Màu Đen Màu Xám

Chương 200: Q.5 - Chương 200: Chương chuyển tiếp




Bộ phép thuật bổ nhiệm Dolores Jane Umbridge (nhân viên điều tra cao cấp) tiếp nhận vị trí của hiệu trưởng Albus Dumbledore trường phép thuật Hogwarts.

Trên đây là điều lệ phù hợp ‘Pháp lệnh giáo dục số hai mươi tám’.

Ký tên: Bộ trưởng Bộ phép thuật Cornelius Oswald Fudge.

Trong một đêm, tờ thông báo này được dán khắp trường.

Draco nhìn thông báo bên ngoài cửa đá, có vẻ rất vui vẻ. “Tin tức này không tệ! Tớ cảm thấy nên sớm làm như thế này rồi!”

“Cậu nói thật?” Tôi nói, “Có lẽ cậu không biết, pháp lệnh giáo dục số hai chín đã được truyền đạt rồi… Theo nội dung của nó, lão Filch có thể thực hiện xử phạt về thể xác mà ông ta đã mong đợi thật lâu, ví dụ như lấy roi quất lên người hoặc treo ngược học sinh lên và v…v… Hiệu trưởng mới Umbridge xin. Nếu tớ không nhớ sai, vài ngày nữa là đến lúc cậu phải lao động phục vụ rồi hả?”

“Ông ta dám làm thế với tớ.” Draco ngạo mạn nói, “Nếu ông ta làm thế, tớ liền…”

“Cậu sẽ nói cho cha cậu biết.” Tôi nhìn bốn phía vắng lặng, đá một phát vào bắp chân cậu ấy, chạy ra xa.

Trong sảnh đường, học sinh đang ăn cơm xì xào bàn tán chuyện mới phát sinh ngày hôm qua., tôi dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, nhưng không nghe thấy bất kỳ thông tin có giá trị gì. Tôi ăn mấy miếng hết bữa sáng, đi đến dãy bàn dài Gryffindor, chớp chớp mắt với Hermione, đi ra khỏi sảng đường.

Vài phút sau, Hermione mang theo hai người khác trong nhóm cậu ấy xuất hiện trước mắt tôi. Chúng tôi tìm phòng học trống ngồi xuống.

“Thông báo kia là như thế nào?” Vừa vào phòng học, tôi hỏi ngay lập tức.

Hermione và Harry liếc mắt nhìn nhau.

“Đúng như cậu đã thấy.” Harry buồn bã ỉu xìu nói, “Lúc cậu đi khỏi, Fudge tới văn phòng… ông ta phê chuẩn điều mụ Umbridge xin trước mặt bọn tớ.”

“Vì sao?” Tôi ngạc nhiên nói, “Cho dù là căn cứ vào ‘Pháp lệnh giáo dục số hai mươi ba’, Dumbledore cũng không vi phạm khiến cho bản thân mất chức hiệu trưởng.”

“Là bởi vì chúng tớ,” Hermione tức giận nói, “Số lượng thành viên của G.H.R.S quá nhiều, nếu mụ Umbridge muốn khai trừ bọn tớ thì trường Hogwarts sẽ thiếu một nửa số học sinh. Nhưng bà ta khẳng định cần làm điều gì đó, đúng không?”

“Cho nên?”

“Cho nên mụ ta kiên trì bày tỏ rằng G.H.R.S là nhóm do cụ Dumbledore lãnh đạo phản kháng Bộ pháp thuật.” Ron tiếp lời nói.

“Lời nói vô căn cứ.” Tôi nói.

“Tiếc là Fudge không thừa nhận điều này là lời nói vô căn cứ…” Hermione không thể tin nổi lắc đầu, “Sao những phù thủy có thể tuyển chọn một người ngu như thế làm bộ trưởng.”

