Máu Hiếm

Chương 16: Chương 16




Chẳng bao lâu sau, mọi người đã ngồi lại trong phòng khách nhà Rena. Đó đã là 5h chiều, những ngọn nến trong nhà bắt đầu được thắp lên, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ và cổ kính. Kaito ngồi cạnh Gray và bị những ánh nhìn chòng chọc cáo buộc chĩa thẳng vào mình. Thật không phải là một tư thế dễ chịu.

“Đầu tiên là Rena có siêu năng lực, tiếp đến Hima là phù thủy, bây giờ lại lòi ra cậu là hoàng tộc True-Ancestor? Còn điều gì gay cấn hơn nữa không?”_Yuuki nhướng mày.

“Thật là một lời khích lệ hay.”_Kaito lầm bầm, cảm thấy khó thở khi cứ bị nhỏ nhìn chòng chọc. Con bé bị sao ấy nhỉ? Với tính cách dở dở ương ương của Renata, Kaito chả biết rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra trong đầu nhỏ nữa.

“Sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi thế?”

“Không, tôi đang nghĩ làm sao một người như anh lại có thể trong hoàng tộc?”_Rena khép mắt lại, đưa tay day day lên trán, làm ra vẻ không thể tin được. Kaito chỉ muốn đá con bé ra ngoài.

“Về chuyện đó, cậu Kaito đây đã bỏ mọi quyền lợi hoàng gia để trở thành một True-Ancestor BÌNH THƯỜNG.”_Gray nhấn mạnh từ cuối với vẻ tức tối.

“Quyền lợi nhưng cũng có ràng buộc.”_Kaito đảo mắt.

“Chỉ có một luật lệ là không được để người thường biết được thân phận của mình!!! Và cậu phá chỉ vì một con bé nào đó cười với cậu!!!”

“Cô ấy có tên! Và Arita là người tốt!!”

“WHATEVER! Nhưng cậu cũng đã rời bỏ Hoàng gia, bỏ rơi em gái cậu, bỏ rơi những người tạo ra cậu!!!”_Gray gầm lại.

“Wowowo! Dừng, dừng! Làm ơn giải thích rõ rồi hai người sẽ được cãi nhau tiếp!”_Ryo nói, dùng tay quơ quơ trước mặt.

“Ahhh! Mô-típ kiểu Twilight hả?”_Hima búng tay, đôi mắt nâu ánh lên vẻ hiểu biết. “Kaito là người hoàng tộc vampire, nhưng vì Arita nên từ bỏ tất cả, ôi thật là tuyệt!!!”

“Chị sẽ nôn mất.”_Sy nhăn mặt, mái tóc đỏ của chị ta giờ được cột lên, để lộ cái cổ trắng muốt, trông Syrena bây giờ còn có vẻ quyền uy hơn lúc để xõa tóc.

“Có lẽ đúng một phần, trừ việc Hoàng gia không muốn giết Arita, chỉ muốn cô ta biến đi thôi.”_Gray gõ gõ tay lên bàn, mái tóc bạch kim của anh ta dường như lấp lánh trong ánh nến.

“Cách dùng từ thô bạo quá đấy!”_Nhỏ cau mày, dù sao Arita cũng rất tốt với mọi người. Rena thật sự thấy khó chịu khi Gray gọi chị ấy như gọi một loài vi trùng đáng ghê tởm vậy.

“Cậu sẽ bị đá ra khỏi đây nếu còn nói những lời như vậy nữa.”_Kaito làu bàu.

“Không. Cho đến khi tôi lấy lai được viến đá của Koriand’r.”_Gray nhìn Syrena với ánh mắt cáo buộc. Chị ấy nhìn lại với ánh mắt nảy lửa. Kaito có thể thấy được đôi mắt của Sy đang chuyển thành màu đỏ rực như một viên hồng ngọc tuyệt đẹp.

“Tôi không lấy trộm viên đá đó!!!!”

