Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 72: Chương 72




Phong Quang trong mộng cảm thấy bên người mình nằm một người, nàng thật sự mệt mỏi không mở được mắt, bản năng hướng tới nguồn ấm mà đến gần, nàng xem như bị người ôm ở trong lòng, mà đến nửa đêm mất đi cái ôm ấm áp, còn bởi vì lạ giường mà tỉnh ngủ.

Bên giường còn dư lại hơi ấm, mà người bên cạnh đã không thấy bóng dáng, nàng mê mang đứng dậy mặt quần áo xuống giường, đem theo một ngọn đèn đi ra cửa, nàng chưa từng đi du đãng lúc hơn nửa đêm thế này, nhưng chuyện sắp sửa phát sinh đêm nay làm nàng không thể không đi ra ngoài.

Theo bản đồ ở trong đầu, Phong Quang di xuyên qua hoa viên, lại đi qua một hành lang dài tiến tới một sân vườn đã bị phế bỏ, cửa đang mở, bên trong đang có hai nữ nhân đang giao chiến.

Nam nhân nằm ở trên giường khắp người dơ bẩn, râu ria ông ta rất dài, tóc tán loạn, có thể nhìn ra thời gian dài không được chăm sóc qua, hắn không thể cử động, cũng không nói nên lời, trừ bỏ đang trợn mắt nhìn người đã đến thì cũng khó mà nhận ra hắn có hơi thở của người còn sống.

Mẫn quý phi thật không ngờ cách nhau hai mươi lăm năm nàng lại nhìn thấy Tiêu vương Tề Quân ở trong hoàn cảnh này, nam nhân hăng hái năm xưa, chỉ với một gương mặt tuấn mỹ đã có thể dẫn tới vô số tâm hồn thiếu nữ âm thầm muốn gả cho, nay thế nhưng có khác gì ăn mày một dạng, không, hắn so với ăn mày còn thảm hơn.

Nàng bịt kín miệng, nước trong hốc mắt muốn tràn ra, chần chừ không dám đến gần.

“Quý phi nương nương cuối cùng vẫn đến đây.” Tiêu vương phi bỗng nhiên xuất hiện tại cửa, bà như muốn thở dài lại như đang xúc động.

Mẫn quý phi quay đầu không thể át cơn giận, “Kiều Uyển, tại sao lại thế này?”

Kiều Uyển là khuê danh của Tiêu vương phi.

“Nương nương không phải đã thấy sao?” Mẫn quý phi không dám nhưng Tiêu vương lại cười mà đi lại bên giường mà nam nhân đang nằm, nàng lấy tay vung ra sợi tóc cản trở tầm mắt hắn, ánh mắt nhìn nam nhân như thể là một thê tử toàn tâm toàn ý đối đãi với trượng phu, mà nam nhân nhìn nàng là ánh mắt thống khổ cùng hối hận, nàng nói: “Vương gia nằm ở đây là vì hắn bị bệnh thôi.”

“Ngươi đừng chạm vào hắn!” Mẫn quý phi xông lên đẩy bà ra, che trước người Tiêu vương, lớn tiếng chất vấn: “Thân thể hắn luôn luôn rất tốt, làm sao có thể đột nhiên bệnh nặng, là ngươi giở trò quỷ phải không?”

“Nương ngương, nhìn người hiện tại rống to với ta còn gì khí chất quý phi nữa?” Tiêu vương phi lắc đầu có chút thưng hại, “Vương gia là do một năm trước đột nhiên trúng gió tê liệt, ta sao phải lười người?”

“Ngươi cho rằng ngươi nói gì ta cũng tin sao? Kiều Uyển, ngươi sao lại trở nên như thế này?” Năm đó Kiều Uyển kết hợp cùng Tiêu vương vợ chồng ân ái, là một đôi trời đất tạo nên, cũng làm cho năm đó Mẫn quý phí hận thấu xương Tiêu vương.

“Hứa Mẫn, ta vẫn chưa từng thay đổi qua.” Không có tâm tư diễn trò, Tiêu vương phi thu hồi tươi cười, mặt không chút thay đổi, “Vương gia yêu ta, ta liền thương hắn, cho dù hắn không yêu ta không thích ta, ta đều có thể chịu được mà làm một Tiêu vương phi có đủ tư cách, nhưng ngươi biết không, thân làm nữ nhân, có một việc là vô luận như thế nào cũng không thể dễ dàng tha thứ đó là hắn dám động vào hài tử của ta.”

Mẫn quý phi lạnh nhạt nói: “Ngươi có ý gì, năm đó hắn lựa chọn cứu đứa nhỏ của ngươi là Tề Đoan, ngươi có gì mà bất mãn? Chẳng lẽ bởi vì bên ngoài Vương gia hắn lại có một con riêng là Tề Mộ đánh bại thân sinh nhi tử của ngươi, làm ngươi không vui sao?”

“Ai nha, thông minh như Mẫn phi ngươi, thế mà không đoán ra sao?” Nàng làm ra vẻ kinh ngạt, lại phút chốc cười, “Tề Đoan là đứa nhỏ của ngươi, Tề Mộ mới chính là thân sinh nhi tử của ta.”

Tâm trí Hứa Mẫn trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.