“Ông ta là người lãnh đạo Bộ phép thuật luôn luôn có sự cảnh giác mạnh mẽ với cụ Dumbledore…” Tôi nói, “Có lẽ bọn họ còn tưởng rằng cuối cùng cũng nắm được chứng cứ phạm tội của cụ Dumbledore.”

“Không ai nhận tội. Cậu nghĩ là mọi người nhìn thấy khuôn mặt của Marietta Edgecombe còn có ai dám khai ra một chữ nào về G.H.R.S sao?” Hermione hơi hơi đắc ý nói.

“Tớ phải nói rằng tớ rất tự hào với trình độ bùa chú của Hermione.” Ron nhếch miệng nở nụ cười, “Mụ Umbridge tốn rất nhiều công sức rồi buộc phải thừa nhận mình không có cách nào loại bỏ những nốt rỗ trên mặt Marietta Edgecombe.”

“Bà ta không hỏi bọn cậu những cái khác?” Tôi nghi ngờ nói. Tôi nghĩ rằng mụ Umbridge sẽ truy tìm nguồn gốc, mà không phải đãng trí buông tha cho chúng tôi.

“A! Cậu nghĩ là cụ Dumbledore trốn đi chống lại lệnh bắt giữ thì bà ta còn có tâm trạng sao?” Ron nói.

“Cự tuyệt… Chống lại lệnh bắt?” Tôi kinh ngạc nhìn Hermione.

“A ha. Fudge mang đến hai thần sáng, bọn họ muốn bắt giữ cụ Dumbledore sau đó cẩn thận thẩm tra… cậu không xem Nhật Báo Tiên Tri sao? Hôm nay, trên báo đều có tin tức này… nhưng đều là nói bậy.” Hermione lắc đầu nói, “Tớ không hiểu nổi, tại sao mỗi phù thủy đều nói cụ Dumbledore là người duy nhất làm cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sợ hãi, nhưng mọi người sợ hãi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, đồng thời cũng có gan bắt giữ cụ Dumbledore.”

“Chỉ vì một hội học sinh, bọn họ lại muốn buộc tội cụ.” Ron nói, “Chúng mình còn không nhận tội đó!”

“Chúng ta đã làm sai rồi, đúng không?” Harry từ nãy đến giờ đều không nói gì cuối cùng buồn bã nói, “Nếu chúng ta không thành lập G.H.R.S, cụ Dumbledore sẽ không có lý do bị đuổi đi.”

“Chúng ta đương nhiên là đúng, Harry!” Hermione kiên định nói, “Cho dù chúng ta không làm thì cũng sẽ có những người khác làm.”

“Cho dù chúng ta không thành lập nhóm… nhưng Hermione nói đúng.” Tôi nghĩ, “Ngoài ra, việc chống lại lệnh bắt… Không giống với chuyện cụ Dumbledore sẽ làm. Tớ nghĩ rằng, cho dù có người làm chứng nói cụ Dumbledore bày mưu thành lập hội này, thì với khả năng của cụ, cũng không để cho Bộ phép thuật lấy điều này để buộc tội.”

“A.” Harry chần chừ nói, “Trước khi cụ đi… Ừm, đã nói qua, không được bao lâu Fudge sẽ cảm thấy không đuổi cụ đi thì tốt quá.”

“Xem, sự việc cực kỳ rõ ràng… cụ nhất định là mượn cơ hội này làm chuyện gì rồi!” Ron ồn ào, cậu ta sung sướng vung nắm đấm trong không khí.

“Harry, cậu không nói cho mình biết điều này!” Hermione trách cậu.

“Xin lỗi, Hermione, chỉ là tớ cảm thấy…”

Nhưng Hermione ngắt lời cậu. “Còn gì nữa? Cụ còn nói gì khác sao?”

“Uhm, bảo mình học giỏi Bế quan bí thuật.”

“Sao, cậu còn chưa học tốt?” Tôi lắp bắp kinh hãi.

“Tớ thề là tớ cực kỳ cố gắng!” Harry xoa trán, “Thật sự là tớ đã tiến bộ rất nhiều.”

