Một Cái Quần Lót Tạo Nên Sóng Gió

Chương 12: Chương 12




Người dịch: Thy Thy

Beta: Thanh

Cả buổi trưa tâm trạng Đường Văn Minh rất khủng khiếp. Hắn cũng không biết là do bị con gái làm cho rối lọan hay là bị con trai quấy nhiễu nữa.

Sau đó hắn lảo đảo bước đi, đã đảo đến lễ đường thứ hai. Bên trong chật kín một đống người chèn ép nhau.

Trước kia Duẫn Húc nói qua, trong trường chỉ cần có đồ miền phí đều sẽ có một đống người chạy đi giành.Xem phim điện ảnh lộ thiên cũng một đống người!Thảm cỏ không đủ ngồi, dọc theo con đường cũng có người ngồi!

Đường Văn Minh do dự một hồi, sờ sờ vào túi.Mới nhớ ra tấm vé cửa kia vẫn bị đè dưới cái gối của mình a!

Hắn quay mình tính đi, nhưng lại chạm mặt Mạnh Kha và hệ hoa vai kề vai bước đến.

Gật đầu với Mạnh Kha xong, hắn liền từ cái đài bên cạnh đi xuống.

Buổi trưa của hôm rơi trận tuyết lớn hắn đã đem dù trả cho kí túc xá của đám Mạnh Kha rồi. Mạnh Kha không có ở đó, hắn bèn nhờ bạn cùng phòng của anh truyền đạt lời cảm tạ. Sau đó cũng chưa bao giờ gặp lại. Không ngờ rằng hôm nay lại gặp ngay trước cửa hội trường.

Đường Văn Minh dựa vào hành lang đằng sau lễ đường, lắng nghe âm thanh từ bên trong truyền đến, trong lòng nghĩ giọng hát của cô hay hơn so với trước nữa.

Đột nhiên một điếu thuốc đưa đến trước mặt hắn, Mạnh Kha cười cười với hắn: ”Làm một điếu không?”

Hai người này, áng phong cảnh mà đứng dựa vào một bên hành lang, nhã khói thuốc.

“Sao không vào?”Mạnh Kha nhả khói thành một vòng tròn.

Đường Văn Minh nhìn theo cái nhãn vòng đó chậm rãi bay lên, chậm rãi tan ra, cuối cùng hòa với khói thuốc mà mình vừa mới nhả ra.

“Không có vé.”Đường Văn Minh trả lời một cách thành thực.

“Cái của tôi cho anh.”

“Không cần đâu.”

“Lần trước những lời nói về cô ấy tôi xin lỗi.”

“Thôi, tôi không nên ra tay trước.”

Mạnh Kha liền cười:”Sao trở thành đại hội tự phê bình rồi.”

Đường Văn Minh khẽ cong khóe miệng xem như là đã cười rồi.

Tiếp theo sau, hai người họ cũng không nói chuyện, cứ đứng đó yên lặng như thế.

Đường Văn Minh không biết Mạnh Kha đang nghĩ tâm sự gì, nhưng tự mình hắn đích thực là tư duy bấn loạn.

Lúc nữ MC dùng một giọng rất trong mời Ngô Hựu San vì mọi người hát bài cuối cùng trong đêm nay, Mạnh Kha đứng thẳng người, phủi phủi chiếc áo len màu xanh dương trông rất mỏng manh.

”Tôi đi về đây.”Nói xong anh vổ vai Đường Văn Minh, đi khỏi.

Buổi ca nhạc kết thúc rồi, đám người ồn ào náo nhiệt hối hả từ trong lễ đường bước ra, vốn không chú ý đến Đường Văn Minh đang dựa vào hành lang phía sau.

Đợi mọi người đi gần hết, Đường Văn Minh mới móc điện thoại ra gọi một số.

“Anh ở đằng sau lễ đường.”

”Sao không vào?”Ngô Hựu San khuấy khuấy li cà phê bóc khói nghi ngút trong tay, nhìn nhìn Đường Văn Minh.

“Quên đem vé rồi.”Đường Văn Minh cười cười với cô,”Em hát càng ngày càng hay a.”

“Cám ơn.”

