Món Ăn Khai Vị Của Tổng Tài

Chương 7: Chương 7




Editor: Seka

Lên giường —— Không có uống say, nhưng vẫn cùng Hàn Thần Tị lên giường.

Lúc Cừu Vĩ từ trên chiếc giường lớn mềm mại tỉnh lại, sau khi nhận rõ bản thân rốt cuộc là đang nằm trong lòng người nào ngủ, cậu không có hối hận, lại cảm thấy vô cùng nghi hoặc cùng rung động.

Bản thân sao lại cùng hắn lên giường chứ? Nhưng lại đạt được cao trào mà ngay cả bản thân cũng chưa từng nghĩ tới. Bản thân thực sự thích điều đó sao? Bằng không thân là một người đàn ông, sao lại cam tâm tình nguyện bị xem thành phụ nữ để ôm thế chứ?.

Cừu Vĩ len lén liếc mắt qua, nhìn Hàn Thần Tị đang ngủ say, khuôn mặt lúc ngủ dỡ bỏ hoàn toàn sự phòng bị. Suy nghĩ liền trở lại lần đầu tiên đưa pizza, ban đầu chỉ là một giao dịch buôn bán đơn giản, không nghĩ tới sẽ có gì tiến xa trong vòng chưa đầy một tháng.

Rốt cuộc cậu thích người này ở chỗ nào chứ? Là nụ cười gợi cảm mê chết người không phải đền mạng sao? Nhưng mà, Hàn Thần Tị không cười, cũng mê chết người không phải đền mạng rồi. Ông trời càng không công bằng.

Cậu rũ mí mắt xuống, trong lòng vẫn bị loại tình cảm này làm cho bối rối chưa thể quyết tâm được, nhất là khi Hàn Thần Tị lại là người có tiếng tăm như vậy, nếu truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của hắn không biết sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực như thế nào? Còn bạn bè chính mình có thể chấp nhận không? Nhất là mẹ ——

Aish, rất phiền nha!.

Cừu Vĩ trở mình, quyết định trước tiên đừng xem khuôn mặt tuấn tú ngủ say của Hàn Thần Tị nữa, để tránh cho mình quyết định sai lầm. Nhưng mà lúc nghiêng người, không chỉ kéo theo sự đau nhức được lưu lại sau cơn tình cảm mãnh liệt vào tối qua, còn làm cho cậu nhìn thấy đồng hồ báo thức ở trên đầu giường đang chỉ tám giờ rưỡi.

Mười, giờ, cậu, có, tiết!.

Lúc này Cừu Vĩ đã bị khiếp sợ mà nỗi khiếp sợ này so với nỗi khiếp sợ khi phát hiện bản thân lên giường cùng Hàn Thần Tị cũng không hề nhỏ hơn, phải biết rằng cậu một lòng muốn thi đậu kỳ thi của viện nghiên cứu, cho nên ngoại trừ học bổ túc, thì tiết học bình thường cũng không hề buông lơi! Hơn nữa giáo viên của môn bắt buộc này vào lúc bắt đầu đã rất nghiêm khắc, nói rằng một học kỳ chỉ điểm danh ngẫu nhiên đúng một lần, người không có tới, thì 30% điểm chuyên cần nhất định sẽ không có. Nếu thực sự xui xẻo mất điểm đó, thì đến lúc đó sẽ khóc không ra nước mắt mất, ngay cả viện nghiên cứu cũng coi như xong.

Cậu vội vàng xuống giường, để trở lại trường trước giờ vào lớp, nhưng mà chân vừa mới chạm xuống đất, một luồng đau nhức tê dại quen thuộc lại truyền khắp người, khiến cho cậu suýt tí nữa đã ngã ngồi xuống một cách xấu hổ rồi.

“Trời ạ!” Cừu Vĩ than nhẹ một tiếng, một tay đỡ lấy thắt lưng, một tay chống lên tủ đầu giường miễn cưỡng đứng lên.

Tuy rằng cơ thể đã không còn là xử nam như lần trước, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Còn có —— Cừu Vĩ cúi đầu nhìn dấu vết còn sót lại ở giữa hai chân, khuôn mặt lại đỏ lên.

Không có rửa sạch, cứ như vậy đi tới trường!.

Cừu Vĩ lượm mớ quần áo trên đất lên, chậm rãi đi vào nhà tắm, sau khi ở trong đó hai mươi phút, cuối cùng mới có thể duy trì tướng đi lại bình thường.

Hàn Thần Tị còn đang ngủ, Cừu Vĩ biết hắn ngủ trễ, cũng không dự định đánh thức hắn. Cậu hơi khom người nhẹ nhàng đi ra cửa, mới vừa mở cửa thì liền bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ.

“Được rồi, cuối cùng để tôi đợi được rồi nha!” Hàn Thần Dần vừa nhìn thấy cửa lớn cuối cùng cũng chịu mở ra, lập tức nổi giận đùng đùng đạp đôi giày cao gót màu bạc đi vào trong.

Cô đã chờ từ lúc tám rưỡi cho tới giờ, cuối cùng cũng để cho cô có cơ hội!.

“Chờ —— Chờ một chút!” Cừu Vĩ nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ lại dám ngang nhiên muốn xông vào, vội vã đưa tay ngăn cô lại. “Cô không thể đi vào khi chưa có sự đồng ý của chủ nhân được.”.

“Chủ nhân?” Hàn Thần Dần nghe thấy hai chữ đó, lửa giận càng cháy mạnh mẽ. “Tôi ngồi chồm hổm ở trong cái nhà tù kia giúp nó thu dọn một đống công việc nó bỏ lại, nó dám nói tiền mua căn nhà này không có phần của tôi sao? Huống chi ông già còn chưa phân chia tài sản, đồ đạc của nó hiển nhiên cũng là của đại tiểu thư tôi đây! Cậu còn dám nói tôi không phải chủ nhân căn nhà này ư?”.

