Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 6: Chương 6




Người dịch: Thy Thy

Beta: Thanh, Bạch Nhật Mộng

Một tây tháng mười trời mưa cả ngày. Mưa tuy không lớn, nhưng cứ tí tách tí tách kéo dài mãi. Bên ngoài trời rất u ám, buổi trưa mà nhìn cứ tưởng là trời đã tối.

Đường Văn Minh ngồi trước máy vi tính, mở loa thật lớn để chơi CS.

Trong kí túc xá chỉ còn mình hắn. Hai tên ở bản địa chiều hôm qua đã về nhà rồi. Tần Xuyên cùng mấy người bạn cùng nhau lái xe xuống hồ Thanh Hải chơi. Duẫn Húc biết chuyện, mặt dày đi theo luôn.

Đường Văn Minh nhìn thời gian, bọn Mạc Mặc chắc đã đến Trương Gia Giới rồi. Hôm qua lúc nhàn rỗi hắn có lên mạng tra qua, chỗ Trương Gia Giới thời tiết vẫn tốt.

Cùng lúc với động tác click chuột trái thành công đánh bại một tên thổ phỉ, cửa kí túc xá bị đẩy mạnh ra. Tiếng cửa va vào tường vang lên cùng với nổ tiếng súng phát ra từ bộ loa vừa vặn kết hợp một cách hoàn hảo.

Đường Văn Minh đang nghĩ không biết tên nào quên đem đồ về lấy. Quay đầu qua, lại thấy Mạc Mặc đứng ngay trước cửa nhìn hắn cười. Những cọng tóc ngắn củn cỡn trên đầu còn lấm tấm nước mưa.

“Sao anh thảm hại vậy? Bị bỏ lại phòng không nhà trống à.” Mạc Mặc nói rồi đặt mông ngồi lên giường của Đường Văn Minh.

Đường Văn Minh liếc qua cái quần jean ướt sũng của cậu, nhăn mày hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

“Không đi nữa!” Mạc Mặc ngửa người ra sau, hướng giường của Đường Văn Minh thoải mái nằm xuống.

“Sao, không nỡ xa tôi?” Đường Văn Minh cười cười.

“Đừng có mơ!” Mạc Mặc lườm hắn.

“Anh Tiểu Viễn có chuyện đột xuất không đi được, tôi cũng hết muốn đi.”

Đường Văn Minh ‘ừm’ một tiếng.

Mạc Mặc cười: “Họ đi ngoại khóa rồi, nhưng anh ấy bảo sẽ đem đặc sản về cho tôi.”

Đường Văn Minh quay đầu tiếp tục chơi game. Quyết định xem cái tên hoa si vô tích sự đang ngập trong bể tình này như không khí.

“Này, sao anh không về nhà? Chẳng lẽ bị tôi ăn mạt đến không còn tiền trở về sao?” Mạc Mặc từ đầu giường lôi ra một quyển tạp chí, đưa lên trước mặt đọc.

“Vẫn chưa tới mức đó. Cũng chẳng có gì, chỉ là không muốn về đó. Mệt lắm!” Đường Văn Minh đáp, cùng trong lúc đó một tên thổ phỉ ngã xuống.

Mạc Mặc tặc lưỡi: “Tôi nói sao mấy người lại khoái xem cái loại tạp chí đầy rẫy hình khoả thân của phụ nữ thế?” Vừa nói vừa chỉ vào cuốn tạp chí, rồi vứt ra cuối giường một cách ghê tởm. Tư thế ấy, biểu cảm ấy, cứ như trên quyển tạp chí có virus gây ung thư vậy.

Đường Văn Minh liếc nhìn cuốn tạp chí trong bộ sưu tập sách của Duẫn Húc, cười bảo: “Sao? Chẳng lẽ chúng tôi cũng phải giống như cậu, nhìn mấy cơ bắp loã lồ của bọn lão già chảy nước miếng à?”

Mạc Mặc méo miệng ngồi dậy.

“Ê, ở đây chán quá, qua nhà tôi chơi đi.”

Mẹ của Mạc Mặc là một mỹ nữ, người kén chọn như Đường Văn Minh rất ít khi khẳng định về diện mạo bên ngoài của một người phụ nữ như thế.

Mẹ Mạc Mặc nấu ăn quả rất là ngon. So với tiệm ăn gần trường trưa nào cũng có người xếp hàng mua thì ngon vô bờ bến.

Mẹ Mạc Mặc rất thân thiện, thích nói đùa. Nhưng không nói về mấy đề tài cũ rích mà đều là những đề tài ưa thích của mấy đứa thanh niên. Ví dụ như bộ phim điện ảnh mới công chiếu, ca sĩ mới nào đó hát rất khó nghe.

Đường Văn Minh tiếc nuối thở dài: “Mẹ cậu tốt thật, tốt hơn mẹ tôi nhiều.”

Mạc Mặc cười giọng như hồ ly: “Sao, anh nhịn không được yêu thầm mẹ tôi rồi à?”

Đường Văn Minh thành khẩn gật đầu.

“Xin lỗi, anh sinh trễ mười chín năm rồi.” Mạc Mặc cười cười, “tôi và mẹ trông rất giống nhau mà. Anh có muốn suy nghĩ lại không?” Dứt lời cậu liền hướng hắn phóng điện.

“Không hứng thú.” Đường Văn Minh quay đầu xem tivi, “hơn nữa cậu đã là hoa có chủ rồi.”

Mạc Mặc cười khúc khích.

Hôm đó mẹ Mạc Mặc rất nhiệt tình giữ Đường Văn Minh ngủ lại nhà.

