Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 111: Chương 111




Edit: Nhi Huỳnh

Có một thời điểm trong cuộc sống, tin tức TV ùn ùn kéo đến đưa tin một thế hệ thương gia Mạnh Phi chết vì loạn chiến, cùng đại tin tức này mà so sánh, thì tin của một cảnh sát chết vì tự sát có vẻ rất nhỏ bé.

Lý Tất đã chết, một ngày sau khi Mạnh Phi qua đời, hắn uống thuốc ngủ tự sát ở nhà, thời điểm chết, trong tay hắn còn nắm chặt một cái nhẫn, cái nhẫn đó được hắn nắm chặt trong tay giống như nắm lấy trân bảo duy nhất của hắn, thế nào cũng lấy không ra… Tang lễ hắn là một ngày mưa, người tham gia rất ít, nhưng An Đồng lại đến, anh đặt một bó hoa trước mộ bia Lý Tất.

Tin tức Lý Tất chết, anh không để cho Phong Quang biết được.

Ngày lại trôi qua thật lâu thật lâu, nhưng An Đồng đến nay còn nhớ rõ một đêm kia, tối hôm đó, anh đứng bên cửa sổ, như trước trộm chụp lén mỗi một động tác của một cô gái nhỏ.

cô gái của anh cầm công cụ, thật vất vả đào ra cái thân thể sớm đã khôngcòn sức sống nào, anh nghĩ rằng cô sẽ sợ tới mức xụi lơ, cũng nghĩ qua côsẽ không biết phải làm sao mà chạy về nhà, nhanh chóng báo nguy, nhưnganh lại không ngờ, sau khi cô kinh ngạc không biết làm gì sẽ cõng thi thể chôn dưới cây đa ở đó.

Trước đây An Đồng thường xuyên chơi đùa ở nơi này, xích đu kia, anh còn nhớ rõ mẹ anh là vì anh mà tìm người lắp đặt, tính ra cũng đã mười mấy năm.

anh xuyên thấu qua ống kính, đứng xa xa nhìn cô mệt cả đầu đầy mồ hôi, nhìn cô không cẩn thận đem khuôn mặt trắng nõn dính bùn bẩn, a, động tác ngu ngốc đó thật không thích hợp với cuộc sống lao lực… Nhưng An Đồng ôm ngực, trái tim anh lần đầu tiên nảy lên kịch liệt như vậy, làm như muốn anh tìm một chút gì đó mà nhồi vào.

anh kéo rèm cửa sổ lại, tựa lên vách tường không ngừng hít sâu mới áp chế được ham muốn đem cô cầm tù.

cô thật sự quyến rũ đến chết tiệt, lúc nào cũng vậy.

“anh không cần nhìn chằm chằm em như vậy.” Phong Quang nhỏ giọng nói xong, lấy tay đụng chạm vào tay anh dưới bàn, lại bị anh cầm lại, cô khẩn trương nhìn cha mẹ ngồi đối diện, cố gắng làm bộ như không có việc gì.

Khi ở chung một mình với nhau, cô thật sự là to gan lại đáng yêu, nhưng khi có mặt người lớn, cô vừa sợ vừa thẹn chọc người yêu thương.

“Cha vợ, sinh nhật vui vẻ.” An Đồng tươi cười thân thiện khéo léo với Hạ Triều, cho dù Hạ Triều vẫn luôn không có sắc mặt hòa nhã gì với anh, trênmặt vẫn luôn thong dong tao nhã, nhưng ở dưới bàn khi không ai trông thấy, anh nắm tay Phong Quang nhẹ nhàng vuốt ve, cánh tay này lại còn có xu thế móc vào đáy quần cô.

anh làm sao mà… làm sao… Được rồi, đối với khuôn mặt này, cô thật đúng nói không nên lời hai chữ bỉ ổi, Phong Quang thấy anh một lòng chuyên chú, vẻ mặt đứng đắn, trong lòng nghĩ người này không đi làm diễn viên thật sự đáng tiếc!

Hạ Triều nửa ngày không đáp lại An Đồng, Vương Từ cười giảng hòa, “Sinh nhật này mỗi năm đều có, cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, An Đồng con lần sau không cần lại chuẩn bị lễ nặng như vậy.”

Tục ngữ nói mẹ vợ xem con rể, càng xem càng hài lòng, nhớ ngày đó phản đối Phong Quang và An Đồng, Vương Từ còn đứng chung một đầu chiến tuyến với Hạ Triều, nhưng sau đó người đầu tiên bại trận cũng là Vương Từ, vì thế Hạ Triều còn quăng không ít sắc mặt cho Vương Từ xem.

Đối với việc Hạ Triều trời sinh đã chán ghét An Đồng, Vương Từ còn khônghiểu là vì sao? Muốn nói đến chuyện An Đồng đối với Phong Quang khôngtốt sao? Kết hôn ba năm ai cũng thấy cậu ta đem Phong Quang chiều thành cái dạng gì, tính tình đại tiểu thư của Phong Quang không tốt lên được chút nào, ngược lại càng ngày càng yếu ớt, bởi vì An Đồng đối với Phong Quang thật sự là rất ngoan ngoãn phục tùng, Vương Từ có thể cam đoan, cho dù là bà với Hạ Triều cũng không làm được đến mức như An Đồng, đối với con gái mình, bọn họ là nuông chiều nhưng có nguyên tắc, chứ không phải như An Đồng bình thường nguyên tắc gì cũng không có, chỉ cần Phong Quang cảm thấy vui vẻ là được rồi.