“Nhưng mà ——” Nói nhiều như vậy, cậu vẫn không biết thân phận của đối phương, chỉ biết cô là một bà chị xinh đẹp nóng bỏng, nhưng mà khuôn mặt của cô hình như na ná một người?.

Hàn Thần Dần thấy Cừu Vĩ không có ý định buông tay, lập tức nổi giận quát lớn: “Cậu là ai? Còn không mau buông ra cho bản tiểu thư ——” Đồng thời tầm mắt chạm đến Cừu Vĩ, sau khi nhìn rõ tướng mạo của cậu, cô lập tức không dám tin hét lên một tiếng: “Cái gì vậy hả! Điều cô ta nói là thực sao?”.

“Cái gì?” Cái gì là thật? Cừu Vĩ bị cô làm cho không hiểu gì cả.

Hàn Thần Dần giống như sắp té xỉu lại ôm đầu kêu một tiếng: “Trời ạ!” Cô đẩy Cừu Vĩ bởi vì ngẩn ngơ mà buông lỏng sự kiềm chế trên tay ra, nhưng trong nháy mắt, cơn lửa giận lại phun trào. “Tính chơi đùa cái gì vậy hả!”.

Hàn Thần Dần sau khi liếc cậu thêm một cái, liền giậm mạnh chân, dùng khí thế như quân đội đang áp sát mà đi về phía phòng ngủ của Hàn Thần Tị, còn dùng giọng nói bao bàm lửa giận rống lớn: “Hàn Thần Tị, cái đồ đáng ghét nhà ngươi, cái tên không biết xấu hổ nhục nhã này, ngươi mau thức dậy cho lão nương!”.

Nó lại thực sự, thực sự dám lên giường với đàn ông? Hơn nữa đối phương còn là một cậu học trò xem ra rất đơn thuần trong sáng, thực sự là tức chết cô mà!.

Tuy nói rằng âm lượng lớn the thé này ở trong căn nhà cách âm vô cùng tốt sẽ không thể truyền ra ngoài hù dọa người khác, nhưng ở trong phòng thì không chắc. Nhất là lúc cô mở cánh cửa gỗ phòng ngủ chính ra, lại rống lên một tiếng đầy chói tai: “Tốt nhất là ngươi nên cho lão nương một lời giải thích rõ ràng, Hàn Thần Tị! Cái tên biến thái này, nếu không nói rõ ràng, tôi sẽ đi nói với ông già ——”.

Lúc này, rốt cuộc có người bị đánh thức.

“Ồn chết được!”.

Bên trong truyền đến một tiếng gầm trầm nhẹ, hiển nhiên đang ngủ say phân nửa đã bị tiếng rống giận của Hàn Thần Dần đánh thức, khiến cho Hàn Thần Tị cực kỳ không vui.

“Ồn! Ngươi chê ta ồn! Ta còn chưa chê ngươi biến thái buồn nôn! Ngươi chơi chán phụ nữ rồi thì lại đổi sang đàn ông! Cũng không nhìn rõ đối phương là ai ——”.

“Câm miệng!” Sắc mặt âm u, Hàn Thần Tị chỉ mặc chiếc quần dài cuối cùng cũng xuất hiện ở cạnh cửa, sau khi hắn thấy được người đến đánh thức mình là ai, giọng điệu thoáng chốc liền trở nên càng tồi tệ. “Cô vào bằng cách nào!” Không phải hắn đã giật chìa khóa lại rồi sao?.

Hàn Thần Dần bị thái độ kiêu ngạo của hắn làm cho cơn tức giận một hơi nghẹn tại ngực mắng không được, chỉ có thể hung dữ chỉ vào Cừu Vĩ vẫn lúng túng đứng tại chỗ. “Cậu ta là ai?”.

Nghe vậy, Hàn Thần Tị mới đem tầm mắt chuyển sang phía Cừu Vĩ đứng, ánh mắt nhìn thấy cửa chính đang mở cùng bàn tay trái của cậu đang nắm lấy cánh cửa, ánh mắt hắn nhất thời càng trở nên thâm trầm vẻ lo lắng. “Tiểu Cừu, sáng sớm cậu muốn đi đâu?” Sẽ không phải là sau khi làm xong tâm tình lại hoảng loạn, muốn chạy trốn chứ?.

Cừu Vĩ bị ánh mắt âm trầm của hắn nhìn chằm chằm làm cho chột dạ, vội vàng giải thích: “Tôi, chỉ là mười giờ tôi có tiết học, phải lên lớp.” Trừng cậu như vậy làm gì vậy chứ! Hơn nữa ánh mắt còn mang theo chút —— Ai oán làm cho người ta sẽ không tự giác mà cảm thấy áy náy.

Hàn Thần Tị nghe cậu nói như vậy, vẻ mặt cuối cùng cũng bớt giận một chút, hắn vẫy tay về phía Cừu Vĩ, “Qua đây, chờ một lát tôi đưa cậu đi.” Tối hôm qua Cừu Vĩ bị hắn giày vò như vậy, thân thể nhất định sẽ không dễ chịu.

“Không cần, không phải anh có chuyện cần nói với vị tiểu thư kia sao?” Cậu càng nói càng nhỏ giọng, mơ hồ mang theo chút vị dấm chua.

