Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 9: Chương 9: Địa ngục




Lí Nam vừa mở mắt, trong ánh mắt liền tràn ngập thống khổ cùng sợ hãi. Biến cố mấy ngày này, cũng đủ để phá hủy thế giới quan của một đứa nhỏ mười tuổi, thay đổi cuộc đời nó. “Tiểu Nam, chúng ta mang theo ba ba em rời khỏi nơi này thế nào?” Toàn Hiểu Vũ ôn nhu nói, hắn không thể an ủi thằng bé, điều hắn cần làm chính là mau chóng dẫn nó rời đi, đi xa nơi này, đến một địa phương an toàn.

“Ba ba.....” Lí Nam nhìn ba ba nằm không nhúc nhích bên cạnh nó, khuôn mặt của Lí Thuận Vĩ được Toàn Hiểu Vũ lau sạch sẽ, có lẽ là trước lúc qua đời tâm nguyện có thể hoàn thành, vẻ mặt của hắn có vẻ bình thản. “Tiểu Nam, ba ba em hy vọng chúng ta có thể sống tốt. Đó là tâm nguyện của người”. Đây là toàn bộ những lời nói an ủi mà Toàn Hiểu Vũ có thể nói ra.

“Tâm nguyện sao? Tâm nguyện của ba ba.......” Nhớ tới ánh mắt vui mừng và từ ái mà ba ba trước khi đi nhìn nó, nước mắt Lí Nam lần thứ hai tuôn trào. Sau một lát, nó sờ soạng hai má một phen, từ trên giường xoay người đứng dậy, nói với Toàn Hiểu Vũ: “Anh Hiểu Vũ, anh nói đúng, chúng ta phải tiếp tục sống so với những người khác còn tốt hơn.” Thời điểm nói một câu cuối cùng, đã có chút nghiến răng nghiến lợi cực kỳ.

Toàn Hiểu Vũ không biết hai ngày này cha con bọn họ đã trải qua cái gì, cũng không muốn truy hỏi, mạt thế ba năm, cậu đối với phẩm hạnh của nhân loại đã không còn trông mong. Trước mắt, quan trọng nhất chính là đem hai cha con đưa đến biệt thự, sau đó đem Lí Thuận Vĩ hảo hảo an táng. Giữa lúc mạt thế, sau khi chết có một nơi an táng, coi như là một loại may mắn.

Cậu ngồi chồm hổm nhìn thẳng Lí Nam, sau đó từ trong lòng lấy ra thanh đoản kiếm kia: “Đây là thứ của bác Lí, em bảo quản cho tốt. Nó rất sắc bén, khi cần thiết em có thể dùng nó để......” Câu nói tiếp theo cậu không cần nói gì hết. Thời điểm tất yếu, có thể sử dụng nó để làm gì? Giết tang thi, giết quái vật, còn có, giết....... người.......

Lí Nam tiếp nhận đoản kiếm, gắt gao đem nó giấu ở trước ngực, không nói gì. Toàn Hiểu Vũ lập tức đem Lí Thuận Vĩ khiêng lên vai trái, tay phải vơ lấy gậy bóng chày trước mắt ra hiệu Lí Nam đuổi kịp, liền nhanh chóng đi xuống lầu. Ra cửa, mới nghe thấy hành lang lầu một truyền đến một thế gào thét, đó là tiếng của tóc vàng. Toàn Hiểu Vũ nhíu mày, nghiêng đầu từ hành lang lầu ba liếc xuống dưới. Quả nhiên, tiếng gào thét ấy đưa tới không ít tang thi, nó tụ tập ở bên ngoài cửa sắt, “ba ba” đập vào hàng rào sắt.

Có thể là tiếng gào thét của tóc vàng quá mức thê lương, cuối cùng có người mở khe cửa ra, kinh nghi bất định nhìn ra ngoài. Sau đó một giọng nữ vang lên là thanh âm của cô gái trẻ tuổi: “Người trong tòa nhà nghe rõ cho tôi, nội trong năm phút tập hợp ở lầu một, nếu không thì tôi lập tức mở cửa chính thả đám quái vật ở bên ngoài vào.”

