Mật Thám Nương Tử

Chương 87: Chương 87: Đào vong




Phó Lệnh Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Hải Thanh

Nàng cảm thấy hai mắt cay xè, đôi dòng lệ chảy xuống. Không phải mộng, tất cả đều là thật. Viên Li, tên hỗn đản, thật muốn nàng áy náy cả đời sao?

“Phó tiểu thử tỉnh rồi, mau” không biết Hải Thanh gấp giọng gọi ai, chỉ nghe tiếng bước chân, lát sau Liễu Dung xuất hiện

Là thật. Nhất định là Viên Li bảo bọn họ ở bên ngoài tiếp ứng. Sự tình ngày càng rõ ràng, Phó Lệnh Nguyệt càng không muốn sống một mình, nàng rất muốn được nhìn thấy Viên Li, chẳng sợ sẽ chết cùng hắn. Nàng suy yếu hỏi ‘hôm nay là mồng mấy”. Thấy Hải Thanh tránh đi, chỉ còn lại một mình Liễu Dung, nàng liền nảy sinh ý tưởng lợi dụng

“Mồn năm” Liễu Dung mỉm cười ‘ngài chỉ ngủ có một đêm”

Vậy là vẫn còn kịp. Phó Lệnh Nguyệt ngồi dậy, phát hiện cả người vẫn cương trực, huyệt đạo của nàng vẫn bị che lại. Không thể nào, huyệt đạo bị Viên Li che lại nàng đã giải gần hết, chẳng lẽ…

“Đều do công tử phân phó’ Liễu Dung giải thích ‘Công tử bảo Hải Thanh khi đưa ngươi trở về nhất định phải điểm huyệt đạo của ngươi, sợ ngươi không nghe theo sự an bài của hắn”

Phó Lệnh Nguyệt vừa buồn vừa chua xót. Viên Li đối với nàng như vậy, nàng càng không muốn sống. Sau khi năn nỉ hồi lâu cũng không được giải huyệt đạo, nàng liền nghiến răng hô to “mau giải huyệt đạo cho ta, nếu không ta sẽ vận công chết trước mặt các ngươi” nàng ra sức vận công, dù sao nàng cũng muốn chết rồi

“Phó cô nương, ngươi không thể động, nếu không tâm huyết của Công tử đều uổng phí hết’ Liễu Dung quỳ xuống năn nỉ ‘Công tử thiên tân vạn khổ mới có thể vào Thần đài. Hắn..có khả năng đã không còn, dù ngươi trở về cũng chỉ là uổng mạng còn làm hỏng tâm ý cứu Kiến Dương của Công tử”

Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người,ngừng động tác

“Chuẩn bị xong’ bên ngoài vang lên thanh âm của Hải Thanh. Liễu Dung đứng lên, lưu loát choàng áo khoác nam nhân cho Phó Lệnh Nguyệt, còn dùng khăn che mặt cho nàng “xe đã chuẩn bị xong, công tử bảo chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Kiến Dương”

Hải Thanh tiến vào “Phó cô nương, đắc tội’ hắn ôm lấy Phó Lệnh Nguyệt, thừa dịp chưa hết thời hạn ba ngày, sự việc còn chưa bại lộ, mọi người còn chưa biết tình hình dưới Thần đài mà nhanh chóng bỏ đi

Phó Lệnh Nguyệt không thể động đậy đành mặc người ta bài bố. Xe ngựa chạy ra khỏi Kiến Dương lại đổi sang đi thuyền, rời xa đất liền, một đường xuôi nam. Ngày đi đêm ngủ, không biết đã đi bao lâu. Phó Lệnh Nguyệt tâm tư tĩnh mịch, không ăn không nói, chỉ nhắm mắt nằm yên. Liễu Dung ở cùng nàng, khuyên giải không được, thở dài một tiếng, lầm bầm một mình.

Liễu Dung nói người bên cạnh Công tử rất ít, hắn luôn duy trì cảnh giác, ngay cả ngủ cũng không thể nói mê mà nhiệm vụ của nàng chính là giúp hắn giữ bí mật thân phận của hắn, khi cần thiết có thể dùng mạng của mình để bồi.

