Mau Xuyên Nữ Phụ Phản Công: Nam Thần Mời Mắc Câu

Chương 16: Chương 16: Người thừa kế phản công (phần 16)




【 Cô cũng không biết, có đôi khi … thân tình cũng là một loại tổn thương. Khắc sâu trong lòng, khắc cốt ghi tâm. —— Cầm Tầm Mịch 】

—————

“ Thôi được rồi, thôi được rồi. Cô không cần nói giúp cho cô ta, tôi xem cô ta chính là ghen ghét cô thôi”

“ Không ngờ, Cầm đại tiểu thư lại ác độc đến như thế, cư nhiên ngay cả em gái ruột của mình cũng có thể nhẫn tâm đến như vậy”

‘ Chuyện xảy ra vào năm đó cũng không phải do Cầm nhị tiểu thư làm ra, cô không cần tự trách bản thân mình làm gì”

“ Hừ! Mọi chuyện đều tại Cầm Tầm Mịch nhỏ mọn, ác độc”

... ...

Một đợt lại một đợt ngôn luận, làm Tầm Mịch hoảng hốt, cô như nhìn thấy được hình ảnh cuối cùng của Cầm Tầm Mịch, tuyệt vọng, chết ở đầu đường.

Ngay lúc đó, cô cũng là đối mặt với bọn người không phân xanh đỏ trắng đen, tự cho là người chính nghĩa, hùa nhau cười nhạo, khinh nhục cô.

Mà hiện tại, người này đổi thành cô.

Đàm Tử Hi nhìn thấy ánh mắt của Tầm Mịch tất cả đều là mê mang cùng đờ đẫn, càng thêm đau lòng, tự trách.

Lập tức phát ra khí lạnh càng nhiều hơn, nét mặt cũng càng lạnh.

“Cút ngay cho ta”

“Khải Văn, đem những người này ném văng ra ngoài cho ta”

Lập tức có một đám người mặc vest đen vọt vào, đem đám người khua môi múa mép kia hung tàn chế trụ, kéo đi ra bên ngoài.

Mùa đông khắc nghiệt ra sao? Chính là cảm thụ của những người xung quanh.

Không khí xung quanh tựa hồ đều bị giảm phân nửa, mọi người cơ hồ đều mang động tác cứng đờ, nhìn phương hướng phát ra tiếng nói.

Một cặp nam nữ vô cùng xuyên qua mi mắt của bọn họ, toàn thân bao trùm quý khí, chỉ liếc mắt sơ một cái, đã khiến bọn họ cả người phát run.

Loại cảm giác chân chính đứng ở trên cao, cao cao tại thượng nhìn xuống, phảng phất những người kia chỉ là một con kiến nhỏ bé xấu xí.

“ AAAAA!!!!! Nam thần”

“AAAAA!!!!! Là Đàm tổng”

... ...

Mồm năm miệng mười sợ hãi kêu, âm thanh la hét bắt đầu vang lên, hiện trường thiếu chút nữa mất khống chế.

Cầm Hoài Sắt một giây trước còn đang đắc ý dào dạt, ngay sau đó thì sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Gắt gao trừng mắt nhìn hai người ở phía dưới đang bị đám người vây quanh, sát ý ngưng tụ, lộ ra bản chất.

Tầm Mịch cùng Đàm Tử Hi cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên, đem trò hề của Cầm Hoài Sắt thu hết vào trong đáy mắt.

Tầm Mịch khinh thường cười lạnh một tiếng:

“Cầm Hoài Sắt? Cô tiếp tục diễn tiếp đi, như thế nào? Sao không tiếp tục nói?”

“Còn có … người cha yêu dấu của con, ngài thật là một người cha tốt mà. Liên tục chửi bới con, bởi vì cô con gái ngoài giá thú mà cha gọi là kết tinh của tình yêu đích thực kia, muốn nâng địa vị của cô ta lên sao?”

