Mèo Trắng Cùng Số Ghi Chép

Chương 5: Chương 5




Edit: Dung Haru

Anh tốn cả buổi sáng để dụ mèo, Khúc Kỳ thái độ kiên quyết không đánh chữ, nhìn thấy bàn phím liền nũng nịu om sòm, bày ra tính khí kiêu ngạo thường ngày của con mèo nhỏ, lại cứ cố tình gắt gao quấn quýt lấy anh—— Khương Hiền cũng hết cách.

Chuyện người biến thành mèo này vẫn rất khó tin nổi, Khương Hiền thậm chí bắt đầu nghi ngờ có phải Bạch Tú điều tra mình xong có lòng tìm mèo dắt về hay không. Anh không yên lòng gãi gãi cằm Khúc Kỳ, lông tơ tinh tế mềm mại, nghĩ thầm, Bạch Tú có thể giấu mèo ở đâu? Hơn nữa lúc đó anh xoay lại còn không đến một phút, Bạch Tú nếu không phát ra tiếng động nào ôm mèo tới rồi lại không có tiếng động nào rời đi… Không có khả năng.

Anh bực dọc ngồi dậy, Khúc Kỳ bỗng dùng móng vuốt đè tay anh lại, cắn một cái. Nó cắn không mạnh, giống như giận dỗi anh không để ý mình hơn, Khương Hiền thở dài: “Ngoan một chút.”

Con mèo nhỏ đứng lên, cái đuôi kiêu kì phe phẩy hai cái, chạy ra ngoài. Nhảy lên sô pha, lại nhảy lên tủ TV, cái đầu nhỏ ngẩng lên nghe ngóng một hồi, dùng đệm thịt đạp mạnh vào màn hình tinh thể lỏng để mở lên.

Kết quả là mở không lên.

Thẹn quá hóa giận, lại đạp lần thứ hai, vẫn là không thành công, một hồi lớn giọng xòe móng vuốt.

Khúc Kỳ cũng đã từng thế này, cảnh tưởng hết sức quen thuộc làm Khương Hiền không nhịn được cười cười, vội vàng ôm lấy, giúp nó mở lên. Anh ôm mèo ngồi trên sô pha, con mào nhỏ gạt điều khiển TV lại, móng vừa muốn xòe ra ấn nút, lại ý thức được mình chỉ là một con mèo, móng vuốt liền hạ xuống đổi thành đẩy điều khiển cho người bên cạnh.

Khương Hiền giúp nó đổi kênh, nó khẽ rên rỉ, tới chương trình ẩm thực nào đó liền không tự giác meo một tiếng, vừa rụt rè, vừa như che giấu lại khẽ rên rỉ. Khương Hiền kỳ thực nhớ rõ cái chương trình này, Bạch Tú hay xem, anh giả bộ như vô tình chuyển kênh khác.

Ngay sau đó con meo nhỏ liền nhảy lên lưng ghế sô pha lấy đệm thịt vỗ mặt anh.

… Quả thật là Bạch Tú.

Nội tâm Khương Hiền lại gục ngã, bật lại kênh cũ, mèo nhỏ lúc này mới hài lòng nằm sấp xuống tiếp. Anh và mèo nhỏ xem một hồi, trong chương trình bắt đầu nấu canh cá, mèo nhỏ như bóng gió quét đuôi lên tay anh.

Khương Hiền bắt được cái đuôi, đứng dậy. Con mèo nhỏ lập tức bất an kêu một tiếng, anh cười cười, nói: “Anh chưa ăn sáng, giờ cũng không còn sớm. Anh đi rửa mặt, nhân tiện nấu bữa trưa.”

Anh ở trong phòng tấm tát nước lạnh lên mặt, lại nhìn lên gương một hồi lâu, chấp nhận sự thật.

Tủ lạnh vừa lúc có cá, cơm trưa anh liền xào thịt xào rau nấu canh cá. Khúc Kỳ rất ham ăn, trước đây rất thích ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng nghe mùi thức ăn từ nhà hàng xóm bay qua sẽ cọ cọ anh muốn anh cho ăn cơm, tay nghề của Khương Hiền cũng nhờ vậy chậm rãi luyện thành. Khúc Kỳ đi rồi, anh chỉ có một mình chán chường suốt một thời gian dài, mãi đến khi nhặt được Cà Rem về nuôi, ngẫu nhiên mới nấu ăn lại nên tốn hơn một tiếng đồng hồ làm cơm.

Trước đây cũng có một lần, Bạch Tú vui vẻ mua cá về lôi kéo anh nấu canh cho mình. Khương Hiền nấu một nồi, bưng một chén nhỏ cho Cà Rem, không nghĩ tới sau khi Bạch Tú nhìn thấy liền tức giận hất đổ chén canh.

Hiện tại nhìn lại, trước đây Bạch Tú cố tình gây sự, đều do ghen tị.

Khương Hiền nhìn Khúc Kỳ dùng đầu lưỡi liếm canh, hạnh phúc mà nheo mắt lại, lỗ tai cũng run rẩy hai cái. Anh cầm chén gỡ xương cá, gắp cho Khúc Kỳ, mèo nhỏ hài lòng ngao một tiếng, ăn xong lại nhảy lên đùi anh, bá đạo há miệng, ra hiệu mình muốn ăn nữa.

Cậu biến lại thành mèo cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì mà làm nũng, mà Khương Hiền cũng không giống khi trước mâu thuẫn với cậu. Lúc Khương Hiền rửa chén nó đứng ngay kế bên dùng móng vuốt chụp lấy bọt nước, nước bắn tung tóe lên mặt, lại quá đáng chà lên áo anh.

Khương Hiền quay về phòng, nhìn hành lý một lát, Khúc Kỳ liền nhảy lên vali nhe răng, lại như trút giận cào hai đường trên vali. Anh không nói rõ được tư vị trong lòng mình, chỉ đem mèo nhỏ đặt lên vai, ngồi xuống trước máy tính.

Con mèo nhỏ rốt cuộc cũng an tâm. Bàn làm việc của anh đối diện với cửa sổ, vào mùa đông khó thấy được những tia nắng mặt trời ấm ấp xuyên qua cửa sổ thủy tinh, anh trải một tấm thảm nhỏ hình tròn xuống bên cạnh bàn, mèo nhỏ liền thong thả đi đến nằm xuống, nhìn anh vẽ bản thảo.

Quả cầu lông nhỏ an tĩnh lại, hiện tại biết ngoan hơn, cũng không quấy phá anh, không làm gì, đôi mắt xanh biếc chậm chậm khép lại, lưng nhấp nhô theo hơi thở dần có quy luật. Đây là khoảng thời gian vui vẻ nhất từ trước tới giờ của nó, nó mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ mình chưa từng rời đi, Khương Hiền đối với mình vẫn tốt như vậy.

Giấc ngủ này không biết dài bao lâu, nó không cam lòng tỉnh lại. Nó ngửa bụng lên trời, xoay tới xoay lui, Khương Hiền ngồi vẽ lâu tay sẽ rất lạnh, nó từ bi mà ngửa bụng cho anh đến làm ấm tay, nhưng mà đợi vài giây cái tay kia cũng không có vươn tới. Con mèo nhỏ thở phì phì mở to mắt, muốn trách móc anh không đến hầu hạ nó, Khương Hiền đã không còn ngồi ở đó nữa.

Nó nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng nhảy xuống bàn, yên lặng chui ra khe cửa tìm quanh. Khương Hiền đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, thanh âm ấm áp —— cơn cảm mạo của Cà Rem tốt hơn rồi, bệnh viện hỏi anh khi nào đến đón mèo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.