Liễu Dung nói bình thường Công tử không thích cười, tươi cười đều do sư phụ dạy, dù là cười to, cười yếu ớt,cười chân thành hay cười phóng đãng không kiềm chế được…

Liễu Dung nói Công tử không có bằng hữu, càng không có ai để tâm sự. Rất nhiều lần nàng thấy hắn lặng lẽ nói chuyện cùng tảng đá, cho nên hắn nghiê cứu việc khắc dấu, không chỉ vì tiên đế mà còn vì hắn thích

Liễu Dung nói Công tử rất khổ, cả đời hắn đều sống trong cừu hận, vui buồn của hắn không phải vì chính mình. Vì có thể đoán được mạng mình không dài lâu nên hắn càng thêm cố chấp, liều mạng. Hắn tôn kính sư phụ, trước giờ chưa từng dám trái lời sư phụ nhưng từ khi hắn ở cùng Phó Lệnh Nguyệt, hắn không ngừng cò kè mặc cả với sư phụ

Liễu Dung nói chính tai nàng nghe được Công tử và sư phụ cãi nhau, sư phụ tức giận nói “Tử Thành, ngươi phải hiểu nay Tiêu thị không chỉ có mình ngươi” lời này cực kỳ nghiêm khắc, nặng nề, trước giờ sư phụ chưa từng đối với Công tử như thế nhưng Công tử lại quỳ gối, đến giờ nàng vẫn không quên được lời hắn nói ‘sư phụ, những gì ta cần làm cho Tiêu thị đề đã làm, trước khi ta chết, có thể để một nữ nhân cho ta chứ?’

Tầm mắt của Phó Lệnh Nguyệt trở nên mơ hồ. Bên ngoài cửa sổ mưa bụi giăng giăng như mắc màn.Thanh âm của nàng như phát ra từ cổ họng ‘vì sao? vì sao ngươi lại giúp hắn đến Kiến Dương”

“Ta chỉ muốn Công tử vui” Liễu Dung mỉm cười có chút cô đơn “hắn rất khổ, ta cả đời này chưa từng thấy hắn vui vẻ. Không..ta đã từng thấy một lần, chính là mấy ngày trước ở đây ở Tê Hà phủ, ta đã đồng ý dẫn hắn đến gặp ngươi. Khi đó, hắn vui vẻ tươi cười, mặc kệ ta dùng ngân châm đâm vào sau đầu hắn, tươi cười của hắn cũng không giảm. Cho nên, Phó tiểu thư,nếu ngươi có thể sống thật tốt, Công tử trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất vui”

Khi thuyền vào Trần Châu, Phó Lệnh Nguyệt bắt đầu ăn cơm

Trần Châu là thành thị phồn hoa nhất ở phía nam, là nút giao thông đường thủy quan trọng nhất của Đại Yến. Thấy đã cách xa Kiến Dương, Hải Thanh, Liễu Dung và Phó Lệnh Nguyệt liền lên bờ, tìm một khách điếm nghỉ tạm. Dọc đường, ba người đều không tìm hiểu tin tức nhưng trong lòng mỗi người đều trông ngóng về phía Kiến Dương. Nay đã cách xa mấy trăm dặm, ngoài tầm kiểm soát của triều đình, có thể hỏi tin rồi.

Trần Châu trước giờ luôn là nơi tụ hội của thương nhân, khách thương từ nam chí bắc tập hợp về đây, vì thế tin tức rất linh thông lại phong phú. Ba người liền tìm một chỗ đôg đúc nhất nhưng tin tức lại không đi nhanh như bọn họ, cho nên bọn họ đợi hai ngày cũng không có tin gì.

Ngày thứ ba, mưa to như trút nước, ba người không thể không ở lại Trần Châu thêm một ngày

Mưa vừa ngừng, Phó Lệnh Nguyệt liền mặt nam trang đi thám thính tin tức. Đã năm ngày rồi, chắc chắn sẽ có tin truyền đến. Liễu Dung và Hải Thanh cũng rất nóng vội, lập tức đi đến Tiền Giai tửu lâu. Bọn họ vừa phát hiện ra nơi này vào hôm qua, là nơi thương nhân tụ hội, tin tức ở đây mới nhất cũng chính xác nhất

Sau giữa trưa, mây đen đầy trời. Phó Lệnh Nguyệt vừa ăn một miếng cá chua ngọt chợt nghe trong tửu lâu ồn ào náo nhiệt. Một hán tử mày rậm mắt to, bước chân mạnh mẽ, có chút thần khí. Mọi người vừa thấy hắn liền ân cần hỏi thăm. Phó Lệnh Nguyệt đoán hắn là người rất có địa vị trong đám thương nhân, liền hỏi bàn bên cạnh mới biết người kia rất nổi danh, tôn xưng Cửu gia

“Sao Cửu gia lại bỏ được mà về gấp vậy, không ở lại Ngự Châu thêm mấy ngày?” Tiểu nhị mặt mày tươi cười đi tới hỏi “Tử Hà cô nương chọc giận ngài sao?”

