Mình Kết Hôn Nhé !

Chương 7: Chương 7: Làm Ơn Mắc Oán




Hai cô gái ngồi “buôn dưa lê” với nhau được một lúc thì cũng đến giờ Tiểu Quỳnh phải làm tiếp công việc phục vụ. Khách ra vào ngày một đông. Cùng lúc đó, ở phía cửa xuất hiện một chàng trai cao ráo, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả những con người xung quanh.

_ “ Ồ…”

Tuy không giống như những nàng kiều cứ õng à õng ẹo và hết sức giả nai trước mặt các giai đẹp, nhưng lần này Lạc Linh cũng phải thừa nhận rằng, anh chàng đó quả thực rất có sức hút, vẻ mặt kiên định pha chút ngỗ ngược. Chàng trai đó hình như cũng là nhân viên phục vụ trong cửa hàng, anh ta cầm 2 hộp bánh rất to đi vào bên trong, hờ hững bước qua từng người một. Cửa hàng bánh sau phút im lặng bỗng chốc nhốn nháo cả lên , trừ những người nhân viên thì đa số đều hăng say bình luận, dõi theo từng nhất cử nhất động của anh chàng. Có mấy nàng còn bạo dạn chạy hẳn ra chỗ chàng trai hỏi thăm rồi xin số đủ các kiểu.

_ “ Này, anh chàng kia là ai vậy ?” Lạc Linh nhìn chàng trai đắm đuối, tay kia huých nhẹ vào người Tiểu Quỳnh.

_ “ Anh ta là Trịnh Kỳ, con trai của chủ tịch tập đoàn xuyên quốc gia Trịnh Khải .” Tiểu Quỳnh vừa dọn dẹp đống đồ ăn trên bàn vừa nói.

_ “ Cái gì ?? Con trai của chủ tịch tập đoàn Trịnh Khải ? Sao hắn ta lại làm việc ở đây ?”

Lạc Linh kinh ngạc, không tin nổi những gì mình vừa nghe. Đúng là trên thế gian có nhiều chuyện nực cười. Con trai của chủ tịch tập đoàn danh tiếng lại đi làm cái công việc bưng bê lau dọn ở cửa hàng nhỏ này. Không thể hiểu được đầu óc của hắn ta bị vấn đề gì nữa.

_ “ Cửa hàng này cũng là một chi nhánh của công ti anh ta mà. Hình như ông chủ tịch bắt anh ta vào đây làm thì phải. Cứ đến sáng thứ 2 và thứ 3 là hắn lại đến đây dọn dẹp. Nhiều lúc nhân viên trong này cũng cảm thầy khó xử .”

_ “ Chẳng lẽ… hắn ta là một tên vô dụng, không biết làm ăn kinh doanh nên cha hắn mới tống hắn vào đây làm công việc tay chân tầm thường ??”

_ “ Cái này thì mình cũng không biết. Chưa có nhân viên nào nói chuyện được với anh ấy cả. Cứ làm xong việc là hắn lại nhanh chóng rời đi. Ra bắt chuyện hỏi han thì hắn không thèm trả lời. Rốt cục cũng không biết là người như thế nào, nhưng mình thấy anh ta khó gần lắm .”

_ “…”

Thì ra lại là một tên chảnh chọe thứ thiệt . Những kẻ có tiền đều giống nhau cả, tính cách và thói xấu cứ như đúc từ trong cùng một khuôn ra. Đúng là “ trông mặt bắt hình dong”, mấy hôm nay cô toàn gặp phải những kẻ chẳng ra gì. Cái gã Nhật Phong thần kinh có vấn đề đó làm cô suy nhược sức khỏe cả tuần nay. Cũng may là cô không bao giờ phải gặp lại hắn ta nữa, nếu như hắn còn xuất hiện trước mặt Lạc Linh chắc cô nhảy vào băm vằm mổ xẻ hắn luôn mất.

……

Hậu quả của việc ăn uống vô tội vạ ban nãy khiến Lạc Linh phải ôm bụng ngồi trong toilet của cửa hàng bánh suốt gần một giờ đồng hồ. Cô chỉ muốn cải thiện vóc dáng hiện tại nhưng cứ thế này thì không ổn một chút nào. Đối với việc nhồi nhiều thức ăn giàu chất béo vào cùng một lúc thì cách ăn uống hợp lí và đủ chất có lẽ sẽ hiệu quả hơn. Lạc Linh đã quá mong muốn lấy lại thân hình cân đối nên cô chỉ nghĩ đến việc phải ăn thật nhiều mà không lường trước hậu quả. Đây đúng là một kinh nghiệm nhớ đời.

_ “ Ông muốn tôi đến đó ư ? Đừng hòng !”

Khu vực WC nam bên cạnh bỗng có tiếng nói oang oang làm Lạc Linh bừng tỉnh. Thật là ! Chẳng biết giữ lịch sự gì cả, ở nơi công cộng có cần thiết phải gào to như thế không. Cô đứng dậy đi về phía bồn rửa tay. Giọng nói phía bên kia càng lúc càng lớn, chất giọng nam khàn khan bỗng nhiên trở nên giận dữ :

_ “ Tôi sẽ không để ông đạt được thứ mình muốn đâu !”

_ “…”

_ “ Choang !!!”

Ối ! Lạc Linh giật bắn mình ngồi thụp xuống đất. Chuyện gì đang xảy ra ở phía bên kia vậy ? Có người gây gổ đánh nhau sao ? Nghĩ vậy cô vội chạy ra ngoài, phi thẳng sang khu vực WC dành cho nam. Nhưng khi đến trước cửa thì Lạc Linh lại do dự không dám bước vào. Nhỡ đâu… bọn chúng tức giận đánh luôn cả cô thì sao ?

