Mẫu Đơn, Xin Đừng Khóc

Chương 2: Chương 2




Phương trời kia, có một nam tử cưỡi trên lưng ngựa, tay nắm chặt yên cương, ánh mắt vô cảm ngước nhìn trời cao. Bầu trời xanh vời vợi với những đám mây lười biếng thả mình trôi. Gió khẽ thôi bay vạt áo, mái tóc đen dài của nam tử nọ cũng nhè nhẹ mà chơi đùa cũng làn gió. Một khí chất oai hùng, anh dũng bao trùm lên cả người.

Một kẻ hình như là quân lính chạy đến quỳ xuống, tay nâng lên miếng ngọc:

- Vương gia, người làm rơi.

Ngạn Lâm nhìn miếng ngọc trong tay người kia, khóe mắt lóe lên tia phức tạp. Hơi mím môi, hắn quay đầu đi, phất tay, dứt khoát nói:

- Ném nó đi.

Tên lính có chút ngạc nhiên. Không phải ngày thường Vương gia yêu quý vật này lắm sao? Đến một bước không rời mà, sao đột nhiên lại bảo ném đi? Nhưng không dám mở miệng hỏi, tên lính tần ngần một lúc rồi cũng quay người đi.

Môi bạc vẫn mím chặt, trong đáy mắt có một chút khổ đau ánh lên.

“ Mẫu Đơn, chúng ta gặp nhau vốn là sai lầm.”

Sau lưng hắn là năm mươi vạn kị binh sẵn sàng đợi lệnh, bắt đầu mở ra cuộc chiến tranh tàn khốc giữa hai quốc gia lớn mạnh. Kẻ nào thắng, kẻ đó là bá chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.