“Cầm Tầm Mịch tôi sống đã nhiều năm như vậy, thật là lần đầu tiên nhìn thấy lũ người ghê tởm như hai người đó”

“Có phải cảm thấy tôi là một đứa hoàn toàn không có quyền thế, không có ai giúp đỡ. Là một đứa con gái nhu nhược, có thể để hai người tùy tiện xoa tròn đập bẹp?”

“Hai người cứ như vậy không hề cố kỵ mà tính kế, hãm hại tôi, lăng nhục tôi, Cầm Thịnh … ông không thấy, mình làm như vậy thật thất vọng ông nội đã chết đi cùng mẹ của tôi sao?”

“Ông dám vuốt lương tâm của mình mà nói … ông có công bằng sao, ông có xứng làm chồng làm cha làm con sao?”

Tầm Mịch từng bước một đi về phía trước, ở khoảng cách còn ba bước nữa đến gần hai người kia thì dừng lại.

Cho dù cô đang đứng ở phía dưới, cũng khiến người khác cảm thấy cô đang đứng ở trên cao nhìn lên hai người đang đứng trên bậc thang cao kia.

Ngược lại, nhìn như là cô đang coi thường hai người kia, cô mới là người cao cao tại thượng. Cô là vương giả, họ là dân đen bần cùng.

“Đúng, Cầm Tầm Mịch tôi thật là đại nghịch bất đạo, nhưng tất cả mọi chuyện vì sao lại diễn ra như vậy, chẳng lẽ không phải do hai người bức tôi sao?”

“Một đứa con gái ngoài giá thú, ha, ông dung túng cô ta ở bên ngoài hủy thanh danh của tôi. Tôi nhịn”

“Ông đem tất cả tình thương của cha cho cô ta, đem tôi làm một quân cờ. Tôi cũng nhận”

“ Ha ha ha. Ai bảo ông là cha của tôi làm gì”

“Nhưng ai lại quy định, vào lúc ông muốn vứt bỏ một quân cờ đã không thể nào khống chế được, thì quân cờ đó không thể phản công”

“Người làm, trời đang xem”

“Cho dù ông là cha của tôi, tôi cũng không cho phép ông quấy nhiễu sự yên tĩnh trên thiên đường của ông nội cùng mẹ của tôi”

Tầm Mịch không cho hai người kia có cơ hội phản bác, càng không muốn dây dưa tiếp.

‘ Hai người kia quả thực là khinh người quá đáng. Cũng may là mình đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra, nhưng khi đối mặt … lại là một chuyện khác’

Cầm Thịnh nếu có một câu nào an ủi cô cũng tốt, cho dù chỉ là giả, đối với nguyên chủ mà nói cũng là một loại cứu rỗi.

Đáng tiếc … một chữ cũng không có, nguyên chủ không có, cô cũng không có.

Đàm Tử Hi yên lặng đứng ở phía sau Tầm Mịch, giống như là một vị thần bảo vệ đầy mạnh mẽ quyền lực.

Bóng dáng phía trước chỉ cần duy trì không được, hoặc là vào lúc mệt mỏi, dễ dàng là có thể dựa lưng vào.

Mà mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong giọng nói nhẹ nhàng, chậm chạp lại mang theo đau khổ của Tầm Mịch vừa mới nói xong kia.

Đôi mắt của bọn họ đều đã biến thành hai khoanh nhang muỗi.

Bọn họ thật là ngốc, sao mà người vẫn luôn bị bọn họ trách mắng, lại giống như mới là người bị hại kia chứ?

Hai người đứng trên bậc thang kia được bọn họ đồng tình … lại là người xấu?

Tầm Mịch cứ như vậy lạnh lùng nhìn, thấy sắc mặt hai người kia một hồi xanh một hồi trắng, cười lạnh đều lười đến cười.

“Tôi hôm nay tới là có chính sự, không muốn đem thời gian đều lãng phí ở những chuyện không hề ý nghĩa”

“Những ai tin tôi, mặc kệ là những chuyện đó tôi làm hay chưa làm, nói hay chưa nói đều sẽ tin tưởng tôi”

“Còn những ai không tin tôi, tôi cũng không cần bọn họ tin”

Quay đầu, từng câu từng chữ nói năng có khí phách đối với những phóng viên kia.

