Mạt Thế Trùng Sinh Chi Không Gian Bảo Bối

Chương 13: Chương 13: Làm rõ




Edit: LoveBabyCute

Cổ Đường Viên một bên thu thập tinh hạch, một bên lại thừa dịp không có ai chú ý bỏ tinh hạch vào trong không gian.

Bởi vì trong quân khu có rất nhiều người, nên tang thi du đãng bên ngoài tương đối nhiều, mà dị năng của dị năng giả dùng nhiều cũng phải hết, cho nên cứ ba người được phân vào một đội, mỗi lần qua vài phút liền thay cho một tổ đội, còn có những binh lính cầm súng phụ trách an toàn cho mọi người, đặc biệt là những người đánh cận chiến.

Nhưng dù biện pháp có tốt đến đâu cũng không tránh được có người bị thương, kết quả cuối cùng chỉ có thể khóc thương cảm.

Hành động quét sạch tang thi này cũng không có liên tục mấy tiếng đồng hồ, bởi vì vừa làm mệt thân thể vừa tổn hại tâm lý.

Hoạt động này chỉ có một giờ, nhưng giải quyết được một nửa tang thi, trong đó quân nhân cùng dị năng giả là ra sức nhiều nhất.

Hành động lần này không chỉ vì lợi ích bảo đảm an toàn cho quân khu, mà còn vì chuẩn bị cho đội ngũ ngày mai đi B thị.

Chờ sau khi mọi người trở về, thì đến lượt người thường đi thu thập tinh hạch, một công việc nhẹ nhàng nhất.

Sau khi đem tinh hạch nộp lên, Cổ Đường Viên cùng đám người Lưu Thư Minh đi đến nhà ăn, hôm nay cơm trưa so với mấy hôm trước phong phú lên rất nhiều.

Tin tức Trương Quân tử vong cũng không có lưu truyền ra bên ngoài, hẳn là đã bị phong tỏa, Cổ Đường Viên thật yên tĩnh ăn đồ ăn, chỉ cần đến ngày mai, dù tra ra được hung thủ cũng không tìm thấy người được nữa.

“Thời gian gần đây các ngươi nên cẩn thận một chút!”

“Sao vậy, Lưu ca?”

“Ngày hôm qua có một dị năng giả bị giết, hiện tại vẫn chưa tìm thấy hung thủ, bị hoài nghi là báo thù, ở hiện trường còn có một người nữa bị đánh cho hôn mê, vậy nên các ngươi phải cẩn thận.”

“Nói như vậy, nơi này có tội phạm giết người sao?” Trình Minh vội vàng ngó đông ngó tây.

“Người chết là điểu nhân kia?”

Lời nói của Lộ Miễn làm cho ánh mắt của Lưu Thư Minh xẹt qua tia sáng:“Lộ huynh đệ?”

Lộ Miễn làm như không có gì, vô cùng tự nhiên nhưng ánh mắt như có như không lườm Cổ Đường Viên một cái, mới chậm rì nói:“Hôm nay chỉ có hắn là không tới.”

Đúng như vậy, hôm nay ngay cả Lưu Thư Minh cũng phải xuất hiện, lại không có thấy người quân khu trông cậy vào lớn nhất đến, cùng liên hệ vào lời nói của Lưu Thư Minh cũng có thể đoán ra được tám chín phần người tử vong kia là Trương Quân.

Lưu Thư Minh cũng không nói gì nữa, chỉ vùi đầu vào ăn cơm, xem như cam chịu với lời giải thích của Lộ Miễn.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều lại tiếp tục công việc dọn dẹp tang thi, thẳng đến khi không còn thấy dấu chân tang thi mới hoàn tất.

Mệt mỏi làm việc một ngày trời, hầu như mọi người về ký túc xá đều lăn ra ngủ chuẩn bị cho ngày mai xuất phát, có người thì cho có chút lương khô, nhưng chỉ đủ dùng cho ba ngày.

Dù sao ở lại vẫn chiếm đa số, tất cả đều muốn ăn cơm, những đồ ăn đó đương nhiên không đủ để đến được B thị, chỉ có thể ở trên đường mà thu thập.

Hiện tại xăng trong thời mặt thế không có quý bằng mấy tháng sau, nhưng cũng không có dư dả, người nào có xe liền tự lấy xe đi, rồi cũng trên đường mà thu thập xăng dầu, không có xe thì quân khu cung cấp cho phương tiện công cộng (xe buýt), nhìn cũng không còn thấy tán loạn như lúc trước nữa.

Lưu Thư Minh vốn muốn tìm cho ba người một chiếc xe Humer quân dụng, nhưng hoài bích có tội, rất nhanh liền bị cự tuyệt, bọn họ vẫn muốn lấy chiếc xe lúc trước đến đây ra đi, nhưng Lưu Thư Minh vẫn vụng trộm lấy hai thanh thương, lúc này mới vui vẻ mà nhận lấy.

Đi đầu là hai chiếc xe quân dụng, trung gian là hai chiếc xe việt dã đã được cải tiến, Cổ Đường Viên liếc mắt một cái, thấy bên trong có vài người mặc thường phục, xem ra thật sự là hộ tống người đi.

Buổi sáng tám giờ, đội ngũ gần ba trăm người chậm rãi xuất phát.

Để Lộ Miễn lái xe, Cổ Đường Viên cùng Tiêu Luật Hằng đều ngồi phía sau, vị trí xe của bọn họ cũng không phải ở sau cùng đoàn xe, ngay tại phía trước là chiếc xe công cộng đang lắc lư đi.