Sau khi giọng nữ vang lên, trong nháy mắt đầu của Toàn Hiểu Vũ có chút ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh liền gạt bỏ. Lí Nam đi theo phía sau cậu, con mắt trở nên mờ mịt, bước chân liền đi xuống dưới lầu. Toàn Hiểu Vũ một tay kéo Lí Nam lại, vỗ vỗ hai má nó, dưới cơn đau kích thích, Lí Nam rất nhanh liền khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt cũng trở nên tỉnh táo hơn, nó kinh ngạc nhìn Toàn Hiểu Vũ.

Toàn Hiểu Vũ ra dấu im lặng với nó, ra hiệu bảo nó theo sát phía sau cậu, yên tĩnh quan sát kỳ biến. Lời của cô gái nói xong không bao lâu, toàn bộ cánh cửa trong tòa nhà đều mở ra, chỉ cần là người còn may mắn sống sót, tất cả đều từ trong phòng đi ra, tụ tập ở lầu một. Ánh mắt của những người này, cơ bản đều có mức đột đờ đẫn không giống nhau. Tinh thần thực lực cường đại! Toàn Hiểu Vũ rốt cục cũng có thể xác định, cô gái vừa rồi là một dị năng giả hệ tinh thần, năng lực của nàng có thể là “khống chế”.

Dị năng giả hệ tinh thần chia làm nhiều loại, ví dụ như “công kích”, “không chế” “che chắn” “tìm kiếm” “tiên đoán” vân vân. Dị năng giả hệ tinh thần dùng tốt thì có thể giết người trong vô hình, là một loại dị năng rất cường đại. Đương nhiên, cụ thể có bao nhiêu lợi hại cũng phải xem bản thân năng lực của dị năng giả. Mà làm cho Toàn Hiểu Vũ cảm thấy ngạc nhiên chính là ở nơi này vào sơ kỳ mạt thế dị năng giả hệ tinh thần có thể thoáng cái khống chế nhiều người như vậy, thật sự là không nhiều lắm.

Hơn nữa Toàn Hiểu Vũ có thể cảm nhận rất rõ, dị năng của cô gái kia cũng không thành thạo lắm, hẳn là mới vừa kích phát không bao lâu, thậm chí, chính cô ta cũng chưa ý thức được năng lực của mình. Tòa nhà này cũng thật là kỳ lạ, thoáng cái liền có tới ba dị năng giả, hơn nữa không phải là loại yếu, dị năng cũng không thể giống như cải trắng được. Bọn họ nếu có thể hảo hảo sống tới mạt thế hậu kỳ, đợi dị năng thăng cấp, phỏng chừng có thể trở thành người nổi bật giữa đám dị năng giả, thượng vị giả giữa người thường.

Hai tầng trên toà nhà, có năm người đi xuống, có nam có nữ tuổi tác khác nhau. Mà một người đàn ông trung niên cách vách Lí gia cũng đi ra, mờ mịt mà theo đám người kia đi xuống dưới lầu. Ánh mắt Lí Nam nhìn về phía người hàng xóm này cực kỳ phức tạp. Toàn Hiểu Vũ nghi hoặc nhìn Lí Nam một cái. Trên mặt của Lí Nam nho nhỏ cười lạnh, một dáng cười không phù hợp độ tuổi: “Người đang nói là con gái hắn, anh giết mấy người kia..... Là người đã khi dễ nàng!” Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, có một chút từ ngữ, tuy rằng biết nhưng lại không nói nên lời, suy nghĩ một hồi thì dùng “khi dễ” hai chữ này thay thế.

Toàn Hiểu Vũ hiểu được ý của nó. “Ba ba nhìn không được, mở cửa muốn cứu chị gái kia, sau đó...... ” Lí Nam nhìn như bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại có chút run rẩy.

Sau đó, không cần phải nói, Toàn Hiểu Vũ cũng đã hiểu. Trốn ở trong phòng, ngay cả con gái của mình cũng không dám cứu, thờ ơ với cái chết của người khác, cho dù đó là người hàng xóm vì cứu con gái hắn mà bị thương cũng không có một chút áy náy và thương xót biết rõ cách vách có người bị thương cũng chỉ biết đóng kín cửa phòng không dám bước ra một bước?