“Đừng nói nữa” Cửu gia ngữ khí buồn buồn, cầm chén trà tiểu nhị rót cho hắn “con mẹ nó, Vương Bát Tỷ đã đổ, không có ai chiêu đãi, lão tử còn phải tự bỏ tiền túi mà dạo Câu lan viện ah”

“Vương Bát Tỷ sao lại ngã” có người kinh hô “chẳng lẽ cữu cữu của hắn ở trong cung phạm tội?”

“Đừng nói nữa, là do hắn tham lam, tự mình không hay ho’ Cửu gia lắc đầu, giọng to như chuông vỡ

Mọi người thích nhất là nghe đối thủ không hay ho, phá sản…vì thế tất cả đều mang thức ăn, tụ tập đến bàn của Cửu gia ‘nói nghe đi, Vương Bát Tỷ không hay ho thế nào?” đúng thái độ vui sướng khi người gặp họa

Cửu gia không khách khí, nhận lấy rượu ngon thịt ngon, ăn no bụng rồi mới thuật lại. Hôm trước, hắn từ Dự Châu trở về, như thường lệ tìm tới chỗ Vương Bát Tỷ nổi danh ở Ngự Châu. Làm ăn cách xưng hô mới của đám nha lang chốn phố phường, chỉ là làm người môi giới trung gian nhưng quy mô của bọn họ khá lớn, bọn họ tự thấy cấp bậc của mình cao hơn đám nha lang bình thường nên mới sáng chế ra cách gọi mới như thế. Cửu gia vào nhà Vương Bát Tỷ liền phát hiện tình huống không đúng, khắp nơi đều có dấu vết của đao phủ. Hắn còn nghĩ ai dám ăn gan hùm mật gấu mà đụng đến thân thích của người trong cung. Đi vào nội môn thì nghe Bát Tỷ khóc kể, nói mấy ngày trước làm người trung gian cho hoàng tộc Nguyệt thị, tưởng là kiếm được mối hời, ai ngờ gặp phải tai họa, bồi luôn cả cái đầu. Sự việc là do Thần nữ tế thiên triệu hồi hoàng kim, tân đế Phương Chấn vừa phong quan vừa lập hậu, ầm ĩ đến mức các nước láng giềng đều biết. Nghe nói Đại Yến sẽ có một lượng lớn hoàng kim xuất hiện, quyền quý các nước láng giềng liền đổ xô đến Kiến Dương, tìm người do la tin tức. Vương Bát Tỷ có cữu cữu làm đương sai trong Thập nhi giam, khi thay đổi triều vận lại may mắn được đề bạt lên làm tổng quản. Vì thế Vương Bát Tỷ mới mưu tính làm người môi giới, giới thiệu cho cữu cữu của mình và Thái tử Nguyệt thị quan hệ với nhau,đến lúc đó trộm ít hoàng kim bán cho Nguyệt thị, hắn ở giữa ăn hoa hồng. Chuyện này vốn rất thuận lợi, ai ngờ vào lúc Thần nữ tế thiên lại xảy ra sự cố.

Đám người Phó Lệnh Nguyệt cả kinh, vội nghiêng tai lắng nghe, mọi người cũng gia tăng hứng thú, hô to “nói mau, nói mau”

“Hôm đó mưa to lại có sét đánh nhưng thiên lôi đánh xuống trụ sắt lại không đánh ra hoàng kim” Cửu gia nhìn chung quanh, hạ thấp giọng “các ngươi đoán xem, đánh ra cái gì?”

Mọi người im lặng, mở to mắt chờ hắn bật mí

Cửu gia làm tử thế cho mọi người xích gần lại ‘Thiên lôi đánh ngã thần trụ của Thần nữ điện, toàn bộ trở thành phế tích, nước sông tràn lên lại làm lộ ra hai đại Thần nữ bị đóng băng”

Mọi người ồ lên. Thần nữ bị giam cầm vĩnh cữu trong băng động, trông rất sống động. Đây không phải là nói…

“Vương Bát Tỷ nói, Thần nữ điện sụp đổ, tám phần là do trời phạt vì người tế thiên là Thần nữ giả, còn quốc sư kia là cha nàng, cả hai là kẻ lừa đảo. Hai kẻ này đúng là lợi hại, ngay cả Hoàng đế cũng dám lừa, đến khi triều đình phát hiện ra thì bọn họ đã sớm mang bạc trốn chạy. Hoàng thượng tức giận vô cùng, lại không dám nói ra Thần nữ là giả, chỉ có thể nói là Thần nữ đã gọi được hoàng kim xuất hiện lại bị trên trời thu mất, lại hạ chỉ truy nã quốc sư. Tên lừa đảo kia mà bị bắt chắc chắn sẽ bị ngũ mã phanh thây hoặc lăng trì”