Cậu biết đường đào hoa của Hàn Thần Tị không ngừng, có phụ nữ tới tìm hắn cũng là điều bình thường, nhưng vừa rồi nghe những gì cô gái kia vừa nói, quan hệ của hai người cực kỳ thân thiết, hơn nữa địa vị của cô hình như cũng rất cao, cho nên mới có thể nổi giận như vậy với Hàn Thần Tị —— Nói chung, trong lòng rầu rĩ. Trước khi chấp nhận phần tình cảm này, cậu từng nghĩ tới rất nhiều rất nhiều thứ, nhưng lại đã quên nghĩ tới việc tình cảm của Hàn Thần Tị đối với cậu có thể duy trì bao lâu.

Vẻ mặt mệt mỏi khó chịu của cậu khiến cho lông mày của Hàn Thần Tị lại nhíu lại, mới vừa định mở miệng, lại bị Hàn Thần Dần giậm chân đầy tức giận vì bị bỏ lơ ở một bên cắt ngang. “Ngươi mau nói, ngươi với cậu ta chỉ là chơi đùa thôi đúng không? Loại ngươi thích căn bản không phải loại này!” Cô nhất định phải làm rõ tất cả mọi thứ có đúng chỉ là do ý nghĩ bất chợt của Hàn Thần Tị hay không. Hàn gia chỉ có mình Hàn Thần Tị là con trai, không thể để hắn càn quấy làm bậy như vậy được!.

“Phụ nữ như cô đừng có dài dòng như vậy!” Lời nói của Hàn Thần Dần làm cho lông mày của Hàn Thần Tị lập tức nhíu lại, “Ai cho cô tới đây làm loạn hả? Cút đi!” Hắn chỉ vào cửa chính, không hài lòng ban lệnh đuổi khách.

“Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy hả? Ta là gì của ngươi ngươi hẳn là biết rõ, đúng không? Loại sự tình này cho dù ta mặc kệ, ông già cũng sẽ phớt lờ sao? Ông ấy tuyệt đối sẽ không cho cậu ta sống dễ chịu!”.

Đôi mắt đẹp nén giận bắn về phía Cừu Vĩ, sau đó vùng xung quanh lông mày của người nào đó lại nhăn lại, vẫn khó hiểu. Chỉ biết là sự tình hình như càng ngày càng phức tạp, càng ngày càng bất thường.

Còn có, tâm tình của cậu cũng càng ngày càng chán nản.

“Lấy khả năng của ông già, nếu muốn chế tạo ra thêm mười người như tôi cũng không thành vấn đề!” Hàn Thần Tị phỉ nhổ một tiếng, thấy Cừu Vĩ vẫn sừng sờ đứng bất động ở tại chỗ, vẻ mặt càng khó coi. “Tiểu Cừu, cậu qua đây!” Người phụ nữ này dám cả gan nghi ngờ tình cảm của mình, được lắm, hắn sẽ chứng minh một chút!.

Thấy Hàn Thần Tị hình như muốn bạo phát, Cừu Vĩ buộc lòng khẽ gật đầu, chậm rãi đi đến chỗ hắn, kết quả, người còn chưa tới gần, đã bị Hàn Thần Tị nhịn không được kéo lấy, liền ngã vào lòng hắn.

“Á!” Rất đau nha!.

Cậu oán giận ngẩng đầu trừng Hàn Thần Tị, lại không biết Hàn Thần Tị vẫn đem con ngươi đen phun ra hỏa nhìn về phía người phụ nữ kia, căn bản không có chú ý tới sự khó chịu của mình.

Loại cảm giác bị xem nhẹ cùng sự đối đãi không được quan tâm này —— Thật khó chịu.

“Nghe đây!” Hàn Thần Tị giống như muốn dùng ánh mắt cắn chết Hàn Thần Dần vì tức giận mà trở nên phờ phạc nhưng vẫn cứ nhìn chằm chằm mình, cắn răng đem từng câu từng chữ đe dọa nói ra: “Cô, ông già, thậm chí là bất kỳ kẻ nào, nếu ai dám ngăn cản tôi, Hàn Thần Tị tôi tuyệt đối sẽ không cho kẻ đó sống thoải mái!”.

“Ngươi!”.

Hàn Thần Dần tức giận đến run rẩy cả người. Đứa em trai không chịu dạy dỗ này, quả thật là muốn làm cô tức chết mà! Nhưng mà, điều lọt vào mắt tiếp theo, lại làm cho cô càng nổi giận —— Chỉ thấy Hàn Thần Tị cúi đầu, nhanh chóng cướp lấy môi của Cừu Vĩ, thỏa thích mặc sức mà hôn sau một hồi mới buông ra. “Tôi đưa cậu đi học.”.

Hàn Thần Tị ôm Cừu Vĩ bị hôn đến mắt hoa đầu váng, vẻ mặt vẫn mơ màng, lúc ánh mắt lại trở về Hàn Thần Dần vẫn còn trừng hắn, “Cô muốn tôi đá cô ra ngoài, hay là muốn tự mình đi ra?”.

“Hàn Thần Tị, ngươi ——” Mắt thấy tâm ý của hắn đã quyết lại không chịu nghe lời khuyên, ngực của Hàn Thần Dần bởi vì thở gấp mà cứ phập phồng vài cái, lúc này mới oán hận quay đầu bỏ đi. “Được lắm, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không thèm quản ngươi nữa. Nhưng tuần tới nhất định phải để ta nhìn thấy ngươi xuất hiện ở công ty, hợp đồng với Húc Tường đã xảy ra sự cố, ngươi nếu không đến, vậy hợp đồng này khỏi phải ký!”.

Đây mới là mục đích chính cô tới đây. Cái tên chết tiệt đáng ghét kia, điện thoại không mở, điện thoại lại không thèm nghe, còn làm phiền cô tự mình đi một chuyến, thế mà lại phải chịu một bụng tức giận trở về!.