Ánh mắt của Toàn Hiểu Vũ trở nên vô cùng lạnh lùng. Mạt thế vừa tới, nhân tính liền trở nên đáng sợ và..... ghê tởm đến như vậy sao? Toàn Hiểu Vũ mang theo Lí Nam theo đám người kia đi xuống dưới, cậu không biết cô gái kia muốn làm gì, nhưng cô gái đã triệu tập những người này không có thiện ý là chắc chắn, nếu không sẽ không nói lời uy hiếp như vậy. Cậu đương nhiên hy vọng không cần xảy ra xung đột, nói thế nào thì giết người và giết tang thi không giống nhau.

Khi mọi người đều tụ tập ở tầng một, trong hành lang bị nhét đầy người, trên mặt đất là tóc vàng đang kêu thảm, bộ vị hạ thể của hắn đang bị cắm một con dao gọt trái cây. Hắn bụm lấy miệng vết thương cuộn tròn trên mặt đất bi thảm kêu gào, khóc đến tê tâm liệt phế.

Trên mặt đất còn có hai cổ thi thể, là của Vĩ Quang và tên nam nhân cường tráng kia, không biết khi nào thì bị người kéo dài tới hành lang. Một cô gái dẫm lên trên thi thể, lạnh lùng nhìn đám người tụ tập ở tầng một. Tốt lắm, toàn bộ đều đến đây, trên mặt nàng cười tươi. Dáng cười tác động đến vết thương trên mặt, trong nháy mắt có thể khiến cho khuôn mặc của nàng có chút dữ tợn.

Rất nhanh nàng trông thấy Toàn Hiểu Vũ đứng ở trong hành lang, nàng đối diện với hai mắt đen như ao nước sâu của cậu, cặp mắt ấy nhìn chằm chằm nàng, băng lãnh, bình tĩnh. Đó là một thiếu niên tuấn mỹ, nàng chưa từng gặp qua cậu, cậu không phải cư dân ở đây. Tiếp đó, nàng lại trông thấy Lí Thuận Vĩ trên vai cậu và Lí Nam đang ở phía sau.

Vẻ mặt của cô gái trở nên dịu dàng một chút, nàng nghĩ nghĩ, nhìn thẳng vào hai mắt của Toàn Hiểu Vũ, hỏi: “Bọn họ là cậu giết?” Nàng dậm chân một cái, ý chỉ người bị nàng giẫm lên. Toàn Hiểu Vũ gật đầu, không nói gì. “Cậu đến tìm Lí......” Nàng dừng một chút: “Bác Lí và Lí Nam?” Toàn Hiểu Vũ lại gật đầu. “Cậu muốn dẫn bọn họ rời đi?” Cô gái hỏi tiếp. Toàn Hiểu Vũ vẫn gật đầu. “Cậu có biết mấy ngày này ở đây đã xảy ra chuyện gì không?” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu.

Cô gái không tiếp tục hỏi, nhẹ nhàng vuốt cằm nói: “Vậy đám người các cậu đi đi. Cậu có thể giết hai người kia, hẳn cũng sẽ không sợ đám quái vật ngoài cửa sắt, đúng không?” Nàng nghiêng đầu nhìn tang thi đông nghẹt ngoài cửa sắt, những người khác không ra được, thiếu niên kia hẳn là có thể. “Cô muốn làm cái gì?” Toàn Hiểu Vũ rốt cục cũng mở miệng.

Cô gái cười thê lương, sắc mặt không còn dữ tợn như vừa rồi nữa, nói: “Tôi có thể làm cái gì? Chẳng qua là dĩ kì nhân chi đạo hoàn trì kì nhân chi thân* mà thôi. Người làm chuyện xấu, nói cho cùng cũng phải trả giá đắt, cậu nói có đúng không?” “Cô sẽ giết bọn họ?” Toàn Hiểu Vũ hỏi, ngữ khí của cậu là nghi hoặc.

Cô gái cười: “Sẽ không, tôi sẽ không giết bọn họ. Nếu bọn họ đều chết hết, tôi sẽ cô đơn biết bao. Chỉ là, bọn họ thích thấy chết mà không cứu, thích trợ trụ vi ngược*, tôi đây sẽ thành toàn bọn họ. Tôi sẽ thay thế......” Nàng lại chà chà chân, dùng sức giẫm Vĩ Quang dưới chân, tiếp tục nói: “Tôi sẽ thay thế cho người này, hảo hảo quản giáo bọn họ.”