Cánh cửa phía trong khép hờ, Lạc Linh lấy hất can đảm nhìn vào bên trong đó…

Ồ… Kia chẳng phải cái người tên Trịnh Kỳ đó sao ? Lạc Linh bèn thở phào nhẹ nhõm vì không có vụ ẩu đả nào đang diễn ra. Nhưng… Cái tên kia đứng ở trong đó một mình làm gì vậy ?

Trịnh Kỳ đang nghe điện thoại nên không phát hiện ra có người đang núp ở ngoài của. Anh quay lưng về phía Lạc Linh nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.

_ “ Rốt cục ông thu được gì từ cuộc hôn nhân đó ? Ông mong đợi gì ở con người tôi ?”

Nói xong câu đó, Trịnh Kỳ cười khan rồi ném mạnh điện thoại xuống dất.

Lạc Linh sợ hãi bịt chặt miệng. Cánh cửa phát ra tiếng động nho nhỏ nhưng cũng đủ để Trịnh Kỳ nghe thấy. Phát hiện có đứa đang nghe trộm cuộc nói chuyện của mình, Trịnh Kỳ lập tức mở toang cánh cửa ra, làm đối tượng bên ngoài lại được một phen giật mình thon thót.

_ “ Cô làm gì ở đây ?”

Trịnh Kỳ ném ánh mắt sắc lạnh về phía Lạc Linh. Anh chúa ghét những ai thích lo chuyện bao đồng.

_ “ À… tôi…” Ánh mắt của hắn làm Lạc Linh lạnh toát sống lưng, cô lắp bắp nói không ra hơi : “ Tôi… tôi thấy bên này có tiếng động nên…”

Nói đến đây cô bỗng im bặt, sợ hãi nhìn xuống bàn tay đang chảy đầy máu của Trịnh Kỳ.

Lạc Linh đưa mắt nhìn vào bên trong, phút chốc cô lặng người. Chiếc gương phía bên trên bồn rửa mặt đã bị nứt toác thành từng mảng, trên đó còn dính rất nhiều vệt máu. Thì ra tiếng động vừa nãy cô nghe thấy phát ra từ chiếc gương này. Thật kinh khủng ! Có chuyện gì với tên Trịnh Kỳ đó vậy ? Sao hắn lại tự dày vò mình đến mức này ?

_ “ Này anh…” Lạc Linh lục trong ví, lấy ra một hộp băng dán cá nhân rồi lấy hết dũng khí đưa nó cho Trịnh Kỳ. Không phải cô muốn quan tâm nhưng hiện giờ tay của anh ta đang chảy rất nhiều máu, có lẽ vết thương khá sâu. Nếu người khac nhìn thấy anh ta trong hoàn cảnh này thì chắc chắn sẽ làm giống như cô thôi.

_ “ Anh mau đến bệnh viện đi. Để lâu sẽ bị nhiễm trùng đấy. Tôi … không cố ý nghe trộm cuộc điện thoại của anh. Tôi chỉ…”

_ “ Bực mình thật !”

Trịnh Kỳ rủa thầm một tiếng, vào trong rửa tay rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Anh liếc nhìn Lạc Linh một cái rồi đi thẳng, bỏ mặc cô đứng ngẩn tò te ở đó.



Liệu đây có gọi là một kiểu làm ơn mắc oán không ? Cô có ý tốt giúp đỡ hắn mà gã lại kêu bực mình ! Việc cô làm khiến hắn cảm thấy chướng mắt lắm sao ? Đúng là đồ vô ơn ! Cô thực sự đã bỏ quá nhiều lòng tốt bụng cho những kẻ chẳng ra gì. Nghĩ lại mới thấy mình thật ngu ngốc !

Cất hộp băng dán vào túi, Lạc Linh vào bên trong xả nước vốc lên mặt cho nguôi cơn tức. Phần nào đã giảm bớt nhiệt, cô quay ra định rời đi thì nhìn thấy chiếc điện thoại của Trịnh Kỳ vẫn đang nằm chỏng chơ dưới đất.

Do cú ném mạnh ban nãy nên chiếc điện thoại đã bị vỡ màn hình. Lạc Linh thử bật nút nguồn lên xem nó đã bị hỏng hoàn toàn chưa, nhưng rất may là chiếc điện thoại vẫn còn “sống” .Khởi động một lúc, màn hình điện thoại liền xuất hiện 2 cuộc gọi nhỡ, tên liên lạc được ghi là “ Bố ”.

Cô vội vàng chạy ra khỏi nhà vệ sinh, đưa mắt tìm khắp cửa hàng bánh nhưng chẳng thấy bóng dáng của tên Trịnh Kỳ đó đâu.

_ “: Tiểu Quỳnh, cậu có nhìn thấy gã Trịnh Kỳ ở đâu không ?”

_ “ Anh ta vừa rời khỏi đây rồi... Ơ này, cậu đi đâu thế ?”

_ “ À… mình thấy hơi mệt nên về nhà đây. Cậu cứ làm việc đi nhé ! Chúng ta sẽ gặp nhau sau .” Lạc Linh vờ vịt đưa tay lên trán kêu xuýt xoa. Mới đó mà hắn ta đã biến nhanh vậy sao ? Không định quay lại lấy điện thoại à ?

Do dự một lúc, Lạc Linh bèn đút chiếc điện thoại vào trong túi. Mặc dù số phần trăm cô gặp lại anh ta là rất ít, nhưng đằng nào cũng phải trả lại điện thoại cho hắn chứ ! Nhỡ đâu trong điện thoại này có lưu những file quan trọng thì sao ? Hay những số điện thoại cần thiết chẳng hạn… Thôi, nói tóm lại hôm nào rảnh Lạc Linh ta buộc phải đi tìm nhà ngươi một chuyến .

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.