Húc Tường là khách hàng của ‘Công ty kiến trúc Hàn Phi’ trên danh nghĩa của tập đoàn Hàn thị, từ sau khi tập đoàn Hàn thị được quyền xây dựng một khu resort trên một hòn đảo nhỏ ở Malaysia, liền tập trung một khoảng đầu tư lớn vào dự án của Húc Tường, cho rằng hai bên nhất định sẽ hợp tác vui vẻ một lần nữa, nhưng hiện tại lại phát sinh chuyện gì sao?.

Cửa sắt bị chân dùng sức đá ra, Hàn Thần Tị thấy Hàn Thần Dần bỏ đi, vùng xung quanh lông mày nhíu lại mới buông ra.

Xem ra, hắn vẫn phải quay về công ty xử lý mới được, thuận tiện điều tra xem là ai đem chuyện của Cừu Vĩ tiết lộ cho người phụ nữ Hàn Thần Dần này biết.

Kéo Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị thay đổi tâm trạng, đem ánh mắt dời lên khuôn mặt có chút phiền muộn của Cừu Vĩ. “Tiểu Cừu, tôi đi thay đồ, cậu ở đây chờ tôi.”.

Hàn Thần Tị có ba chiếc xe, chiếc Mercedes SLS đen được dùng cho công việc, vừa ổn trọng mà lại vững chắc; một chiếc xe thể thao BMW Laguna Seca màu bạc dùng cho một cuộc hẹn sau khi tan ca hoặc đi hóng mát, để mui trần khi chạy trên đường, rất tuyệt vời; cuối cùng là chiếc Lexus LS3 xem như là đơn giản bình thường nhất, khi trời mưa hoặc những lúc không muốn bị nhận ra quá dễ dàng, đưa tới những cái nhìn chăm chú thì dùng.

Dựa vào việc lựa chọn loại xe cũng không hề trùng lặp, có thể biết khi hắn chọn bạn giường cũng không thích chọn những cá tính phóng đãng cứ lặp đi lặp lại.

Dưới sự kiên trì của Cừu Vĩ, Hàn Thần Tị mở gara lái chiếc LS3 để đưa đi. Dọc đường đi hai người cũng không nói gì, lúc xe dừng lại ở dưới bóng râm bên cạnh cửa hông vốn ít người qua lại của trường đại học, lúc Cừu Vĩ cởi dây an toàn muốn mở cửa ra, Hàn Thần Tị lại nghiêng người chặn tay cậu lại.

Cậu hơi sững sờ, quay đầu lại chống lại khuôn mặt cũng không vui vẻ của Hàn Thần Tị.

“Làm sao vậy?” Nếu cậu còn không xuống xe, thực sự sẽ trễ giờ lên lớp.

“Tiểu Cừu, cậu ghen có đúng không?” Khuôn mặt căng cứng trong nháy mắt liền nở một nụ cười tà mị rồi lại dào dạt sự đắc ý, những lời này của Hàn Thần Tị có thể nói rằng đó là một câu khẳng định.

Vừa rồi vẻ mặt của Cừu Vĩ rơi vào tầm mắt hắn, nhưng mà hắn quyết định trước hết phải đuổi Hàn Thần Dần đi đã, cho nên cũng không có giải thích nhiều với cậu.

Loại biểu cảm vừa bực mình lại mang theo oán giận này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần ở trên mặt mấy người phụ nữ, sao lại không biết chứ? Nhưng mà mỗi lần hắn nhìn thấy sự ghen tị của phụ nữ, chỉ cảm thấy chán ghét cùng phiền phức, nhưng mà xuất hiện ở trên mặt của Cừu Vĩ, lại làm cho sự ủy khuất và oán giận của cậu tăng thêm một mức, nhưng không những sẽ không làm hắn chán ghét, mà ở trong mắt lại rất có một phen phong tình.

Hàn Thần Tị nói rõ ràng như vậy, làm cho Cừu Vĩ cảm thấy vô cùng không được tự nhiên. Sắc mặt cậu cứng đờ, cũng không muốn che giấu sự khó chịu của mình, lại càng không muốn làm cái gọi là vợ lớn hiền lương khoan dung, chỉ khẽ gật đầu, mặt đỏ lên, vẻ mặt quả thực cực kỳ dễ thương.

Ngay lập tức trong bụng Hàn Thần Tị xuất hiện một cổ nhiệt lưu xuất hiện không ngừng chạy loạn, hắn đối với dục vọng cao vút hiện giờ của mình cảm thấy có chút ngạc nhiên, dù sao vừa rồi không có hôn môi cũng không có âu yếm nhưng lại có thể khiến cho mình bị kích thích, từ sau khi hắn tạm biệt tấm thân xử nam của mình chưa từng có chuyện như thế xảy ra.

“Cô gái kia ——” Hắn cố tình kéo dài giọng ra, nhìn thấy Cừu Vĩ bởi vì căng thẳng mà hít sâu một hơi, toàn bộ tinh thần đều đổ dồn vào câu nói trên, khóe miệng Hàn Thần Tị cong lên thành một vòng cung tà ác bức người, “Là chị ba khiến người chán ghét của tôi.”.

Cô gái kia quả nhiên là —— Hả, cái gì? Chị ba?.

Cừu Vĩ lập tức sững sỡ quay đầu lại nhìn Hàn Thần Tị, “Chị gái của anh?” Mà không phải bạn gái rất quen thuộc, rất thân thiết, thậm chí là có thể đã bàn đến chuyện kết hôn ư?.

Hắn nhướng mày cười, sự thâm thúy mê người trong mắt thấm nhập vào trong nụ cười chế nhạo, “Tôi tin cậu đã từng đọc qua những bài báo về tôi, biết tôi từng có nhiều chuyện xấu với nhiều cô gái trẻ, nhưng cậu phải biết, chưa bao giờ có chuyện dây dưa không rõ ràng giữa tôi và phụ nữ, thậm chí những tin tức về cãi vã cũng không có.”.