“Harry,” Hermione cẩn thận bình tĩnh, “Hiện tại cậu không bị ác mộng nữa?”

“Có đôi khi vẫn cảm thấy hơi…” Harry chần chờ nói. Cậu ấy nhìn Hermione, “Nhưng không, sẽ không.”

“Tốt, tốt.” Hermione thở ra một hơi.

Tôi cúi đầu, nghĩ chuyện cụ Dumbledore “Mượn cơ hội đi làm“. Đúng vậy, học kỳ này, cụ Dumbledore quả thật là trầm lặng hơn so với những năm trước, đến bữa sáng cũng luôn luôn không ở đó. Cụ đi làm gì? Hội Phượng Hoàng có chuyện gì nguy hiểm chuyện để cho cụ nghĩ rằng phải bản thân cụ đi làm?

Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi lắc lắc đầu, đem những chuyện vừa nghĩ vứt ra phía sau, “Harry, vài ngày trước chúng ta gặp nhau tại phòng hiệu trưởng... Ý tớ là, khi đó tớ nghe thấy cụ Dumbledore nói cần cậu hỗ trợ? Có quan hệ đến cái dây chuyền tớ mang trả sao? Các cậu đã làm cái gì?”

Chúng tôi cùng nhìn về phía Harry. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, chiếu lên làn da trắng của Harry, bởi vậy chúng tôi thấy rất rõ mặt cậu ấy lập tức trắng bệch.

“Các cậu sẽ không muốn biết.” Đôi môi Harry trắng xanh nói.

“Không, chúng tớ muốn biết!” Ron cảm thấy hứng thú nói, “Nói một chút đi, Harry.”

“Được rồi.” Cổ họng Harry nhúc nhích, “Tớ được đưa tới nhà cũ. Sau đó - - sau đó cụ Dumbledore bảo tớ nói xà ngữ với cái mặt dây chuyền.”

“Xà ngữ!” Mặt Hermione cũng trắng bệnh như mặt Harry, “Đó là - - đó là - - “

“Dấu hiệu của Voldemort, đúng thế.” Ron sợ hãi thở gấp phát ra một âm thanh vang dội. Mà Harry khi nhắc tới cái tên không thể nói, ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Cậu nhíu mày, “Tớ không thể nói tớ hiểu đó là cái gì... Nhưng nếu theo cách nói của tớ, đó chính là... sau khi dùng xà ngữ mở nó ra, bên trong có một mẩu chuyện… của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy… ẩn náu?”

“Giống như quyển nhật ký của năm thứ hai?” Mặt Ron tái mét hỏi.

“Gần giống như thế.” Harry khẳng định nói, “Dumbledore nói cậu cực kỳ may mắn, hiển nhiên đúng là như vậy, Sylvia, cậu giữ nó nửa năm mà không bị ảnh hưởng chút nào!”

Lông tơ trên toàn thân tôi đều dựng lên, tay tôi không thoải mái ra sức xoa lên quần mình, “Khi đó tớ phát hiện không có cách nào mở nó ra... Tớ phải cảm thấy may mắn khi bản thân mình không có hứng thú đối với các loại đồ trang sức. Đồ vật của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy sao có thể lưu lạc đến tay của Kreacher, Harry?”

“Tớ không biết, “ Harry do dự nói, “Lúc bọn họ hỏi Kreacher thì tớ đang được đưa về Hogwarts. Nhưng lúc gần đi tớ nghe được hình như là có quan hệ với Regulus?”

“A, vậy thì đúng rồi,“ Ron thì thào địa, “Có nhớ chú Sirius từng nói qua? Em trai chú ấy là một Tử Thần Thực Tử. Có lẽ Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy giao cho hắn bảo quản - - cậu biết đấy, giống như Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy để cho Lucius Malfoy bảo quản quyển nhật ký của hắn.”

