Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 55: Chương 55




~~

Huyền đứng ngây ra một lúc nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Trông cậu ta có chút quen thuộc, dường như là Huyền nhớ là mình đã gặp ở đâu rồi, nhưng cố gắng mãi vẫn không thể nhớ ra.

Dương đi theo sau lưng Huyền vào cũng vừa kịp nhìn thấy sự xuất hiện của một người lạ trong phòn bệnh của bố Huyền. Anh khẽ nhíu mày nghi hoặc, cảm giác người trước mặt có chút quen thuộc. Anh quay sang nhìn Huyền như muồn thăm dò. Trông thấy ánh mắt Huyền, anh cũng đoán ra được Huyền không hề quen biết với người kia.

Cậu ta rất cao, khuôn mặt khá điển trai. Đoán chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi gì đấy. Cậu ăn mặc khá đơn giản, một chiếc áo thun in hình tam giác trắng đen với chiếc quần sọc màu nâu đất.

Cậu ta lại có vẻ không mấy ngạc nhiên khi thấy Huyền. Cậu ta đứng dậy rời khỏi ghế, chăm chút nhìn Huyền một chút rồi mới chậm rãi lên tiếng.

” Chị là Huyền? “

” Sao...sao cậu biết? “

Huyền lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên, quay sang tròn mắt nhìn Dương, sau đó lại quay lại nhìn cậu con trai kia.

” Em là Hiếu, em trai của chị.”

” Em...em trai sao? “

Hiếu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Huyền hơi bất ngờ với câu trả lời của người kia. Cô có em trai sao? Từ bao giờ cô lại có một cậu em trai thế này?

Bây giờ cô mới nhận ra, quả thực Hiếu rất quen thuộc. Nói đúng hơn là thoạt nhìn qua Hiếu rất giống với bố cô trong mấy tấm hình kỉ niệm hồi bố cô còn trẻ.

Không lẽ...bố cô có con rơi? Nếu vậy thì cô lại có thêm một Dì ghẻ nữa sao?

Huyền khẽ lắc đầu phủ nhận. Bố cô xưa nay không phải là kiểu người tùy tiện như vậy. Với Huyền, ông là một ông bố vô cùng mẫu mực, nghiêm khắc và đứng đắn. Không thể nào có chuyện bố cô lầm lỡ với một người phụ nữ nào đó bên ngoài như thế này được. Càng nghĩ, Huyền càng không thể tin được đây là sự thật.

” Không thể nào. Vậy...mẹ cậu là ai? “

Khuôn mặt Hiếu chợt thoáng qua một tia buồn bã, đôi hàng mi cụp xuống như đang muốn che giấu đi sự đau thương vừa hiện lên trong ánh mắt.

” Mẹ...mẹ mất rồi. “

Không chỉ Huyền mà ngay cả Dương cũng không khỏi ngạc nhiên. Hiểu ra là mình vừa đụng chạm vào nỗi đau mất mát của Hiếu, Huyền nhỏ giọng ăn năn.

” Xin...xin lỗi cậu, tôi không cố ý nhắc lại chuyện buồn. Nhưng chuyện này quả thực...nhưng mẹ cậu...chuyện này....”

” Huyền! “

Lời nói chưa dứt đã bị tiếng gọi của ai đó cắt ngang. Nhìn ra phía cửa, Huyền liền nhìn thấy bà Hồng, dì ghẻ của cô đang đi tới, trên tay còn xách một giỏ đồ gì đấy.

Huyền bây giờ không còn cảm thấy ghét dì ghẻ của mình nữa. Phần vì cảm thấy tội lỗi bởi sự việc trước kia từng xảy ra với dì ta, phần vì bây giờ cô lớn rồi, suy nghĩ cũng khác hẳn lúc trước. Với lại bây giờ dì ta cũng thay đổi rất nhiều rồi, không còn cay độc như trước nữa mà trái lại rất hiền lành và ít nói, còn có vẻ rất thương và quan tâm tới cô. Cô cũng không biết lí do tại sao dì ta lại thay đổi như vậy.

Lâu rồi không gặp, trông gì ta gầy đi nhiều, khuôn mặt trông thật buồn bã.

Dương thấy bà Hồng đã đi tới nơi liền khẽ đẩy Huyền nhích sang một bên tránh đường.

” Con tới rồi à? Lâu rồi không thấy con tới thăm bố con.”

” Dạo này tôi hơi bận. Cảm ơn gì đã chăm sóc cho bố tôi.”

” Con nói gì vậy? Đây là bổn phận của dì mà.”

Bà Hồng bước vào trong, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Hiếu đang đứng gần cạnh giường bệnh của chồng mình liền khẽ nói.

” Con cũng ở đây à? “

” Tôi mới tới.”

Thấy vậy, Huyền lại cảm thấy ngạc nhiên. Hai người họ đã biết nhau từ trước rồi sao?

” Chuyện này...rốt cuộc là thế nào? “

Đoán ra được sự thắc mắc trong lòng Huyền, bà Hồng khẽ thở dài một tiếng, bước lên phía trước đặt giỏ đồ trên bàn rồi chậm rãi ngồi xuống ghế cạnh giường, buồn bã nhìn chồng mình.

” Nó là em trai con. “

” Cái đó tôi biết, cậu ấy vừa mới nói. Nhưng...không lẽ bố tôi ngoài dì ra còn có người khác sao? “

” Không phải. Là em trai ruột của con, là cùng một mẹ sinh ra.”

” Cùng một mẹ? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.