Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 49: Chương 49: Đêm nay cô có đi hay không




Chương 50. Đêm nay cô có đi hay không

Editor: Quỳnh Nguyễn

Tiếu Tương vừa thấy Thang Phỉ Phỉ liền cảm thấy được không vừa mắt, nữ nhân kia quá thích diễn trò, rõ ràng là cái nữ nhân keo kiệt lại ác độc cư nhiên còn ở trước mặt đại gia bày ra bộ dáng nữ thần dịu dàng.

Cô vĩnh viễn quên không được lần đó cô không nghĩ qua là va phải cô ta, kết quả bị cô ta cùng mấy bé gái ngăn lại, mắng gần nửa giờ mới thả cô rời khỏi.

Nếu không phải cô ta nhiều người, cô thật sự nhịn không được muốn động thủ đối với các cô, Thang Phỉ Phỉ kia bình thường nhìn ôn nhu như thế, trên đỉnh đầu quả thực có một vòng sáng nữ thần, ai cũng có thể không nghĩ tới cô ta sắc mặt tốt như vậy cư nhiên còn muốn đánh cô.

Nếu không phải nhìn cô quật cường một chút không chịu thua như thế, đổi lại con cừu nhỏ Danh Khả dễ dàng bị khi dễ như vậy một cái tát kia liền nhất định đã đánh tiếp xuống.

Cô cũng không sợ cô ta, không phải là con gái hiệu trưởng sao? Cô không sai cái gì, cô không để ý có thể đuổi cô ra trường học, cho dù thật sự đuổi cô ra ngoài cô cũng không sợ, nhà cô cũng không phải không có tiền, trường nào cô không kham nổi?

Nhìn các cô bộ dạng này, bình thường quen khi dễ người khác, chỉ sợ khi dễ xong cô ta xoay người liền đã quên, dù sao cô liền sẽ không dối trá làm bộ làm tịch tâm địa một chút cũng không tốt như nữ nhân này.

Bất quá nói ra, người như vậy đi diễn trò thật đúng là thích hợp, chỉ là cô thấy thế nào cũng cảm thấy được không vừa mắt thôi.

“Cô ta nghĩ muốn diễn cái nhân vật gì?” Cô hỏi.

Mai Tử bĩu môi, lắc đầu: “Không biết, nữ chính là khẳng định không có khả năng, nghe xã trưởng nói chỉ mời Nam Cung Liệt tới đóng Nam Nhất Hào, có thể cùng Nam Cung Liệt diễn đối khẳng định không phải người mới như thế.”

“Xã trưởng ngay cả cái này đều đã nói cho các ngươi sao?” Danh Khả nãy giờ không nói gì nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia sầu lo.

Thang Phỉ Phỉ diễn cái nhân vật gì cô trái lại một chút đều đã không thèm để ý, bất quá, Từ Niên Hoa đem tin tức trọng yếu như vậy tản ra ngoài, tiết lộ bí mật buôn bán, đây đối với việc bọn họ đi mời Nam Cung Liệt làm diễn viên chính sẽ bất lợi.

Nếu là tin tức truyền ra đi, người ta còn không treo cao tiền lời? Đến lúc đó điều kiện người ta sợ là càng hà khắc.

Mặc dù cô cũng không muốn đem thần tượng của cô nghĩ đến hiện thực như thế, nhưng Làng Giải Trí người có mấy cái là không hiện thực? Ngẫm lại đều biết nói.

Mai Tử cắn cắn môi, thanh âm liền lập tức nhỏ: “Xã trưởng nói với chúng ta không thể đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, cũng chỉ có người xã đoàn chúng ta biết rõ, những người khác sẽ không biết, các ngươi yên tâm.”

Danh Khả không nói lời nào, nhưng cực kỳ rõ ràng trong lòng không ủng hộ, người chân chính có thể giữ bí mật kỳ thật cũng không nhiều.

Bên trong xã đoàn nói mấy chục người, mặc dù thành viên trung tâm tham dự cái cuộn phim chế tác này cũng chỉ có mấy cái như thế, nhưng ai cũng không thể bảo vệ không cho phép có người khoe ra trước mặt bạn bè, đem chuyện trọng yếu nhóm người tập đoàn Đế Quốc nói ra, thậm chí còn đem việc Bắc Minh Dạ lên tiếng chỉ định muốn Nam Cung Liệt này cũng tiết lộ cho người khác.

Khoác lác, người nào không thích?

“Tớ đi chỉnh lý một phen tư liệu.” Cô nhìn hai người một cái, đang định xoay người rời khỏi không ngờ phía sau truyền đến thanh âm yểu điệu.

“Khả Khả rốt cục trở lại, tớ ở chỗ này chờ cậu thật lâu rồi.” Thang Phỉ Phỉ từ trong đám người đi ra, đi về phía cô: “Ngày hôm qua như thế nào cậu không có trở về? Ngày hôm qua tớ làm cho người ta tìm cậu nhiều lần, bọn họ đều nói cậu không có ở, ngày hôm qua cậu sẽ không phải đi rồi...”

“Ngày hôm qua bị thương, tại bệnh viện một buổi tối.” Sắc mặt Danh Khả khẽ biến, sợ cô ta nói ra chuyện cô cùng Bắc Minh Dạ.

Ánh mắt Thang Phỉ Phỉ rốt cục rơi vào băng gạc thái dương cô, mâu quang hơi hơi lóe lóe, không biết suy nghĩ cái gì.