Toàn Hiểu Vũ đã hiểu được ý của cô gái, nàng muốn mỗi người ở đây, mỗi ngày đều sống trong địa ngục, trong những người này, có lẽ bao gồm cả ba của nàng. Cậu nghĩ một chút, vẫn nhịn không được nói: “Cô có thể rời đi.” Rời khỏi nơi này, mang theo dị năng tinh thần hệ, có thể sống rất tốt. Cô gái rất thông minh, nàng cũng hiểu được ý tốt của Toàn Hiểu Vũ, cười đáp: “Cảm ơn cậu, nếu...... nếu về sau có cơ hội, tôi sẽ rời khỏi nơi này. Nhưng hiện tại tôi đã nghĩ muốn ở cùng với bọn họ.” Ở cùng nhau, dùng địa ngục chi hỏa, đem toàn bộ tòa nhà này huỷ diệt, có lẽ chính nàng cũng bị hủy.

Toàn Hiểu Vũ không hề khuyên bảo cái gì, đó là lựa chọn của cô ta. Cậu gật đầu với nàng, tách ra khỏi đám người đang ngây dại, đi về phía cửa sắt. “Đúng rồi.” Cậu đột nhiên quay đầu lại: “Năng lực cô sử dụng hiện tại gọi là dị năng hệ tinh thần, gọi là “khống chế”, cô..... Tự mình giải quyết cho tốt.” Cô gái cười gật đầu lại nhìn thoáng qua Lí Nam. Lí Nam nhìn thấy ánh mắt vô cùng phức tạp của nàng, cuối cùng vẫn nhịn không được nói: “Chị Ngữ Ngưng, nếu có cơ hội, hãy rời khỏi nơi này đi. Dù sao những người đó..... Không đáng........”

“Được.” Cô gái gật đầu, nụ cười trên mặt chưa biến mất: “Tiểu Nam, em cũng bảo trọng.” Câu trả lời của nàng vẫn là từ chối. Nàng đã hạ quyết tâm, phải làm chuyện mà nàng đã muốn làm từ lâu. Toàn Hiểu Vũ dưới đáy lòng thở dài một tiếng, trong nháy mắt cửa sắt mở ra liền vung cây bóng chày đem đám tang thi đuổi ra xa cửa chính. Cậu mang theo Lí Nam rời đi. Cô gái một lần khóa kỹ cửa sắt, quay đầu lại trông thấy ánh mắt của một đám đã thanh tỉnh, nụ cười càng thêm xinh đẹp.

Toàn Hiểu Vũ mang theo Lí Nam, rất nhanh liền tìm được chiếc xe cậu đậu ở bên ngoài. Bố trí ổn thỏa thân thể của Lí Thuận Vĩ, hai người ngồi ở phía trước, khởi động xe, Lí Nam quay đầu lại, nhìn thoáng qua tòa nhà nó ở mười năm qua. Nó mở miệng nói với Toàn Hiểu Vũ: “Anh Hiểu Vũ, anh muốn biết nơi đó đã xảy ra cái gì không?” Toàn Hiểu Vũ lắc đầu: “Không quan trọng. Người đáng chết đã chết, người nên chịu sự trừng phạt cũng sắp bị trừng phạt. Em và anh, may mắn sống sót vậy là đủ rồi.”

Lí Nam trầm mặc, một lát sau lại hỏi: “Chị Ngữ Ngưng sẽ không sao chứ?” “Có lẽ sẽ không. Nhưng đó là sự lựa chọn của cô ta.” “Vậy, ba ba liều lĩnh lao ra cứu nàng, là đúng hay là sai?” Toàn Hiểu Vũ cũng trầm mặt một hồi, mới chậm rãi nói: “Anh không có khả năng phán định điều đó là đúng hay sai. Nhưng Tiểu Nam, làm đàn ông, nên có tâm huyết, làm người, nên có lương tri. Mà ba ba em hai cái đều có.”

Lí Nam nhìn thoáng qua ba ba bình thản nằm ở phía sau xe, cái hiểu cái không mà gật đầu, tựa vào ghế trầm mặc không nói. Toàn Hiểu Vũ giẫm xuống chân ga, hoàn toàn rời khỏi nơi này. Ô tô nghênh ngang mà đi, chạy nhanh theo hướng khu biệt thự ngoại thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.