“Khoan, viên đá của Kori? Em gái tôi làm sao?”_Kaito quay sang Gray với ánh nhìn đầy lo lắng.

“Anh có em gái?”_Nhỏ ngạc nhiên.

“Và em gái anh tên Koriand’r?”_Hima há hốc mồm.

“Stop it! Nào Gray, nói xem chuyện gì xảy ra với Kori?”

“Viên đá của em ấy bị mất trộm. Đó là món quà mà cậu đã tặng trước khi rời đi ấy. Và khi chúng tôi tới nơi cất giữ viên đá, thứ duy nhất tôi thấy là cô ta.”_Gray liếc về phía Syrena.

“Lần thứ 218, đó KHÔNG PHẢI TÔI!!!”_Sy trông như sắp nổ tung. Bàn tay chị ấy siết chặt, run rẩy, nhưng khuôn măt vẫn tỏ ra bất cần.

“Thế sao cô lại phải chạy trốn?”

“Đó là lần thứ hai anh hỏi tôi câu đó và tôi đã trả lời rồi!!!!”

“Ngưng! Chúng ta sẽ tìm lại viên đá đó, được chưa?”_Renata hét.

“Được thôi, nhưng làm cách nào?”_Gray khoanh tay lại, nhướng mày.

“Phải để tôi nghĩ chứ!!”_Nhỏ cau mày. “Viên đá đó trông như thế nào?”

“Màu xanh dương, hình tròn, cỡ bé hơn nắm tay em bé một tí.”_Kaito nói.

“Eh….thế thì có gì quý?”_Ryo nhướng mày, trông cậu ta có vẻ ngờ nghệch hơn thường ngày.

“Có gì quý? Cậu có biết đó là đá gì không? Đó là viên đá quý hiếm Paraiba chỉ có ở Brazil.

Viên đá quý này có trọng lượng gần 192 carat và giá trị tiền tệ của nó

từ 25 triệu USD đến 125 triệu USD. Viên đá quý này đã được chứng nhận là

thật và lớn nhất từ trước đến nay so với những viên đá cùng loại bởi

Viện kiểm tra chất lượng đá quý Gemologica của Mỹ – cơ quan quan trọng

nhất trong việc kiểm tra chất lượng đá quý đấy!”_Kaito cúi sát vào mặt Ryo mà hét lên một tràng.

“Oh…..okay, được rồi….không cần kích động như vậy!”_Ryo giơ hai tay trước mặt.

“Nhưng chúng ta chẳng có manh mối gì ngoài việc kẻ trộm nó trông giống cô ta cả.”_Gray hướng đôi mắt đen thẳm vào Syrena.

“Khi chúng ta bắt được tên đó, tôi sẽ cho cô ta biết tay.”_Sy cau mày, từ xưa đến nay chị ấy ghét nhất là có ai đó bắt chước phong cách của mình.

Gió bắt đầu gào thét ngoài cửa sổ, những ngọn nến trong căn phòng đột nhiên bị tắt hết. Kaito có cảm tưởng như đang ở trong một bộ phim kinh dị. Chưa đầy một phút sau, Syrena búng tay và những ngọn nến trong phòng thắp sáng trở lại. Tuy nhiên, sự việc diễn ra trước mắt Kaito cho biết trong căn phòng này vừa có thêm một vị khách không mời.

“Cô có thể cho tôi biết tay được rồi đấy.”_Một giọng nói y hệt giọng của Syrena cất lên.

Mọi người hướng mắt về phía người phát ra câu nói đó và há hốc mồm. Một cô gái đang đứng kế bên cạnh cái lò sưởi, tay cô ta tung lên tung xuống một vật màu xanh sáng lấp lánh. Viên đá của Koriand ‘r. Cô ta trông khác Syrena tí nào, mái tóc đỏ, form người hoàn hảo trong bộ trang phục áo liền quần mày đen bóng. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt ở cô ta là đôi mắt màu…..trắng? Kaito không biết, đôi mắt đó quá nhợt nhạt, gần như không màu.