Hắn đối với phụ nữ đều là hảo tụ hảo tán, Phí Tương chính là một ví dụ. Hắn sẽ không ngu ngốc đi chọn loại phụ nữ một khóc hai nháo ba treo cổ để làm phiền chính mình.

“Tôi tưởng rằng ——” Cừu Vĩ cắn môi dưới, có chút xấu hổ.

Nhưng mà, tình cảm không phải cũng như vậy sao? Cảm giác thăng trầm lên xuống ở trong lòng cậu, từ từ rơi đi, dần dần đã hiểu rõ vì sao trái tim mình lại vậy. Và điều trái tim cậu muốn nói là ——

“Tôi nghĩ tôi cũng —— Thích anh.” Cậu ngẩng đầu, quyết định đem những điều trong lòng mình nói ra hết. “Nhưng mà, tôi không biết tình cảm này của chúng ta sẽ duy trì bao lâu, mặc dù thích anh, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy bất an.” Cậu thậm chí còn sợ vừa nhấc đầu lên thì nhìn thấy điểm kết thúc.

Lời nói của Cừu Vĩ khiến cho nụ cười trên khóe môi Hàn Thần Tị càng lớn, càng sâu, hắn ôm chầm lấy Cừu Vĩ, cúi đầu hôn lên môi cậu, nồng nhiệt mà hôn lấy.

Hơi thở của hai người quyện thành một mảng, từ cổ họng Cừu Vĩ thoát ra một tiếng rên rỉ nho nhỏ, đối với nụ hôn sâu này ngoại trừ chân tay luống cuống ra, cậu vẫn không học được cách nào để thở, đợi đến khi Hàn Thần Tị buông cậu ra, chỉ nhẹ nhàng dùng răng gặm cắn môi dưới của cậu, thì khuôn mặt của Cừu Vĩ đã sớm ửng đỏ một mảng.

Hàn Thần Tị vừa ngậm liếm cánh môi đỏ mọng kia, vừa thì thầm: “Tiểu Cừu, nếu như đã thích anh, thì không được trốn tránh, hiểu hay không?” Tuy rằng vẫn là giọng điệu cứng rắn bá đạo, nhưng mà cũng đã bao phủ một tầng tình cảm ngọt ngào dịu dàng. (đổi xưng hô cho nó tình cảm tí ^^)

Cừu Vĩ chỉ có thể bám lấy vai hắn, vừa thở hổn hển vừa gật đầu.

Không thể trốn tránh. Cậu biết khi yêu một người thì càng phải kiên cường, chứ không thể càng yếu đuối ỷ lại. Cậu sẽ tìm một lúc nào đó để nói rõ với mẹ, để cho bà sẵn lòng chúc phúc cho hai người.

Từ trong trạng thái chìm đắm của nụ hôn mãnh liệt thoáng chốc đã khôi phục lại lý trí, cuối cùng Cừu Vĩ cũng nhớ tới bản thân còn có tiết học, cậu vội vàng muốn đẩy Hàn Thần Tị ra để xuống xe, nhưng lại phát hiện môi hắn lại cứ kiên trì đuổi theo, giống hệt con đỉa lại muốn dính lên môi mình.

“Tiểu Cừu, anh thực sự không muốn cho em đi lên tiết học chết tiệt kia.”.

Đại chưởng đã tiến vào dò xét cùng vuốt ve phần giữa bắp đùi của Cừu Vĩ bởi vì tình cảm mãnh liệt lúc nãy mà thờ ơ mở rộng ra, khiến cho Cừu Vĩ hoàn toàn bất ngờ, lại không cách nào khắc chế sự run rẩy đầy điên cuồng.

“Uhm —— Đừng, không được.” Ở phương diện này, Cừu Vĩ đúng là có lý tính hơn Hàn Thần Tị. Khuôn mặt đỏ ửng của cậu vừa trốn nụ hôn mãnh liệt ẩm ướt của Hàn Thần Tị, vừa muốn kéo đại chưởng đang trêu chọc giữa hai chân mình ra. “Em muốn —— Lên lớp ——”.

“Một lần là được rồi, một lần ——” Hàn Thần Tị vẫn quấn chặt không tha, bàn tay còn lại đột nhiên ngã chiếc ghế Cừu Vĩ đang dựa ra, làm cậu kinh hồn kêu một tiếng.

“A!”.

Trong nháy mắt hắn nhào cả người sang ghế phó lái, toàn bộ trọng lượng đều đè lên người cậu.

“Đừng náo loạn ——” Ở trên xe? Cái loại phương pháp ‘làm’ phóng đãng như vậy cậu mới không muốn thử, huống chi cậu còn có tiết học!.

Cừu Vĩ liều mạng chống cự lại nhưng bởi vì bị nhốt ở trong chỗ ngồi nhỏ hẹp mà làm cho không có nhiều lực, Hàn Thần Tị lại hôn lên cái miệng bởi vì ngượng ngùng lo lắng mà nổi giận phát ra tiếng khiển trách, phong bế lời chống cự của cậu lại.

Lúc này, chỉ cần rên rỉ là đủ rồi.

Bên ngoài cửa hông vườn trường tuyệt đẹp, một chiếc xe hơi cao cấp đậu ở trong bóng râm dày đặc để tránh ánh nắng vô cùng chói mắt.

Không bao lâu, vào buổi sáng yên tĩnh, ở một chỗ vắng vẻ nhưng không có nghĩa là không có ai đi qua, ở trên chiếc xe chống sốc rất tốt đột nhiên truyền đến từng trận rung động.

