Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 9: Chương 9




Tiểu Hoa ở bên kia rất kích động, nói vào điện thoại: “Anh à, bị chặn ở bờ Sĩ Hà rồi, bị một cô gái giẫm lên, nhanh lên, tới đây trợ giúp chút!”

“Bị phụ nữ giẫm lên? Còn không biết xấu hổ xin giúp đỡ, bắt nạt phụ nữ, không có hứng thú!” Đường Dật cười, tiếp tục đi lên lầu, tiểu Hoa còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại cho anh, mọi người không thắng được một phụ nữ, thua thì thua thôi.

Tiểu Hoa rất nóng nảy, bắt đầu giở trò lưu manh về phía điện thoại: “Đường Dật, tôi nói với cậu, người phụ nữ này là Phó Sủng, cô ấy không phải người khác!”

Tên yêu nghiệt này, hôm nay bại bởi cô ta, mấy người tiểu Hoa có thể không tức giận sao?

Không đợi Đường Dật nói chuyện, tiểu Hoa tiếp tục nói vào điện thoại: “Hôm nay cậu phải tới đây, rất nhiều người ở đây, mặt mũi tụi này ở trên mặt đất cả rồi, có thể nhặt lên không, chỉ nhìn cậu đó.”

Đường Dật khẽ vặn người, vốn không muốn đi, nhưng tiểu Hoa đã nói đến mức độ này, xem ra không đi không được, anh và tiểu Hoa chơi chung khi còn bé, ở Tứ Cửu thành đều do mấy người bọn họ tiếp đãi, không đi sẽ tổn hại tình cảm anh em.

“Được, bên bờ Sĩ Hà đúng không? Chờ anh, lập tức tới.” Đường Dật thuận tay cúp điện thoại, lên lầu thay quần áo rồi sải bước xuống lầu, chính là đi đánh cuộc một lần thôi, cũng không phải chuyện lớn gì.

Ra khỏi phòng, đóng cửa, Đường Dật đi tới xe của mình, lên xe, cho xe chạy, lái xe quay ngược một trăm tám mươi độ, cứ như vậy lao ra ngoài, bọn họ tìm Đường Dật trợ giúp cũng phải, người đàn ông này đã từng chơi xe, là người luyện võ.

Xe lái rất nhanh, dọc đường đèn neon chiếu sáng, Tứ Cửu thành phồn hoa, mặc dù là mùa đông, nhưng thời gian này trên đường vẫn đầy xe chạy nhanh, đến đầu đường, Đường Dật đánh lái rẽ theo hướng ra bờ Sĩ Hà ở ngoại thành.

Nói là ngoại ô thành Đông, bên đó cũng là nơi người giàu tụ tập, xe dọc theo đường cái, xe lao nhanh chóng, Sĩ Hà này vốn là một con sông uốn lượn, lúc xây dựng đường chính, cũng sắp đặt dọc theo con sông này, lái xe đi trên đường cũng là một con đường chạy rất không đến nỗi nào.

Mà trời vừa tối, con đường kia vốn không có xe chạy, thành chỗ đua xe.

Bên bờ Sĩ Hà có một sân golf, ban ngày mới mới kinh doanh, ban đêm thành bãi đậu xe, là nơi được những công tử nhà giàu tụ tập đến, không vì cái gì khác, chỉ vì đua xe, tìm kích thích.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, nói chính là chỗ tốt nhất này rồi, lúc Đường Dật lái xe đến bãi đậu xe của sân golf, chỉ thấy bãi đậu xe lớn đậu đầy xe, dừng xe ổn định, nhiều loại xe nổi tiếng.

Ferrari, Porsche, Mercedes-Benz BMW, còn có mỗi cái vừa nhìn đã biết là xe cao cấp dùng giá tiền lớn lắp ráp lại, chung quanh cũng tụ tập người trẻ tuổi muôn hình muôn vẻ, ban đêm đầy cám dỗ này tùy ý phóng túng.

Đèn xe Đường Dật đánh sang, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Đường Dật, mấy người đàn ông tiểu Hoa, Quách Tử Hòa vừa nhìn thấy xe Đường Dật thì không ngừng ngoắc tay, Đường Dật tiện tay đánh lái chạy xe sang.

Dừng lại cách chỗ tiểu Hoa không xa, lúc xe dừng hẳn, tiểu Hoa đã chạy qua, Đường Dật mở cửa xe, xuống xe, chỉ thấy vẻ mặt kích động của tiểu Hoa: “Cậu có thể tới, hôm nay nhìn cậu rồi.”

Đường Dật trợn mắt nhìn tiểu Hoa, bàn tay đập lên bả vai tiểu Hoa một cái: “Sợ hay không sợ? Bị phụ nữ đạp, còn muốn tìm giúp đỡ?”

Phó Sủng, hòn ngọc quý trên tay ông cụ Phó, nổi danh yêu nghiệt ở Tứ Cửu thành, nổi tiếng ngang Tiêu Sủng.