“Cô là ai?”_Syrena có vẻ đang nổi giận, lửa từ tay chị ấy bốc lên.

“Đừng cáu như thế! Tôi là một tên trộm bình thường thôi.”_Bản sao của Sy mỉm cười.

“Không tên trộm bình thường nào có thể vào thó đồ trong lãnh địa tôi canh gác.”_Gray cũng có vẻ điên tiết, anh ta rút sợi xích đen bóng của mình ra.

“Anh chàng cận vệ đẹp trai này tưởng lầm cô là tôi và bám theo cô đến tận đây sao? Ôi thật xin lỗi.”_Cô ta nhếch mép.

“TRẢ VIÊN ĐÁ LẠI CHO EM GÁI TÔI!!”_Kaito gầm lên và lao về phía cô nàng tóc đỏ.

“Cậu là anh trai con bé xinh xắn đó? Không tệ.”_Cô ả lại cười và nhảy sang một bên, tránh né những đòn của Kaito.

WITCHZARATH AUDIVI IMPERIO!”_Hima hét lên và cái kệ sách đầu phòng bay lên, va thẳng vào người tên trộm.

“Hima, giảm phá hoại xuống.”_Rena nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Sorry.”_Hima cười trừ, chạy lại nơi cái kệ sách đè xuống.

Ryo dùng một tay nâng cái kệ to lớn lên, sách rơi lả tả xuống, nhưng không thấy cô nàng tóc đỏ đâu nữa. Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu tại sao ả ta có thể biến đi đằng nào mà nhanh như vậy.

“Mình nghĩ chúng ta ít ra cũng có hướng để tìm kiếm rồi chứ.”"_Edgar lên tiếng. “Ả ta đang ở Tokyo này.”

“Tôi không nghĩ vậy.”_Gray nói, giở một cuốn sách lên, phía dưới đó là một bông hồng và một mẩu giấy ghi:

Rất vui khi được những người đầy sức mạnh như vậy truy đuổi. Nếu được, hẹn gặp ở Ý. ♥♥

“Ý?”_Ryo há hốc mồm. “Chúng ta sẽ đi Ý sao?”

Mọi người có vẻ kinh ngạc trừ Kaito và Gray.

“Ả ta rất biết cách làm mình điên lên. Trụ sở OSSICOR cũng ở Ý.”_Edgar lầm bầm.

“Em thấy ý này hay đấy. Dù sao cũng đang rảnh. Em rất muốn được phiêu lưu.”_Hima cười khúc khích.

“Tất nhiên chị sẽ đi. Ả ta sẽ được nếm thử ngọn lửa này.”_Sy cau mày.

“Này, chúng ta sẽ tìm ả chứ vì kỳ nghỉ đông còn một tuần nữa mới kết thúc cơ mà.”_Rena hỏi với vẻ háo hức.

“Không, không phải đi tìm với tôi.”_Kaito thì thào, cảm nhận được mình đang run lên.

“Vậy thì là gì?”_Syrena hỏi với vẻ thắc mắc, một bên lông mày nhướng lên.

“Ý là nơi gia đình tôi sinh sống….Tôi sẽ….trở về nhà.”

“WHAT!?!?”_Mọi người hét lên.

Kaito cúi gằm mặt. Ý. Gia đình cậu, nơi cậu đã quay lưng lại, bỏ rơi mọi thứ để trở thành một người bình thường bên cạnh Arita. Kaito vẫn nhớ những lời cuối mà người mẹ cũng như người cha khốn khổ của cậu đã nói, cậu có thể trở về bất cứ lúc nào….nhưng liệu mọi chuyện có được như xưa? Cậu biết mình đã phản bội gia đình mình, phản bội toàn bộ giới vampire True-Ancestor Hoàng gia. Thậm chí, trong gia tộc của cậu còn có những kẻ hoàn toàn căm ghét Kaito, và giờ cậu phải trở về để đối diện tất cả. Mọi chuyện bắt đầu đi theo chiều hướng không thể tệ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.