Mạt Thế Không Tưởng: Nữ Phụ Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 3: Chương 3: Bắt đầu Tu Luyện




  Chương 3: Bắt Đầu Tu Luyện

Sau khi nói chuyện với cha mẹ cô muốn trở về phòng nghỉ ngơi vì đã lao lực cả tối qua và trò chuyện với cha mẹ cả buổi sáng.

Còn vợ chồng Lăng Thúc Vân vẫn rất kinh ngạc vì sự thay đổi to lớn của con gái. Trong tiềm thức của họ thì cô là một người cao ngạo, sẽ không nghe lời bất cứ ai, vì muốn theo đuổi thiếu gia nhà họ Dương mà muốn chống đối lại họ. Bây giờ cô nói cô đã không còn luyến tiếc gì nữa và chỉ muốn quay về sống chung với gia đình. Họ không biết Lăng Khả Hân đã gặp phải chuyện gì để khiến cô thay đổi lớn đến thế, nhưng chỉ cần cô trở về họ sẽ giúp cô xóa đi vết thương ấy.

.........................................

“Chị còn mặt mũi để trở về sao?“. Đang chuẩn bị mở cửa phòng Lăng Khả Hân bỗng khựng lại, sau lưng cô vang lên giọng nói chán ghét Lăng Hình Chiến.

“Chị không muốn nói nhiều với em nữa“. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời.

“Chị đừng bao giờ có ý định kéo cha mẹ vào mấy trò của chị nữa, tôi không bao giờ để chị đạt được ý muốn đâu“.Cô nhíu mày lạnh tanh nhìn cậu em trai của mình. Lăng Hình Chiến bây giờ mới chỉ có 15 tuổi, là chàng trai có ngũ quan sáng sủa, mới 15 tuổi nhưng cô chỉ đứng đến mang tai cậu mà thôi, cậu bây giờ vẫn còn là một chàng trai năng động và nhiệt huyết, nhưng chỉ 5 năm nữa thôi c đã biến thành một chàng trai trầm lặng khi bước vào mạt thế.

Cô bất giác cụp mí xuống, cô bỗng nhớ đến sự đau khổ mà gia đình cô phải trải qua thì có giọng nói vang lên quay trở về.

“Có phải tôi đã nói đúng rồi không?''. Thấy cô im lặng cậu nghĩ rằng cô đã không còn gì để nói.

“Cho dù em có tin hay không thì chị đã thực sự thay đổi” “ Bịch” . không chờ cậu nói tiếp cô lạnh lùng đã đóng đóng cửa lại và che dấu tâm trạng của bản thân. Còn Lăng Hình Chiến ở bên ngoài đang rất ngạc nhiên về thái độ của chị cậu. trước kia chị ấy sẽ cãi lộn với cậu nhưng bây giờ chỉ đáp trả cậu bằng sự lạnh lùng.

Nằm trên chiếc giường quen thuộc suốt 18 năm, Lăng Khả Hân tham giữ sự yên bình này. Bỗng nhiên cô cảm thấy trong người có một năng lực lớn đang di chuyển rất quen thuộc của kiếp trước. Cô thật không thể tin được dị năng kiếp trước của cô cũng được mang về hiện tại.

Cô cảm thấy rất vui mừng và thử biến một quả cầu nước, quả cầu nước này nhỏ hơn so với trí nhớ của cô , nhưng nó không có màu xanh lam nữa mà là màu tím. Cô thật không hiểu được nhưng nghĩ có sống lại nên nó có thay đổi chăng. Kiếp trước do cô chỉ chăm chú làm sao lấy lòng bọn người Dương Thiên Hàn mà không lo tu luyện nên sau 5 năm mạt thế mà cô vẫn chỉ đạt tới cấp 5 sơ cấp. Bây giờ thì tốt rồi, cô sẽ không lãng phí thời gian một cách vô ích nữa.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.