“Cho nên, cũng xin mời mọi người không cần tới gần tôi. Bởi vì, tôi không có điều gì tốt đẹp muốn nói với mấy người”

“Cũng không nghĩ muốn nói chuyện với cùng mấy người, người khác có hứng thú đem chuyện nhà mình nơi nơi tuyên dương gièm pha”

“Cầm Tầm Mịch tôi còn chưa đến mức không biết xấu hổ như vậy. Sự giáo dục của tôi cũng không phải thứ hàng giả đó có thể so bì”

Nói xong, cũng mặc kệ biểu tình của mọi người, lập tức nhấc chân đi lên bậc thang. Thời điểm đi ngang qua Cầm Thịnh cùng Cầm Hoài Sắt, nhìn cũng chưa nhìn hai người, làm lơ hoàn toàn đi luôn.

Đàm Tử Hi thấy Tầm Mịch đi lên cầu thang, anh liếc nhìn xung quanh một vòng, đem đám ruồi bọ ngôn luận truyền thông từng phát biểu điên cuồng một người, một người nhớ kỹ.

Sau khi quay về, chuẩn bị phong sát bọn họ, khiến cho họ sống không yên ổn.

“Mịch nhi nói rất đúng, có người cho dù là mặc vào quần áo trắng tinh đẹp đẽ quý giá, cũng che dấu không được nội tâm dơ bẩn tanh tưởi”

thời điểm đi ngang qua Cầm Hoài Sắt, Đàm Tử Hi bước chân tạm dừng một chút, mở miệng nói. Trong mắt không chút nào che dấu khinh thường cùng chán ghét.

Hừ ! Thứ như vậy, còn muốn so sánh với Mịch nhi nhà mình?

Một con cóc, làm sao dám tự nhận có thể cao quý hơn, mỹ lệ hơn một con thiên nga trắng.

Đừng hỏi anh vì sao muốn nói Cầm nhị tiểu thư là con cóc. Bởi vì chỉ có con cóc mới có lớp da ngoài sần sì xấu xí đầy ghê tởm, mới có thể biểu đạt ra bản tính của cô ta.

Khải Văn ở lại dọn dẹp cục diện rối rắm mà Boss đại nhân nhà mình để lại, nhìn người đã sớm ngu ngơ đứng ngay trên bậc thang kia, lắc đầu thương hại.

Có thể dưỡng ra một cô con gái thông minh như Cầm đại tiểu thư, sao lại có thể ngu ngốc như vậy? Haizzzzz!!!!!

Vậy mà lại đi học tập cái thứ truyện cổ tích khỉ khô móc xì kia, đem dưa hấu thành hạt mè. Quả nhiên không phải bệnh tăng nhãn áp thì chính là bệnh đục tinh thể rồi.

Sờ sờ cằm, dựa theo độ tuổi của vị Cầm tổng này mà nói, hẳn là bệnh đục tinh thể chắc rồi.

Cầm Thịnh là bị Tầm Mịch dọa sợ, không, chính xác mà nói hẳn là bị khiếp sợ.

Giống như có điều gì đó đã hoàn toàn thoát ly khống chế, trong lòng bắt đầu khủng hoảng không rõ vì sao.

Ngay sau đó nhớ tới những lời mà Tầm Mịch vừa mới nói kia đều ngầm có ý chất vấn, ông có phải thật sự đã sai rồi hay không?

Nhưng, khi nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình đang mang vẻ mặt lo lắng nhìn thẳng mình. Một cô con gái vừa dịu dàng, lại tốt bụng, lại là một đứa con tri kỷ, có hiếu.

Ông cảm thấy bản thân mình làm không sai.

Tất cả đều là Cầm Tầm Mịch sai, nếu không phải nó, làm sao lại xảy ra những việc như ngày hôm nay.

Vỗ vỗ tay cô con gái bé nhỏ của mình, Cầm Thịnh nói một cách kiên định:

“Hoài Sắt yên tâm, ba ba nhất định sẽ đem Cầm thị để lại cho con”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.