Đường Văn Minh nhìn cô gái ngồi đối diện, mái tóc hơi cong, trang điểm rất nhạt.Đã không còn là vẻ mặt thanh tú năm xưa nữa.Nhớ hồi trước họ thường đi khắp nơi với một đám bạn.Đạp xe đạp, lưng đeo guitar, trên đường hát lên bài ca của người khác hoặc của chính mình viết.Lúc đó họ thích cười to la lớn, dấu chân của họ bước lên mọi ngóc ngách của thành phố.Họ và đám bạn đó đã từng hăng hái ước mơ thành lập một nhóm nhạc, ngày ngày ôm những âm nhạc họ yêu thích coi như cơm ăn.

Thực tế chứng minh, cái món đồ may mắn, thường chỉ có rất ít người có thể chạm được.Thế nên, vào năm ba cao trung lúc Ngô Hựu San kí hợp đồng với một công ti thu âm, nhóm nhạc của họ cũng tuyên bố giải tán.

Đường Văn Minh chọn một ngôi trường cách nhà rất xa, sự nhiệt tình đối với âm nhạc đã phai dẩn, cũng từ từ mất liên lạc với mấy người bạn trước kia.Trước lúc hắn đi đã gọi mấy cuộc cho Ngô Hựu San.Hắn nói, chúng ta chia tay đi.

Trong lúc hai người ngồi ngẩn ra suy nghĩ thì thời gian vẫn trôi qua, Đường Văn Minh nhìn nhìn thời gian, 11 giờ rồi.

”Tối rồi, để anh đưa em về.”Nói rồi chuẩn bị đứng dậy.

Ngô Hựu San lại đột nhiên nắm lấy bàn tay đang để trên bàn của hắn:”nói thêm vài câu với em đi.”

Thời gian sau đó, Ngô Hựu San đã nói rất nhiều, nói về công việc của cô, nói cô đi đâu đó trình diễn, nói làm đại diện cho cái món nào đó, nói có đạo diễn tính mời cô diễn vai nữ chính,…cô ấy nói rất nhiều việc có ý nghĩa.Nhưng mà, Đường Văn Minh biết, cô ấy không có nói cuộc sống dưới ánh đèn sân khấu, sẽ không dễ dàng vượt qua như cô ấy nói.

Cuối cùng cô hỏi, hiện tại anh còn thành lập nhóm nhạc không?

Đường Văn Minh cười cười, già rồi, không có tinh thần nữa, cũng chỉ có đôi khi tự mình chơi chơi.

Trầm mặc một lát, bên ngoài đột nhiên tuyết rơi.

Đường Văn Minh nghe Ngô Hựu San nói, hắn thay đổi rồi.

Em cứ nghĩ rằng anh sẽ như em buông không được.”Ngô Hựu San cười cười,”Xem ra em đã không còn cách nào nhõng nhẽo, kể khổ với anh nữa. Trong lòng anh sớm đã không còn vị trí nào thuộc về em. Hiếm khi em cố tình chạy qua đây vẫn nghĩ sẽ tái hợp với anh a.”Khi nói câu cuối cùng, cô bĩu bĩu môi, một dáng vẻ giả vờ thanh thản.

”Đường Văn Minh liền cười:”Em sẽ kiếm được người tốt hơn, thích hợp với em hơn.”

”Được rồi a, cho người ta một gậy rồi lại dỗ uống mật, chẳng ai như anh vậy!!”Ngô Hựu San cười cười lườm anh.

”Cuối cùng, tiễn cô ấy về khách sạn, ngắm nhìn bóng lung đi khỏi của cô, Đường Văn Minh nói:”Em phải nỗ lực a, đừng để tụi anh mất mặt theo.”

Ngô Hựu San quay đầu vẫy vẫy tay với hắn, ánh sáng của nụ cười bị đất tuyết phản xạ trông rất rạng rỡ:”Anh cứ đợi xếp hàng lấy chữ kí của tôi nha.”

Đường Văn Minh mở to đôi mắt nằm trên giường. Xoay người qua lại, lấy điện thoại ra nhắn một tin.

“Tôi đi gặp Ngô Hựu San rồi.”

”Làm lành với nhau rồi chăng?”tin nhắn của Mạc Mặc trả lời rất nhanh.

“Có thể coi là vậy.”

“Vậy thì tốt. Ngủ nha, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.