Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 108: Chương 108




Dương Chỉ và Lý Tất là thanh mai trúc mã, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, Lý Tất khi còn học tiểu học đã nhận định Dương Chỉ là người của hắn, tuy rằng Dương Chỉ toàn ghét bỏ nói Lý Tất không phải bạn trai cô, nhưng đến đại học, sau khi Lý Tất vào ngành cảnh sát, cô liền lựa chọn học y, người sáng suốt đều nhìn ra được là vì sao, chỉ là Dương Chỉ kiêu ngạokhông thừa nhận thôi.

Thời điểm vừa trở thành cảnh sát, Lý Tất liền tiếp nhận vụ án mất tích phụ nữ hàng loạt, hắn điều tra càng sâu, người ở bên trên bao gồm cả sư phụ của hắn đều khuyên hắn không cần tra xét nữa, bởi vì người kia hắn khôngđộng vào được, hắn không rõ, bọn họ không phải cảnh sát sao? không phải là bắt tội phạm sao? Vậy tại sao sẽ có người không động vào được?

Lúc đó Lý Tất một lời nhiệt huyết nói cái gì cũng không chịu từ bỏ, khi hắn theo dõi Mạnh Phi, hắn nhận được điện thoại của Dương Chỉ.

“Này, Lý Tất, em thấy chúng ta cũng trưởng thành cả rồi, nếu không thì ngày mai đi cục dân chính nhận giấy kết hôn đi.”

Lý Tất kích động đến nỗi thiếu chút nữa đem di động ném đi luôn, trả lời thật nhanh: “Được!”

Đây là Dương Chỉ, cô sẽ không làm theo lẽ thường, tựa như cô sẽ ở ngày hắn cầu hôn cô còn nói em không muốn gả cho anh, kết quả hôm nay cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho hắn nói đi làm giấy kết hôn đi, chuyện kết hôn quan trọng như vậy có thể thảo luận qua điện thoại sao?

Đương nhiên có thể!

Đêm đó bởi vì lời nói của Dương Chỉ, Lý Tất theo dõi Mạnh Phi cũng có sức lực vô cùng, nhưng mà ngày hôm sao hắn lại không thấy qua Dương Chỉ.

Dương Chỉ đã chết, chết ở một góc sáng sủa trong ngõ nhỏ, cả người cô đầy bùn bẩn, quần áo rách nát, trên tay còn đeo nhẫn cầu hôn mà hắn đưa chocô, rõ ràng lúc ấy cô nói với hắn bản thân cô không thèm đeo nhẫn xấu như vậy, nhưng cô vẫn lén lút đeo, thích hợp như vậy, dễ nhìn như vậy… Ngày hôm đó mưa rơi, Lý Tất ôm thi thể lạnh băng của cô, run rẩy rống to gào khóc.

không có người chứng kiến, không có hung khí giết người, không có bất kỳ chứng cớ nào, chuyện này thành một vụ án chưa giải quyết.

Phong Quang nhìn người đàn ông cố gắng đè nén cảm xúc phía trước, đem hồ sơ đẩy đến trước mặt hắn, “Nơi này có chứng cứ chính xác tội ác mà hắn đã làm, chỉ cần công bố ra, cho dù thế lực sau lưng hắn có mạnh mẽ thế nào cũng không có khả năng giữ được hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể ngồi tù, mà ông biết không, có chút thủ tục luôn rất chậm.”

Lý Tất chậm chạp không mở tập hồ sơ ra, mắt hắn như ao tù nước đọng, “cô từ nơi nào lấy được những thứ này?”“Ông không cần phải xen vào, ông chỉ cần biết thứ tôi đưa cho ông đều là sự thật là đủ rồi, theo tôi được biết, Mạnh Phi hiện tại đang nghỉ phép ở trênđảo của hắn, nơi đó có rất nhiều bảo vệ, tôi đoán hắn cũng sẽ không ngoan ngoãn chịu bắt đâu, có lẽ… các người cũng sẽ xảy ra xung đột cũng khôngchừng.”

Mà giữa cuộc xung đột đó, Mạnh Phi bối rối chạy trốn nhưng lại không nghĩ tới việc sẽ bị đạn lạc bắn trúng, đi đời nhà ma, mà loại khả năng này cũngkhông phải là không thể tồn tại.

Lý Tất cầm lấy hồ sơ, nở nụ cười, “cô đưa tôi một cái lễ lớn như vậy, cômuốn tôi hồi báo cái gì?”

“Tôi không nghĩ muốn hồi báo gì hết.” Phong Quang cười tươi như hoa, bề ngoài xinh đẹp như vậy chỉ sợ đều khiến tất cả mọi người buông tâm phòng bị, đáng tiếc đối diện lại là Lý Tất, “Sĩ quan Lý, tôi thấy ông là một cảnh sát tốt chân chính, ông chỉ lên án truy bắt người xấu không chuyện ác nào màkhông làm, ví dụ như Mạnh Phi, mà không phải truy bắt người đáng thương vì bị cuộc sống bức bách, bất đắc dĩ phải cầm lấy vũ khí mà phản kháng.”

“An Đồng là người đáng thương?”

“Trước đây là vậy.” Phong Quang mỉm cười, “Nhưng hiện tại anh ấy có tôi, đã không còn như thế nữa rồi.”

“cô gái nhỏ, cô phải biết rằng nếu như ai cũng đều vì bất đắc dĩ mà làm ra chuyện trái với trật tự, thế giới này sẽ trở nên hỗn loạn.”

Phong Quang cười nói: “Cho nên, sĩ quan Lý vì sao không đem mục tiêu đặt ở trên người có tội lớn hơn nữa?”

“cô nói không sai.” Lý Tất bỗng nhiên gợi lên khóe miệng không có cảm tình, hắn đứng dậy đi ra ngoài, trước đó lại nói một câu: “Cảm ơn.”

Phong Quang bưng coffee lên, coi như không nghe đến một câu cuối cùng đó của hắn, bề ngoài cô tao nhã vô cùng, kỳ thực trong lòng không ngừng đổ máu.

Khai thông án treo vướng mắt này tốn đến bảy điểm lận đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.