Không có động đất, lá trên cây thậm chí còn không rơi một chiếc, chỉ có chiếc xe kia đột nhiên rung động như gặp phải trận động đất cấp độ bảy.

Ba mươi phút sau, có người đỏ mặt, cầm lấy ba lô vội vàng xuống xe, căn bản không dám nhìn chung quanh có người hay không, chỉ mãi cúi đầu giống hệt đà điểu, dùng dáng đi chữ bát kỳ lạ đi về phía trước.

Rõ như ban ngày đó là một vụ ‘Xa chấn’.

Ồ, may mắn là thực sự không có ai đi ngang qua!.

Từ lần Cừu Vĩ ở trên xe bày tỏ tình cảm với Hàn Thần Tị rồi sau đó nếm qua tư vị xa chấn, tình cảm của hai người tiến triển cũng có thể nói là ổn đinh, cho nên mỗi ngày ở trong nhà Hàn Thần Tị cùng nhau dùng bữa tối tình yêu, hình như cũng nhanh chóng trở thành thói quen.

Thói quen có thể chia làm thói quen tốt và thói quen xấu, nếu mỗi ngày sau khi ăn tối xong còn muốn cùng nhau leo lên giường để nghiệm chứng tình yêu một lần, như vậy đối với Cừu Vĩ mà nói, tuyệt đối không phải là một thói quen tốt. Nhưng đối với Hàn Thần Tị mà nói, thực sự là vô cùng tốt à!.

Từ sau khi Hàn Thần Dần đến gây rối đã năm ngày, dù sao Hàn lão đầu còn chưa có dự định từ hòn đảo nhỏ kia trở về, cho nên hắn cũng không có dự định để ý nhiều tới nguy cơ tiềm ẩn kia, hiện tại hắn chỉ thầm nghĩ phải làm sao để ‘huấn luyện’ Tiểu Cừu của hắn, để cho hai người ở trên giường chơi thỏa thích gấp bội phần.

Cừu Vĩ đối với chuyện giường đặc biệt rất non nớt, nhưng điều tốt đẹp chính là, sự mềm mại dẻo dai vô cùng tuyệt vời của cơ thể kia đã làm hắn thỏa mãn đến cực điểm, nếu đặc biệt huấn luyện thêm một chút, khẳng định sẽ làm cho mình điên cuồng mất hồn.

Nhưng mà, đi kèm với tình yêu chính là khát vọng, nếu như khát vọng của hai phía giống nhau, nhưng vậy độ phù hợp trong tình cảm của hai người sẽ tăng không giảm; nhưng mà, nếu như phần khát vọng kia thuộc về mặt khác biệt, vậy không thể nghi ngờ đó là gọi người quẫn trí. Tựa như khát vọng lâu dài của Hàn Thần Tị đối với Cừu Vĩ, ngay từ đầu đó là thân thể, nhưng hết lần này đến lần khác phong cách của Cừu Vĩ lại vô cùng khó hiểu, đối với cậu thì khát vọng lâu dài, chính là —— Kiến thức trong sách.

Không sai, sách! Rốt cuộc hắn đã trở thành giáo viên sau giờ học của Cừu Vĩ, thường bị quấn lấy để hỏi về các câu hỏi thi cử của viện nghiên cứu.

Quẫn trí chưa! Bất quá, nếu hắn đã gọi là Hàn Thần Tị, thì tuyệt đối sẽ không bạc đãi chính mình.

Sau khi ăn cơm xong, Hàn Thần Tị ngồi trên sô pha uống rượu sau bữa tối, không bao lâu, Cừu Vĩ dọn dẹp xong liền cầm theo thứ gì đó tự động đi lại.

“Thần Tị, bây giờ anh rảnh không?” Trong đáy mắt cậu lóe lên tia sáng cầu xin, nhưng tuyệt đối không phải về mặt dục vọng.

Hàn Thần Tị không trả lời, chỉ ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó giơ tay nhanh chóng kéo Cừu Vĩ lại gần, miệng đối miệng đem toàn bộ số rượu truyền vào trong miệng cậu, thuận đường kéo tới một nụ hôn nồng nhiệt nóng bỏng, làm Cừu Vĩ phải thở hồng hộc, mặt đỏ lên, ra sức giãy dụa, mới miễn cưỡng buông cậu ra.

“Anh làm cái gì vậy?” Cừu Vĩ hơi nổi giận trừng mắt nhìn hắn.

Từ sau khi trở thành người yêu, tình cảm trong giai đoạn này càng rõ ràng, không có xa lạ và lịch sự giống lúc lúc Hàn Thần Tị làm ông chủ. Nhưng mà Cừu Vĩ như vậy, lại khiến cho Hàn Thần Tị càng yêu thích.

Điều vừa ý lúc trước, không phải là tính cách đơn thuần cùng sự hừng hực sức sống trong mắt sao? Huống hồ ánh mắt tức giận của Cừu Vĩ ở trong mắt hắn, thế nào đều giống như đang làm nũng, chỉ khiến cho hạ thân hắn bị kích thích mà thôi.

Hàn Thần Tị đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Cừu Vĩ chỉ bằng một cười, “Anh đang nghĩ lẽ nào em muốn hỏi anh có thể cùng nhau lên giường rồi hảo hảo nhờ một chút hay không.”.

“Đương nhiên không phải!” Tức giận với cách hắn nói chuyện không đứng đắn, Cừu Vĩ lại cho hắn một cái nhìn khinh thường, tiếp theo nhặt cuốn giáo trình bởi vì nụ hôn vừa nãy mà bị rơi xuống đất. Cậu rất có kinh nghiệm mà cách xa người Hàn Thần Tị một chút, vội vàng lật lại trang mà mình đã đánh dấu cẩn thận trước đó. “Anh chỉ em câu này đi.”.