Anh đã nghe tới cô nhóc này, khi còn bé đã từng thấy, lúc ấy cô bé chưa đủ lớn, đánh nhau với những đứa nhỏ khác, sau đó, trở lại đại viện đã không thấy.

Đường Dật hoàn toàn không va chạm Phó Sủng, cũng đã nhiều năm không thấy, không ngờ ngay cả bọn tiểu Hoa cô nhóc này cũng dám giẫm lên, không được.

“Không phải, cậu ấy, đã bao nhiêu năm không trở lại, hoàn toàn không hiểu, đi thôi, mọi người đều chờ đợi xem náo nhiệt đấy?”

Tiểu Hoa không thèm để ý tới Đường Dật đang giễu cợt, cậu ta không sợ Đường Dật chê cười, đều là anh em, chê cười không có gì, anh sợ đám người kia hủy bỏ, nhóm bọn họ có thể thật mất mặt.

Nói chuyện một lát, tiểu Hoa đã kéo Đường Dật đi tới đầu đám người.

Lúc Đường Dật theo tiểu Hoa đi tới, đã nhìn thấy, đây chính là mấy đám người tụ tập một chỗ, nếu hôm nay ai báo cảnh sát, vậy không phải bắt một ổ rồi hả?

Tùy ý quét mắt qua đám người, ánh mắt Đường Dật dừng lại trên người một cô gái bị đám người vây quanh, nhìn không lớn, chừng mười chín tuổi.

Cằn nhọn xinh xắn, mặt trái xoan, hai mắt thật to, sáng ngời lanh lợi, tóc xoăn màu nâu thả tùy ý, mặc áo jăcket da, đeo giày đinh tán, khí khái hào hùng mang vài phần xinh đẹp.

Phó Sủng thấy Đường Dật không chút kiêng kỵ quan sát mình như vậy, khẽ nhếch môi cười: “Anh chính là cứu binh bọn tiểu Hoa gọi tới sao?”

Hôm nay, Phó Sủng vốn cùng mấy người bạn đua xe ở đây, nhìn thấy nhóm tiểu Hoa và tiểu Quách cũng ở đây.

Vì đoạt địa bàn, hai nhóm người náo loạn lên, quen thuộc hay không quen thuộc, động thủ luôn không nói ra được, huống chi mấy đám đều là trẻ con, nếu nhóm tiểu Quách động thủ với đám trẻ con này thật sự không thích hợp.

Biện pháp duy nhất chính là đua xe, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, nhưng ai biết cô nhóc Phó Sủng này chơi đến lô hỏa thuần thanh *, giẫm bẹp mấy người bọn họ.

(*) lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện. Tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa thành màu xanh coi như đã thành. Ví với sự thành thục của học vấn, kỹ thuật…

Kiều Lộ Phi đang ở nước ngoài, Tiêu Sủng quá bận rộn, không có thời gian để ý tới chuyện như vậy, tiểu Hoa hết cách rồi, đành phải tìm Đường Dật tới trợ giúp.

Tiểu Hoa liếc nhìn Phó Sủng, giới thiệu với Đường Dật: “Cô nhóc này chính là Phó Sủng, người nhỏ mà lắm trò quỷ, khỏi phải khách khí với cô ta!”

Đường Dật không nói gì, chỉ có điều ánh mắt chưa từng rời khỏi người Phó Sủng, Phó Sủng cũng không kiểu cách, mặc cho Đường Dật nhìn mình.

Nghe lời tiểu Hoa nói, Phó Sủng cười khanh khách, nói với Đường Dật: “Nói đi, tỉ thí thế nào?” Cô lại tò mò, cứu binh bọn họ mời tới có bao nhiêu lợi hại?

Đường Dật híp mắt nhìn Phó Sủng, khóe miệng kéo ra giống như cười: “Tiền đánh cuộc là gì?”

Phó Sủng hơi sững sờ, “Hả” một tiếng kinh ngạc hỏi: “Tiền đánh cuộc? Tiền đánh cuộc gì?”

“Cô gái, không có tiền đánh cuộc mà đòi đua xe?” Đường Dật không nhịn được bật cười, cô gái này rất có ý tứ, đua xe chính là vì tiền đánh cuộc.

Phó Sủng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Đường Dật, đi tới trước mặt Đường Dật: “Tiền đánh cuộc chính là mảnh đất thuộc về người nào?”

Nói giỡn sao, bọn họ náo loạn chính là vì giành mảnh đất này, còn hỏi tiền đánh cuộc là cái gì?

“Vậy tôi không có hứng thú, mảnh đất này về ai cũng không liên quan đến tôi, huống chi mảnh đất này là sân golf của người ta, là đất của nhà họ Diệp!”

Đường Dật cười ác hơn, anh mặc kệ chỗ đất này thuộc về ai, tiểu Hoa ở bên cạnh kinh ngạc, không hiểu Đường Dật chơi chiến thuật gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.