Vương Từ cũng từng nói qua An Đồng không cần quá nuông chiều Phong Quang, nhưng An Đồng chỉ cười, về nhà vẫn như trước coi Phong Quang thành bảo bối mà nuôi.

Muốn nói đến chuyện An Đồng không hiếu thuận? Năm nay sinh nhật Hạ Triều cậu ta sẽ tặng một hòn đảo, nói là để cho Hạ Triều có chỗ nghỉ phép giải sầu… Ngày lễ ngày tết, cậu ta mỗi lần đều chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa còn là lần sau lại nặng hơn lần trước, Vương Từ cho rằng đó là một thanh niên có lòng tốt, nhưng Hạ Triều lại thủy chung đem cậu ta thành tội phạm lừa gạt.

Nhưng hôn nhân là chuyện của hai người, Hạ Triều nếu không vừa ý cũngkhông thể làm gì.

Ba người nhất trí bỏ qua Hạ Triều đang hờn dỗi, Vương Từ nhìn con gái mình, trong ánh mắt lộ ra một chút lo lắng, “Báo cáo bệnh viện đã có chưa?”

Nghe được vấn đề này, Hạ Triều cũng không đoái hoài chuyện gì nữa, đều ngồi nghiêm chỉnh.“Bác sĩ nói hôm nay đi lấy báo cáo.” Thần sắc Phong Quang trầm xuống.

Hôn nhân của cô và An Đồng, có thể nói thứ gì cũng hoàn mỹ, chỉ có một điều, là ba năm qua bụng cô đều không có động tĩnh, rõ ràng không có làm công tác bảo hộ gì, nhưng cô chính là không mang thai, đầu tiên là An Đồng làm kiểm tra, thân thể anh không có vấn đề, sau đó đến cô đi làm kiểm tra, tâm tình của cô hiện tại không cần nói cũng biết có bao nhiêu không ổn.

“Phong Quang, không cần nghĩ chuyện không đâu.” An Đồng sờ sờ đầu cô, “Tâm tình tốt mới có thể ăn nhiều một chút, em gần đây lại gầy đi rồi.”

“Dạ…” cô liếc mắt nhìn anh, biết anh đang ngầm nói cô bình ổn cảm xúc lại.

Về chuyện đứa nhỏ An Đồng không thèm để ý, Vương Từ thế nên càng khó mà nói cái gì.

Ăn cơm trưa, An Đồng và Phong Quang cùng đi một chuyến đến bệnh viện, cho Phong Quang làm kiểm tra là học tỷ của An Đồng, cô ấy gọi Phù Nhan, là một vị bác sĩ có trách nhiệm.

“cô An, báo cáo kiểm tra của cô nói lên trừ bỏ tử cung có vách ngăn nghiêng chệch ra ngoài, cũng không còn vấn đề khác, nhưng cái này cũng là nguyên nhân gây khó thụ thai.” (Editor: tử cung có vách ngăn là một dạng dị tật tử cung, khó thụ thai, nếu thụ thai được cũng gây lệch thai, gây sẩy thai đến 65%. Loại dị tật này thật ra là khó thụ thai chứ không phải khôngthể, chỉ là nguy cơ sẩy thai cao thôi, và có thể phẫu thuật bỏ vách ngăn trước khi thụ thai được, không thì sau thụ thai cũng có thể sinh mổ. Nhưng mà với truyện này thì điều này cũng không quan trọng lắm.)

Phong Quang cầm báo cáo, không dám ngẩng đầu nhìn An Đồng, tuy cô đã sớm chuẩn bị tinh thần là cơ thể mình có vấn đề, nhưng thực đến lúc này, khổ sở chỉ là chuyện thứ yếu, thấy thẹn với chồng mình mới là chuyện chính.

An Đồng nhìn Phù Nhan.

Phù Nhan nhanh chóng ho một tiếng, “Mọi người nói chuyện một chút đi, tôi ra ngoài trước.”

Rõ ràng đây là văn phòng của bác sĩ…

Người vừa đi ra ngoài, An Đồng liền kéo Phong Quang vào lòng mình, mềm dịu hỏi: “không vui?”

“Dạ…” âm thanh cô rầu rĩ, “Em không thể sinh con, anh có phải không cần em nữa không?”

anh vừa nghe cô khóc nức nở đã chịu không nổi, một bàn tay nâng lên cằmcô, quả nhiên khóe mắt cô đều lộ nước mắt, anh cúi đầu hôn cô, “anh nghĩ,anh chưa từng có nói qua cái gì, em so với những người khác đều quan trọng hơn.”

“Nhưng mà, đây là con của…”

“Hưm…” Ngón trỏ An Đồng đặt lên môi cô, “trên thế giới này ngoại trừ em ra, những người khác đối với anh mà nói, đều chỉ là người ngoài.”

anh cố chấp đem đứa nhỏ sẽ mang dòng máu của anh nhưng lại không tồn tại kia biến thành người ngoài, trong lòng Phong Quang đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, “An Đồng, anh không thích trẻ con à?”

“không phải không thích, chỉ là thấy không quan trọng, anh chiều một mình em đã muốn mất hết mọi thời gian và sức lực của mình rồi, cho nên, anh có em là đã đủ.”

Phong Quang đem cái này coi như tri kỷ an ủi, cô chui đầu vào ngực anh, “Nếu… nếu anh không muốn em nữa, em cũng sẽ không trách anh…”

“Thật đúng là cô bé ngốc, anh làm sao có thể không cần em chứ?” anh hônđỉnh đầu cô, hết sức dịu dàng tình cảm.

Loại thâm tình cực kỳ này lại trong lơ đãng toát ra một tia biến hóa kỳ lạ, nhưng mà Phong Quang lại không nhìn thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.