Lại nữa rồi! Sau khi ăn xong không phải trao đổi tình cảm, cũng không phải bàn luận chuyện giường chiếu, mà là thảo luận bài tập!.

Nhưng mà biết rõ Cừu Vĩ chuyên tâm muốn thi đậu kỳ thi, bản thân cũng không muốn ngăn cản tiền đồ của cậu, cho nên cũng chỉ vì tình yêu mà hi sinh một chút.

Nghĩ tới đường đường phó tổng tài Hàn thị như hắn, cuối cùng cũng vì người yêu mà kiềm nén ham muốn, điều này khiến cho hắn không khỏi cảm thán cái gọi là ‘Phong thủy luân lưu chuyển’.

“Để anh xem xem.” Than nhẹ một tiếng, hắn cầm lấy bút nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi.

Câu hỏi của viện nghiên cứu quả nhiên rất khó, Hàn Thần Tị suy nghĩ thật lâu mới tìm ra cách giải. “Dùng công thức này, rồi đem nó ——” Hắn vừa nói, vừa cầm bút viết lưu loát vào giấy, sau khoảng mười phút giải thích hoàn tất.

May mắn hai năm bản thân ở viện nghiên cứu cũng không phải công toi, vừa rồi không có tiu nghỉu trước mặt tiểu tình nhân, lại thêm một lần nữa chiếm được ánh mắt tôn sùng của đối phương.

“Anh thật lợi hại nha!” Cậu còn tưởng rằng Hàn Thần Tị đã sớm đem những thứ này quên sạch rồi.

Nói nhảm, vì không để cho chính mình mất mặt, hắn đã đặc biệt tìm đống sách vở không biết đã quăng vào góc xó xỉnh nào nhặt lại để nghiên cứu lại một phen!.

Hàn Thần Tị nở nụ cười, thầm nghĩ nếu câu hỏi đã giải quyết xong, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng Cừu Vĩ lại muốn lấy tay lật sang một trang khác.

“Tiểu Cừu.” Hàn Thần Tị thấy thế, lập tức không hài lòng lấy tay chặn bàn tay đang muốn đổi trang của Cừu Vĩ lại, không cho cậu hỏi tiếp nữa.

“Chuyện gì?” Hoàn toàn không có chú ý tới ánh mắt dục vọng của Hàn Thần Tị, Cừu Vĩ khó hiểu giương mắt hỏi.

“Mỗi ngày hỏi một câu là đủ rồi.”.

“Nhưng mà cuộc thi sắp tới rồi ——” Cậu cũng không muốn uổng phí báo danh cùng phí tiền học bổ túc.

Hàn Thần Tị cũng không có lập tức trả lời, chỉ giật lấy cuốn giáo trình trong tay Cừu Vĩ, không chút khách khí mà đem nó ném sang một bên. “Em không cảm thấy hiện giờ nên làm chuyện khác sao?”.

Lời còn chưa dứt, hắn đã đem Cừu Vĩ ôm vào lòng, mãnh liệt hôn.

“Uhm ——” Người này lúc nào cũng bá đạo như vậy.

Mặc dù trong lòng có kháng nghị, nhưng chung quy vẫn bị vây vào tình trạng tình yêu cuồng nhiệt, vẫn không có cách nào chống cự lại mà chỉ ngây ngốc vòng tay ôm lấy cổ hắn, đáp lại nụ hôn của hắn.

Nhưng mà, Cừu Vĩ rất nhanh liền hối hận vì hành động của mình, bởi vì hành động này chính là châm dầu lửa tự thiêu.

Sau một khắc, Cừu Vĩ chỉ cảm thấy cơ thể mình bị một lực đè về phía sau, cả người lập tức ngã lên sô pha không thể động đậy, cố gắng thế nào cũng không thể ngồi dậy được. Còn môi Hàn Thần Tị sau khi hôn lên môi Cừu Vĩ, liền bắt đầu dời xuống phần động mạch cổ đang đập của cậu liếm một cái trêu chọc, rồi sau đó lại cắn mút lấy.

“Đừng hôn ở đây!” Cừu Vĩ giãy dụa muốn đẩy Hàn Thần Tị ra, “Sẽ để lại dấu đấy!” Lần trước trong lúc nhất thời không bắt bẻ để cho Hàn Thần Tị lưu lại dấu trên cổ, sau đó bị A Phi truy hỏi nhập nhằng rất lâu, cuối cùng phải dùng lý do cũ rích là bị muỗi cắn để lừa dối trót lọt. Nhưng lúc này thì không thể làm thế được!.

“Vậy —— Hôn ở đâu chứ?” Đầu của Hàn Thần Tị dời xuống, kéo cổ áo chiếc áo thun trên người Cừu Vĩ xuống, ở ngay phần xương quai xanh khêu gợi của cậu bắt đầu liếm cắn.

“Cũng, cũng không được.” Chỗ này còn rõ ràng hơn!.

Không muốn để cho tên đại dã lang ở trên người mình muốn làm gì thì làm, Cừu Vĩ cong phần đầu gối còn chưa bị ép chặt lại, sau khi cách ly Hàn Thần Tị khỏi người mình thì lập tức muốn chạy trốn, nhưng mà lúc vừa mới trở mình muốn rời đi, đã bị Hàn Thần Tị ôm lại, lại bị đè xoay người lại.

Tư thế của ngày hôm nay biến thành đưa lưng về nhau, Cừu Vĩ đem khuôn mặt đang chôn ở trong chiếc ghế sô pha da thật ngẩng lên, hít lấy mấy hơi: “Hôm nay em muốn học bài, không được!”.