Đi tới trước mặt cô vẻ mặt ý cười vẫn dịu dàng như cũ: “Như thế nào bị thương? Có bị thương nặng không? Muốn tớ mang cậu đi phòng y tế để cho bác sĩ nhìn xem hay không?”

“Không có việc gì.” Danh Khả thối lui nửa bước, né tránh bàn tay cô ta duỗi ra, ý cười nhạt nhẽo: “Rất tốt, chỉ là không cẩn thận đụng tới.”

Đang muốn tìm viện cớ rời khỏi đại sảnh trở về phòng làm việc nho nhỏ bọn họ, Thang Phỉ Phỉ cũng đã giành nói: “Kỳ thật tớ tới là muốn hỏi một chút, cậu tính toán khi nào thì đi...”

Cô cắn môi, bởi vì rõ ràng nhìn đến sắc mặt Danh Khả mặt đều đã thay đổi, mới nhợt nhạt cười cười, lời nói nhất chuyển: “Chuyện ngày hôm qua khả còn nhớ được đi?”

Môi mỏng vẽ ra một chút ý cười quyến rũ mà lại dịu dàng, đại lượng khéo léo lại có vị nữ nhân, biến thành một đám nam sinh bên cạnh thần hồn điên đảo, chỉ hận không thể đem cô ta dùng lực ôm vào trong ngực.

“Nhớ rõ.” Danh Khả gật gật đầu, thật sự rất sợ cô lại ở chỗ này đem việc Bắc Minh Dạ cùng Đế Uyển nói ra.

Cô ta có thể không thèm để ý, nhưng cô thật sự để ý, nếu để cho người xã đoàn biết cô là người Bắc Minh Dạ, nhất là Tiếu Tương, cô nhất định sẽ khinh thường cô, nhất định không muốn làm bạn cùng cô.

Cô nắm chặt tay nhỏ, trên mặt không khỏi lộ ra từng trận trắng xanh, nghĩ muốn rời khỏi, nhưng Thang Phỉ Phỉ lại còn đang nói: “Vậy đêm nay cậu đi sao? Nếu cậu đi mà nói tớ và cậu cùng đi có được hay không?”

“Đêm nay không đi.” Danh Khả lập tức lắc đầu, thanh âm trầm xuống: “Tôi còn muốn đến trường, tôi không có nhiều thời gian như vậy, hoặc là cô có thể chính mình đi.'

Cô xoay người không hề để ý tới bọn họ, hướng phòng làm việc đi tới.

Tiếu Tương truy đuổi qua, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì? Cậu muốn đi đâu?”

“Không có gì, cô đại khái là muốn hỏi tớ buổi tối còn muốn đi bệnh viện xem hay không.”

“Là như thế này sao?” Tiếu Tương vẫn lại là có vài phần không thể nghi ngờ, chỉ là không có hỏi lại, mà là quan tâm nói: “Sao còn muốn không cần lại đi xem? Bác sĩ có cho cậu thuốc hay không? Nếu không buổi tối tớ cùng cậu đi bệnh viện xem một phen đi, rốt cuộc thương tổn thành như thế nào? Về sau có thể lưu sẹo hay không?”

Cửa phòng làm việc bị đóng, thanh âm bị ngăn cách ở phía sau cửa, Thang Phỉ Phỉ nhìn bóng dáng Danh Khả đi vào, đáy mắt rõ ràng ẩn dấu bao nhiêu u ám.

Nơi này vội vã tránh đi cô ta, ở trong này lại không dám nhắc tới việc này, người nữ sinh này xem ra rất sợ bị người biết chuyện cô cùng Bắc Minh Dạ.

Nghĩ đến cũng đúng, một cái vẫn giả dạng làm nữ hài tử ngoan ngoãn cư nhiên ở sau lưng người ta làm tình nhân ông chủ lớn, chuyện này nếu như truyền ra, hình tượng cô trước kia còn có thể duy trì được sao?

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta cũng không tin cô gái này sẽ làm ra chuyện như vậy, dạo này, vì tiền bạc quả thật cái gì đều đã có thể bán đứng.

Cô ta cười lành lạnh mới nhớ tới bên cạnh còn có rất nhiều người đang nhìn, quay đầu nhìn Từ Niên Hoa, cô cười nói: “Các ngươi lại giới thiệu tình tiết vở kịch lại cho tôi một phen, tôi muốn nhìn một chút có cái nhân vật gì thích hợp không.”

Lời nói hơi dừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, những thứ nhân vật này tôi có thể chọn lựa sao?”

Từ Niên Hoa khi nào thì có cơ hội gần gũi cùng cô nói chuyện nhiều như vậy? Từ trước đến nay đều là đi sau lưng cô ta Từ Niên Hoa hoặc là đi ở góc sáng sủa rất xa vụng trộm nhìn, hiện tại dựa vào được gần như vậy, cô vừa cười ngọt như thế anh chỗ nào cự tuyệt được: “Trừ bỏ nữ chính, cái nhân vật khác cậu đều đã có thể chọn.” Anh ta nói.

“Thật vậy chăng?” Thang Phỉ Phỉ rõ ràng hưng phấn thật sự, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống như phát sáng, người ngoài cơ hồ ngay cả mắt đều đã không mở ra được: “Tôi... Tôi có thể muốn nhân vật nữ Nhị Hào không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.