“Có lẽ.” Harry nói, “Ngoài ra cụ Dumbledore cho tớ xem vài đoạn trí nhớ, có quan hệ... Các cậu biết đấy. Chậu tưởng ký.”

“Không có quan hệ sao?” Ta bất an nói, “Ý tớ là, cậu cũng biết, Bế quan bí thuật của cậu có tiến bộ nhưng chưa học xong. Nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy thấy được đoạn trí nhớ này...”

“Những chuyện chúng ta trải qua trong ký ức không thể lưu lại trong đầu tạo điều kiện để xem xét trí nhớ” Hermione không gì không biết chắc chắn nói, “Cũng không có cách nào lấy ra, trong quyển《 Đồ vật phép thuật chúng ta sử dụng 》có ghi lại.”

“Ừ, cụ Dumbledore cũng nói thế.” Harry nói.

“Vậy cậu nhìn thấy gì?” Ron hỏi. Nhưng nhìn mặt cậu ấy, ngược lại giống như không muốn biết vậy.

“Nguồn gốc chiếc dây chuyền. Thật khéo, Sylvia, cụ Dumbledore nói cụ đang tìm nó. Bởi vậy cậu có thể tưởng tượng nổi - - cụ thấy nó bị chú Sirius vứt ở trong ngăn tủ thì kinh ngạc đến mức nào.”

“Tớ cũng cực kỳ kinh ngạc.” Tôi thì thào địa nói. Đồ vật của Voldemort lại ở trong tay tôi thời gian dài như vậy.

“Vậy làm sao nó tới đấy?” Nghe thấy chỉ là hộp dây chuyền, vẻ mặt Ron tốt hơn một chút.

“Đó là dây chuyền của Slytherin.” Harry nói, “Do hậu duệ Slytherin giữ, một thế hệ lại truyền cho một thế hệ. Vol... Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy là hậu duệ cuối cùng của Slytherin, nhưng hắn là một người lai - - mẹ hắn kết hôn với một Muggle.”

“Tớ nghe thấy cái gì?” Ron ngạc nhiên nói, “Cậu nói - - Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy - - là người lai?”

Harry gật đầu.

“Căm thù hỗn huyết huyết thống Muggle? Thủ lĩnh những kẻ thuần huyết?” Ron ra sức xoa xoa mặt, “Thế giới này thật điên cuồng.”

“Giống như Hitler, “ Hermione trầm tư nói, “Thế chiến thứ hai có tên Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Trên thực tế ông ta cũng không phải là người thuần chủng Germanic.”

“Tớ nghĩ thuần huyết là cao nhất đối với Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cũng chỉ là cách đạt tới mục tiêu thôi.” Tôi nghĩ nói. Nếu Voldemort thật sự là người lai như Harry nói, làm sao kẻ đó có thể cho rằng những người thuần huyết cao quý hơn những người lai?

“Tiếp theo?” Ron khẩn cấp nói.

“Tớ chỉ nhìn đến đây - -” Harry cau mày nói, “Kế tiếp cụ Dumbledore nói cho tớ biết, tuổi này của tớ tốt nhất nên đi ngủ sớm một chút.”

“Ôi - -” Ron thất vọng thở dài, “Được rồi, bạn tốt, nếu cậu có thể nhìn thấy những đoạn trí nhớ khác, đừng quên nói cho chúng tớ biết.”

“Đương nhiên.” Harry nói.

Chúng tôi lại nói chuyện phiếm một lúc, sau đó mọi người chia tay.

Lúc tôi trở về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin, Draco đang đắc ý ngồi trên ghế sofa, bốc phét với Goyle và Crabbe.

Tôi nhìn theo cậu ấy, trong đầu loé lên những điều cậu ấy đã làm với chiếc dây chuyền - - cậu ấy phù phép lên nó! Cậu ấy dùng các thứ để cậy nó. . . tôi đi qua, vỗ vỗ bờ vai của cậu, trịnh trọng nói, “Draco, vĩnh viễn cậu cũng không biết mình may mắn đến mức nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.