Thanh âm sẽ hấp dẫn lực chú của tang thi, nên quân đội phía trước đều dùng súng giảm âm thanh, cơ hồ không nghe thấy động tĩnh gì, ngoại trừ thanh âm ô tô “vù vù” chạy.

“Ngươi là dị năng giả?”

Trong xe là một mảnh yên tĩnh, Cổ Đường Viên quay đầu nhìn về phía nam nhân nói chuyện, người này cô không nhìn được thực lực sâu hay hạn, mặc kệ là lúc dị năng chưa khôi phục hay hiện tại, nhưng trực giác nói cho cô biết người này rất nguy hiểm.

Nhưng rất may Lộ Miễn cũng không có xen vào chuyện người khác, bằng không ở quân khu cũng sẽ không bỏ qua cho một cơ hội tốt để tranh công, cho nên Cổ Đường Viên quyết định không giấu diếm hắn ta.

“Vì sao hỏi như vậy?”

“Thân thủ của ngươi quả thật rất được, nhưng vẫn chưa đủ cho ta liếc mắt.”

Lời nói này thật đúng là kiêu ngạo mà, Cổ Đường Viên tự nhận mình sống trong mạt thế cũng tôi luyện ra được thân thủ so với quân nhân đặc huấn cũng không kém là bao, nhưng người này lại nói vẫn chưa đủ cho hắn liếc mắt, quả nhiên là một nhân vật lợi hại.

“Ngươi cũng thức tỉnh dị năng!”

Cổ Đường Viên nói là câu khẳng định, tuy cô không nhìn ra được đối phương thức tỉnh dị năng gì, bởi vì duyên cớ mà cô có thể cảm ứng được dị năng, mà Lộ Miễn trên người có tia dao động khác thường, kể cả đứa bé đi cùng cũng có.

“Không sai.” Lộ Miễn thoải mái thừa nhận:“Bất quá có chút phiền toái.”

Xe chợt dừng lại, ở phía sau tiếng người mắng truyền đến.

Cổ Đường Viên nhìn theo hướng Lộ Miễn đã chỉ, thấy xe phía trước đều dừng lại, có xe không phanh kịp mà đụng vào xe phía trước, làm phát sinh các hỗn loạn nhỏ, nhưng ở đầu đoàn xe, bọn lính lục đục từ trên nhẩy xuống, lấy súng nhắm vào một hướng, tựa hồ như đang cảnh giới chuyện gì đó.

Phía trước là một thôn nhỏ, mọi người tính vào trong thu thập chút vật tư, nhưng ở cửa lớn thôn lại có mấy con khuyển đứng chặn lại.

Đi theo đội ngũ lên đường có mấy dị năng giả, đã sớm bị quân đội tập hợp đến hàng ngũ phía trước, lúc này đều đang chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón địch, nhưng bên nào cũng không có ai chủ động công kích đầu tiên.

Bởi vì ở nông thôn nên khuyển giữ nhà vô cùng hung dữ, nay lại thêm biến dị, làm thể tích tăng lên không ít, đầu lĩnh là một con cao tới hai thước, hình dáng khổng lồ, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng làm người ta run sợ tay chân rồi.

Huống chi còn là một đám mắt lộ ra tia hung ác, như hổ rình mồi cơ chứ.

Biến dị khuyển tổng cộng có năm con, nhưng tựa hồ cũng không có tính chủ động công kích người, mà là như đang bảo vệ cửa lớn của thôn, không cho bất luận kẻ nào tới gần.

Lần đi này đội trưởng của quân đội là Triệu Thành Bân đang do dự có muốn tiến công hay không, dù sao biến dị khuyển cũng không dễ đối phó bằng tang thi, không nghĩ vì chút vật tư mà làm tổn thất nhân thủ, hiện nay dị năng giả lại vô cùng khan kiếm, dưới tình huống này mà mất mạng, thật sự mà nói mất nhiều hơn được, hơn nữa bên trong xe còn có nhân vật quan trọng để bảo hộ.

“Đại hắc, trở về.”

Không đợi Triệu Thành Bân hạ lệnh, ở cửa ra vào thôn bỗng xuất hiện một nữ hài trẻ tuổi, đối với biến dị khuyển hô một tiếng.

Biến dị khuyển sau khi nghe được thanh âm, liền đung đưa chiếc đuôi dài, phủ phục lui về phía sau hai bước, mới xoay người hướng nữ hài chạy tới.

Vuốt ve bộ lông của biến dị khuyển, nữ hài thấy binh lính mặc quân trang, trên mặt lộ ra tia hưng phấn, nhưng vẫn cảnh giới bởi vì trong tay đối phương cầm vũ khí, sợ rằng có ác ý đối với biến dị khuyển.

Triệu Thành Bân thấy biến dị khuyển ngoan ngoãn, trên mặt hiện lên nét kinh ngạc như có như không, vẫy tay nhường cho thủ hạ thu hồi súng, sau đó lên tiếng hỏi:“Tiểu cô nương là người sống sót của thôn này sao?”

“Đúng vậy, các ngươi tới cứu chúng ta sao?”

Trên mặt nữ hài là nét hưng phấn làm cho Triệu Thành Bân dung động, nhưng vẫn lắc đầu nói:“Chúng ta phải đi B thị, bất quá chúng ta mới từ trong một căn cứ người sống sót đi đến đây, nơi có tụ tập không ít người, không biết người trong thôn các ngươi có bao nhiêu người, không bằng đều đến đây đi, hiện tại nơi đó đã an toàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.