Minh Lãng và Lâm Tiêu Tiêu khi mây mưa, Lâm Phỉ Phỉ đã thấy buồn nôn.

Sở Tây Hàng nghe xong, lông mày khẽ giãn ra, anh đưa tay sang, kéo Lâm Phỉ Phỉ đang ngồi trên ghế phụ sang đùi mình. Lồng ngực rộng của anh dán chặt sau lưng Lâm Phỉ Phỉ, anh cúi đầu, khẽ cắn lên vành tai nhỏ đáng yêu của Lâm Phỉ Phỉ rồi dịu dàng nói:

- Vậy về nhà anh, có được không?

Lâm Phỉ Phỉ bị anh cắn đến mức toàn thân run rẩy, cộng thêm lời mời mọc đầy mập mờ của anh, trong lúc nhất thời, xấu hổ đến mức vành tai đỏ lừ. Cô ngượng ngùng gật đầu, ừ nhẹ một tiếng.

Không ngờ, cái cúi đầu ngoan ngoãn này của cô lại rất động lòng người. Yết hầu Sở Tây Hàng xiết chặt, bên dưới lập tức đứng thẳng dậy. Anh liền xoay gương mặt nhỏ của Lâm Phỉ Phỉ lại, hôn mạnh lên đôi môi nở nang kiều diễm của cô. Anh phóng thích tất cả những nhớ nhung và dày vò vào trong nụ hôn này.

- A...

Lâm Phỉ Phỉ bị Sở Tây Hàng bá đạo hôn mạnh, hôn đến mức cả người yếu ớt dựa hẳn vào ngực anh. Cho đến khi không thể nào thở nổi, Sở Tây Hàng mới buông cô ra.

- Bên ngoài nhiều người lắm...

Lâm Phỉ Phỉ mặt đỏ bừng thở dốc.

Sở Tây Hàng cười thoải mái một tiếng,

- Vậy được, chúng ta tìm nơi ít người.

Nói xong, anh liền khởi động xe, chiếc xe lao nhanh đi.

Lâm Phỉ Phỉ đứng dậy, định để anh chuyên tâm lái xe. Nhưng tay trái Sở Tây Hàng vẫn giữ tay lái, tay phải lại ấn Lâm Phỉ Phỉ ngồi lại đùi mình:

- Đừng nhúc nhích, cứ ngồi như vậy đi.

- Không được, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến việc lái xe.

Lâm Phỉ Phỉ khó xử.

Sở Tây Hàng nhếch môi cười khẽ,

- Anh nói được là được, em cứ ngồi đi, đúng rồi, em biết lái xe không?

- Không biết.

Lâm Phỉ Phỉ lắc đầu. Bản thân cô dĩ nhiên chưa đi học lái xe.

- Vậy để anh dạy em.

Sở Tây Hàng kéo tay Lâm Phỉ Phỉ đặt lên tay lái, bắt đầu cẩn thận chỉ dạy.

Lái xe không khó, dưới sự chỉ dạy vài lần của Sở Tây Hàng, Lâm Phỉ Phỉ cũng biết được đại khái. Cô ngồi trên đùi Sở Tây Hàng, hai tay giữ chặt tay lái, vui vẻ như đứa trẻ được kẹo.

Nhìn nụ cười tươi như hoa của Lâm Phỉ Phỉ, Sở Tây Hàng cũng vô cùng thoải mái.

Với thế ngồi này, Sở Tây Hàng vừa cúi đầu, là nhìn thấy “quả đào mật” trắng tuyết thẳng đứng trong cổ áo mở rộng của Lâm Phỉ Phỉ đang nhảy nhót theo chấn động của xe. Lập tức dục vọng vất vả lắm mới đè xuống được một lần nữa xông thẳng lên đầu. Tay phải anh như con rắn bắt đầu chui vào trong cổ áo Lâm Phỉ Phỉ, vừa chụp được quả bóng tròn tròn bên trong, liền yêu thích xoa nắn mãi không buông.

- A...

Lâm Phỉ Phỉ đang chuyên tâm lái xe kinh ngạc hét lên một tiếng, vội vàng run rẩy nói:

- Anh làm gì vậy, giờ đang lái xe, như vậy nguy hiểm lắm...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.