“Con xem trời cũng tối rồi, lại mưa nữa, đi về thì không tiện lắm đâu. Vả lại kí túc xá còn có mình con, cô đơn lắm. Ở lại nhà dì cho vui. Ba Mạc Mặc đi công tác rồi, hai đứa con ở nhà có thể làm bảo tiêu cho dì không phải sao? Được rồi, đừng về nữa. Mạc Mặc hiếm khi mới dẫn bạn về, nó nhất định không nỡ để con đi! Đúng không, con trai?”

Mạc Mặc né đôi tay tính vuốt đầu cậu của mẫu thân đại nhân: “Mẹ đừng cứ vuốt đầu con mãi! Cứ như vuốt cún cưng ấy!”

Cậu ôm chặt đầu nói với Đường Văn Minh: “Anh đừng có khách sáo nữa, ở lại đi, không tính tiền phòng, ăn uống thoải mái, còn có hướng dẫn viên chuyên nghiệp dẫn anh đi chơi! Chuyện tốt như thế, anh đi đâu mà tìm?”

Chống cự không nổi lời mời nhiệt tình của hai mẹ con, Đường Văn Minh nói tiếng cảm ơn rồi ở lại nhà Mạc Mặc. Lần ở lại này, đã ở đủ bảy ngày nghỉ quốc khánh.

Ban ngày ngủ đến khi tự tỉnh, tiếp đó cùng Mạc Mặc đi du ngoạn khắp thành phố. Từ những di tích lâu đời như Lầu Chuông, Tháp Trống, Tường Thành, Bi Lâm, Tháp Đại Nhạn … đến những nơi mới xây trong hai năm gần đây như Quảng Trường Bắc, Phù Dung Viên, Viện Hải dương, Thảo cầm viên, … Tóm lại trong bảy ngày này, toàn thành phố cũng đi gần hết được bảy, tám phần rồi.

Buổi tối, hai người còn hăng hái rủ nhau đi tìm những món ăn vặt đặc sắc. Đem nguyên con đường Hồi giáo ăn từ Nam ra Bắc lại từ Bắc ăn trở vào Nam. Mì lạnh, sandwich, canh màn thầu, bánh xếp, thịt nướng … kể cả bánh bao canh của tiệm Cổ Tam cũng ăn qua một lần.

Về đến nhà, hai người kẻ thì nằm trước cái desktop, người thì khư khư cái notebook, đấu CS, Warcraft, QQ Đường và cả Popkart nữa.

Mạc Mặc ưỡn người mở miệng cười: “Cao thủ ra tay, sao mà vượt qua được.”

Trò chơi kết thúc, cậu bực bội cầm quả táo chọi thẳng vào Đường Văn Minh như thể mình vừa ném đi một quả bom vậy: “Anh nhường tôi một chút thì chết à!”

Đường Văn Minh chụp lấy quả táo cắn một miếng, nói ngắn gọn: “Đẳng cấp không giỏi, không trách người khác được.”

Mạc Mặc một hơi uất tức hết bảy ngày, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn đấu không lại người ta.

Ngày đầu tiên trước khi ngủ, Đường Văn Minh liếc Mạc Mặc một cái: “Cậu đừng nhân lúc tôi ngủ mà tấn công nha.”

Mạc Mặc giơ móng vuốt khỉ ra quào, nhưng chỉ chạm được vào cánh cửa.

Ngày thứ hai, Mạc Mặc cướp lời trước nhằm áp chế Đường Văn Minh.

Đường Văn Minh tỉ mỉ đánh giá một vòng: “Cậu phẳng quá, tôi không thích.”

Tiếp đó, Mạc Mặc không nói gì, hậm hực bước vào phòng ngủ.

Còn Đường Văn Minh thì tâm trạng rất tốt ngủ kế phòng cậu.

Hôm khai giảng, mưa cuối cùng cũng tạnh. Chỉ là mọi người đều không còn tâm trạng nghe giảng, ai cũng thì thào thảo luận những thứ mắt thấy tai nghe trong bảy ngày qua. Vị giáo sư già ở trên bảng vừa thực hiện công thức khai triển Maclaurin vừa thở dài.

Duẫn Húc ngồi cạnh Đường Văn Minh nói luôn miệng họ đã đi những nơi nào chơi, ăn những gì, lúc ăn cơm Tiểu Xuyên gắp thức ăn cho anh vân vân. Có điều anh chàng không nói món người ta gắp cho là miếng thịt béo ngậy đến độ mỡ chảy cả ra. Nhưng dù sao thì cũng ăn rồi, dù miệng có buồn nôn thì vẫn thấy ngọt vào tận tim.

Đường Văn Minh nhàm chán ngáp dài, một bên tai vẫn đang đeo headphone.

Đột nhiên, hắn quay đầu lại lườm Duẫn Húc: “Vừa nãy anh mới nói gì?”

Duẫn Húc bị ánh mắt rực lửa của hắn dọa sợ hết cả hồn, anh cũng có nói gì đâu. Chẳng qua là đột nhiên nhớ đến, chen thêm câu ở hồ Thanh Hải bắt gặp phụ đạo viên với bạn gái đi chung thôi. Hắn có cần phản ứng kịch liệt thế không? Mới đó thôi mà đã giận dữ ra mặt rồi.

Kết quả là Đường Văn Minh nghe xong, đeo luôn bên tai nghe còn lại, nhìn vào sách nguyên tiết nhưng một trang cũng không có lật qua.

Duẫn Húc gãi đầu tự hỏi, lão đại uống nhầm thuốc gì à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.