Nhưng mà Hàn Thần Tị nếu như nghe lời cậu nói, hắn sẽ không gọi là Hàn Thần Tị.

“Thỉnh thoảng cũng nên để bản thân thư giãn một chút mà, Tiểu Cừu, nhìn em mệt như vậy, anh sẽ yêu thương em.” Nói thì như vậy nhưng tay lại luồn xuống dưới thân Cừu Vĩ từ lâu, chuẩn xác cầm lấy bộ phận quan trọng nhẹ nhàng xoa bóp, dự định để cho cậu bởi vì một chuyện khác mà càng mệt thêm.

Thật đáng giận!.

“Anh, anh sao lại không biết tiết chế như vậy hả, em thực sự mệt!” Mỗi ngày đều phải làm, người này là muốn tìm bất mãn, tình dục tràn đầy hả?.

“Là em quyến rũ anh, để anh mỗi lần đều quên phải tiết chế lại, Tiểu Cừu.”.

Hơi thở nóng ẩm phả qua tai Cừu Vĩ, giây tiếp theo, vành tai chắc nịch của Cừu Vĩ liền rơi vào trong miệng của Hàn Thần Tị, giống như một món ăn ngon mà bị ngậm liếm, còn bàn tay vẫn luôn cách lớp quần xoa nắn bộ phận quan trọng của cậu, đã sớm linh hoạt cởi bỏ khóa quần cậu ra, động tác trêu chọc càng lúc càng táo tợn.

“A ——” Chịu không nổi kích thích mà rên nhẹ một tiếng, Cừu Vĩ vội vàng từ từ tập hợp lại phần sức lực đã mất, một tay chống người ngồi dậy, một tay thì lại muốn kéo bàn tay của Hàn Thần Tị ra. “Đừng như vậy, em thực sự muốn học —— Uhm arg ——” Hàn Thần Tị không hề báo trước đột nhiên nắm chặt lấy, khiến cho thân thể của Cừu Vĩ thoáng rung rẩy dữ dội, dục vọng trong nháy mắt liền tăng gấp đôi.

Đáng ghét, cậu không thể lúc nào cũng bị tình dục cám dỗ mà không học bài được, nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn hành động muốn làm gì thì làm của Hàn Thần Tị lại, nhất định phải ——

“Aaaaaaaaaa!”.

“Muốn anh dạy cho em cũng được, Tiểu Cừu.” Tiếng cười tà mị của Hàn Thần Tị nhẹ nhàng lay động ở bên vành tai đang tỏa nhiệt của Cừu Vĩ, đồng thời còn sử dụng giọng nói trầm thấp nam tính vốn có của hắn: “Anh rất thích dạy em những động tác ở trên giường mà em không biết à, anh tin với độ dẻo dai cơ thể của em, tuyệt đối sẽ làm được tất cả, đêm nay em dự định học mấy kiểu nào, Tiểu Cừu?”.

“Không, không học ——” Nhưng mà, với tình trạng cả người không còn chút sức lực nào như hiện giờ của cậu, nếu cự tuyệt thì chỉ là lời nói suông chứ không hề có chút ý đe dọa nào cả.

Khoái cảm giống như làn sóng không ngừng đập tới, Cừu Vĩ bị làn sóng dục vọng đánh vào gần như vô lực, chỉ có thể nắm chặt chiếc ghế sô pha da thật mở miệng thở phì phò, còn không thì từ trong miệng sẽ phát ra những tiếng rên rỉ.

Hàn Thần Tị lúc nhanh lúc chậm xoa nắn dục vọng của Cừu Vĩ, trong mắt hắn mang theo ngọn lửa dục vọng, tham lam mà nhìn chăm chú vào phần đường cong xinh đẹp ngay cổ của Cừu Vĩ, nhìn thấy một giọt mồ hôi bởi vì khô nóng mà từ cổ từ từ trượt xuống, chảy xuống phần sống lưng bị quần áo che phủ.

Rốt cuộc chịu không nổi sự cám dỗ đó, Hàn Thần Tị cúi đầu liếm lấy phần cổ không ngừng mê hoặc mình, ngay lập tức dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn lên làn da trơn nhẵn, sau đó lại hút, rồi lại cắn, dấu hôn ngân màu đỏ tươi cứ như vậy liền xuất hiện ở cổ Cừu Vĩ.

Cảm nhận được một trận đau nhói từ cổ xẹt qua, Cừu Vĩ lập tức nhăn mày kháng nghị: “Đừng ——”.

Nhưng mà bàn tay đang kích thích cậu vào đúng lúc này mà tăng thêm lực đạo, khiến cho lời kháng nghị của cậu lại trở thành lời rên rỉ.

Đã nói đừng có lưu lại dấu mà, đáng ghét!.

Hàn Thần Tị vẫn tiếp tục hoành hành vừa liếm vừa cắn, bên môi còn chứa đựng nụ cười ác ý.

“Đừng —— Lưu lại ——” Cậu không muốn vào ngày nóng bức như thế này còn phải mặc áo cao cổ mà!.

Nhưng bạo quân phía sau đối với lời kháng nghị của cậu lại nhắm mắt làm ngơ, còn dùng giọng nói mê người tràn ngập dục vọng ngâm nga bên tai cậu: “Tiểu Cừu, thân thể của em thật phù hợp với những dấu hôn ngân này.”.

Xú gia hỏa, bạo quân, đáng ghét! Cừu Vĩ oán giận trong lòng thầm mắng vài câu, nhưng mà chỗ trọng yếu đã bị nắm giữ, mỗi một lời nói ra chính là những tiếng rên rỉ không ngừng, khiến cho cậu căn bản không có cách nào chống cự lại được, chỉ có thể tùy ý để cho Hàn Thần Tị cố tình làm bậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.