“Nếu không đào được hoàng kim, Vương Bát Tỷ đâu phải bồi thương gì, điều khoản kia sẽ không thành lập” đều là người làm ăn, đương nhiên biết quy củ

“Đừng nói nữa” Cửu gia lại liên tục lắc đầu ‘các ngươi không biết đâu, Tấn vương rất thông minh lại cẩn thận. Cữu cữu của Vương Bát Tỷ nói, Tấn vương không nói một lời lại làm ra đại sự. Các nước láng giềng cũng đến đây, nếu không có hoàng kim lại biết Hoàng thượng bị lừa, thể diện của Đại Yến biết để đâu. Tấn vương đã dự liệu trước, sợ sự tình phiền phức khó được như ý nên đã chôn giấu hoàng kim, khi cần thiết có thể dùng để giả mạo vết tích của Thần nữ. Nào ngờ lại có công dụng, cho nên triều đình mới nói với bên ngoài là Thần nữ đã triệu hồi ra hoàng kim, thật ra là của Tấn vương giấu trước. Tấn vương đã cứu thể diện của Đại Yến và Hoàng thượng”

Mọi người lại ồ lên ồn ào

Hoàng đế giữ được thể diện, đám mối giới lại bị hại thảm, đám người quyền quý chỉ tin vào lời đồn bên ngoài, chắc chắn sẽ đòi hoàng kim nhưng Vương Bát Tỷ đào đâu ra hoàng kim, Thái tử Nguyệt thị mặc kệ, một mực bắt bồi thường. Bọn họ đưa ra khế ước, giấy trắng mực đen còn có dấu tay của Vương Bát Tỷ rõ ràng, không đưa vàng thì lấy đầu mà bồn thường, quan phủ thấy có khế ước lại là vụ làm ăn không trong sáng, còn là thái tử của phiên bang nên không dám quản. Vương Bát Tỷ đường cùng đành dùng hai thôn trang bồi thường mới qua được vụ này

Cửu gia nói xong, cầm bầu rượu uống một ngụm lớn. Mọi người thì bàn tán xôn xao, nào là Vương Bát Tỷ xui xẻo, Tấn vương bản lĩnh, lại nói Tấn vương hiền đức ổn trọng như vậy mà không được lập làm thái tử, thật đáng tiếc

Hải Thanh nhịn không được hỏi chen vào “Thần nữ điện thế nào? nghe nói kiến trúc rất xa hoa, nếu bị sụp đổ thì thật đáng tiếc”

“Ngươi đoán xem?” Cửu gia cười hắc hắc ‘bị sét đánh lại bị nước sông nhấn chìm, chỉ có thể còn lại phế tích may. May là chưa bắt đầu nghi thức, nếu không, Hoàng thượng, Thái tử và các trọng thần đều phải bỏ mạng nơi này. Nếu ngày nào đó Hoàng đế tâm huyết dâng trào lại muốn một Thần nữ điện mới, không biết sẽ tiêu phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt của dân ah”

Bị sét đánh sập lại bị nước sông dâng lên, chắc chắn là chết không thấy xác. Phó Lệnh Nguyệt lệ nóng trà mi, vội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại. Bên ngoài mưa to không biết đến lúc nào mới ngừng, trước mắt nàng một mảnh mơ hồ, cảm giác như nước mắt của mình đã chảy thành sông…

Những gì muốn biết đều đã biết, ba người cũng nên đi con đường của mình. Liễu Dung và Hải Thanh quay trở lại Tê Hà phủ, trước khi đi còn để lại bạc cho Phó Lệnh Nguyệt.

Trần Châu là địa danh tốt, phong cảnh tú lệ, khí hậu ôn hòa nhưng Phó Lệnh Nguyệt như cái xác không hồn, vô tâm hưởng thụ. Nàng không dám để mình an tĩnh vì như thế sẽ nghĩ tới Viên Li, nghĩ tới cảnh Thần nữ điện sụp đổ. Nàng phải làm việc để mình có thể quên đi, vì thế nàng đầu quân cho tiêu cục lớn nhất Trần Châu. Võ công của nàng là cao thủ, nàng lại không cần lương cao, nên dễ dàng nhận việc. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không lâu sau nàng phát hiện thể chất khác thường của mình quay trở lại. Nàng nhớ tới Trương Kê từng nói ‘ngươi không phát hiện gần đây thể chất yêu nữ của ngươi không phát tác sao?đó là do lão phu bảo Ngô Mỹ Nhân bỏ giải dược vào trong thức ăn của ngươi. Nếu không, giường của ngươi sao có thể sạch sẽ như vậy? điều này, ngươi nên cảm kích lão phu”. Chuyện xấu đến thật nhanh. Nàng âm thầm ảo não, hối hận vì đã không mang theo dược của Lưu Duyên Linh

Tà lực này một khi nảy mầm sẽ như lửa cháy lan ra đồng cỏ, không thể vãn hồi. Mỗi ngày Phó Lệnh Nguyệt đều cố kích động thần lực trong cơ thể, dùng nước đá để tự hạ thân nhiệt, dùng đau đớn để xóa đi ý niệm trong đầu. Nàng không nghĩ tới việc nam nữ nhưng nhắm mắt lại đều là cảnh giường chiếu hương diễm

Không được. Nay đang là giữa hè, côn trùng rất nhiều, nhất định sẽ để lộ dấu vết. Quan trọng nhất là ngoài Viên Li, nàng không muốn giao hoan với nam nhân nào khác. Nhưng nàng nữ phẫn nam trang, cả ngày ở cùng chỗ với các hán tử, tâm thần lại nhịn không được mà đong đưa. Nàng lập tức quay trở về khách điếm, trầm mình trong nước lạnh.

Lúc này, vừa vặn có một mối làm ăn lại không có người nhận, chính là đưa một vị tân huyện lệnh đi qua Thập Vạn sơn hoang vắng đến Lộ Sơn nhậm chức. Việc này không béo bở lại phải đối mặt với tội phạm thường xuyên lui tới vùng Thập Vạn sơn nhưng Phó Lệnh Nguyệt đang sầu não không có chỗ phát tiết, chủ động nhận lấy. Mọi người đều nghĩ nàng sốt ruột lập công, âm thầm cười nàng muốn công danh lại không muốn mạng, ngốc hết biết.

Thạp Vạn sơn rất nổi danh, Phó Lệnh Nguyệt rất nhanh đã gặp được trọng phạm trong truyền thuyết.

Nghe tiếng đao phong, trong nháy mắt nàng đột nhiên hưng phấn, điên cuồng chém giết, gặp người giết người, gặp tặc sát tặc. Máu bắn tung tóe, màu đỏ yêu diễm khiến nàng cảm giác luồng tà lực trong cơ thể đã bị nàng khống chế.

Tên trùm thổ phỉ hô lên, đánh về phía nàng. Nàng duỗi tay ra đã bắt được thân thể của hắn. Nàng thu tay lại, phát hiện trên tay mình có thêm một trái tim ấm áp

Nàng nghe có người kêu lên sợ hãi. Nàng nghe phía sau có tiếng gió, lập tức né tránh nhưng vẫn bị đao phong đánh trúng bả vai. Cánh tay trái đau xót, trái tim kia lập tức rớt xuống. Có người đánh lén. Phó Lệnh Nguyệt tức giận công tâm, lập tức khoát tay, lại móc được một trái tim người sống. Chỉ cần có thể khống chế được cở tà lực kia, tay của nàng trở thành thanh đao tàn nhẫn nhất.

Ngửi thấy mùi máu, tà lực trong cơ thể nàng trở nên nhu thuận. Máu từ cánh tay trái của nàng nhỏ xuống lá cây, chớp mắt đã héo rũ.

“Yêu quái! yêu quái ăn thịt người” không chỉ tiêu cục tiêu sư, ngay cả Huyện lệnh lẫn sơn tặc đều hoảng sợ la lên, tìm đường bỏ chạy

Phó Lệnh Nguyệt đứng tại chỗ, ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng. Trương Kê nói rất đúng, chỉ cần nàng còn sống, sớm muộn gì nàng cũng bị bắt. Nàng chính là yêu nữ, rời khỏi sự che chở, nàng sớm muộn gì cũng hiện nguyên hình. Có điều trời không tuyệt đường người, hôm nay lại khiến nàng tìm được biện pháp hóa giải. Thì ra nàng còn có thể phát tiết như vậy

Tà lực bị khống chế, nội tâm khô nóng cũng chậm rãi bình phục lại. Phó Lệnh Nguyệt lau khô miệng, làm như không có việc gì, đi đến Trần Châu. Chuyện này không tính là gì, chỉ là Thập Vạn sơn có thêm vài cô hồn dã quỷ, cho dù việc này có truyền ra ngoài cũng chẳng ai tin

Trần Châu lớn như vậy, thiên hạ lớn như vậy, có biện pháp là tốt rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.