Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 403: Chương 403: Chương 403: Đêm trước quyết chiến




Diệp Thiếu Dương trợn mắt cứng lưỡi nghe cô nói xong, phát hiện căn bản không có cách nào nói chuyện hẳn hoi với cô, vì thế nghĩ cách, nói: “Vi sư chính là biết võ công của ngươi tiểu thành, cho nên hôm nay dẫn ngươi tham dự thực chiến, kiểm nghiệm thực lực của ngươi, hôm nay đối thủ của ngươi, là một tên bại hoại của Mao Sơn phái ta, võ công rất lợi hại, ngươi có lòng tin không?”

Trương Tiểu Nhị đem bộ ngực vỗ đến rung rung lên, uy nghiêm nói: “Con hận nhất phản đồ, rất vinh hạnh sư phụ đem cơ hội thanh lý môn hộ cho con, nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: “Nhưng đối phương rất giảo hoạt, không thể gặp mặt là đánh, có kế hoạch, ngươi nhất định phải nghe ta an bài!”

“Yên tâm đi sư phụ, con rất nhanh nhạy.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ, một điểm này thực không nhìn ra, nghĩ nghĩ, lại lo lắng Trương Tiểu Nhị đến lúc đó nhìn thấy loại quỷ yêu sẽ sợ hãi, vì thế đem chân tướng sự tình và kế hoạch của mình đại khái nói một lần, Trương Tiểu Nhị vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc tri thức quỷ thần, nghe tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Thiếu Dương đem Mao Sơn Diệt Linh Đinh và mấy bao máu chó mực đóng gói cho cô, nói: “Khác ngươi đều không cần phải xen vào, ngươi dùng hắc cẩu huyết phá Hồ Uy pháp thân, hắn liền chỉ còn lại có gần người võ công có thể dùng.

Mục tiêu của ngươi chính là dùng võ công cuốn lấy hắn, đánh bại hắn, cái khác không cần để ý, nếu có quỷ tới gần ngươi, ngươi dùng Mao Sơn Diệt Linh Đinh này, phối hợp Mao Sơn thể thuật đối phó, quỷ yêu bình thường không phải đối thủ của ngươi.”

Trương Tiểu Nhị kiên định gật gật đầu, “Yên tâm đi sư phụ, Mao Sơn chúng ta là danh môn chính phái, không sợ tà ma ngoại đạo.”

Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Mã Thừa, hỏi hắn chuẩn bị xong chưa, xong rồi mau mau đi ra gặp mặt, thương lượng sự tình.

Mã Thừa tỏ vẻ tiền đã tới nơi, vì thế ước định tốt vẫn ở cây cầu lớn vùng ven sông gặp mặt.

Bốn người bọn Diệp Thiếu Dương cùng nhau xuống lầu, Trương Tiểu Nhị chỉ vào một chiếc xe hơi màu đỏ nhìn qua cũng rất hiện đại đắt tiền nói: “Ngồi xe của con qua đó đi.”

Tiểu Mã tiến lên đi kéo cửa xe, Diệp Thiếu Dương ngăn hắn, nói: “Hành động hôm nay, cậu đi không thích hợp, cậu đi dạo phố của cậu thôi.”

Tiểu Mã ngẩn ra, “Cậu nói nhiều như vậy, không có việc của tôi?”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương sinh ra một tia hổ thẹn, nói: “Hành động hôm nay, cậu thực sự không thể đi, cái này không phải quyết đấu đơn giản, chỉ có Tiểu Nhị phù hợp thân phận, không riêng cậu, Quách sư huynh, Vũ Tình, Tiểu Như tôi đều không gọi.”

“Tôi hiểu rồi.” Tiểu Mã cười sang sảng, “Không lảm nhảm nữa, vừa lúc hai người bọn tôi đi dạo phố, xong việc trở về cùng nhau ăn cơm chứ?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Liên hệ các hảo hữu cho tôi, bày sẵn tiệc mừng công.”

“Không có vấn đề, tôi đi đặt cơm, đến lúc đó cậu chủ chi! Tôi chờ cậu trở về.” Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương lên xe, nhìn theo Trương Tiểu Nhị đem ô tô lái đi, quay đầu nói với Vương Bình: “Đi thôi, chúng ta đi dạo phố.”

Vương Bình đi theo bên hắn, thản nhiên nói: “Nếu anh ấy dẫn anh đi, anh sẽ không đi dạo phố phải không?”

Tiểu Mã ngẩn ra, cười hắc hắc, “Anh gần đây cũng không bỏ việc bầu bạn với em, theo Tiểu Diệp Tử cùng nhau làm việc đó là công việc, là vì kiếm tiền, không có tiền làm sao dẫn em đi dạo phố mua đồ.”

Khóe miệng Vương Bình hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, không nói thêm gì nữa.

Diệp Thiếu Dương lên xe Trương Tiểu Nhị, tới cây cầu lớn vùng ven sông, cách thật xa đã nhìn thấy xe hơi màu đen của Mã Thừa đỗ ở trên đê.

Diệp Thiếu Dương chỉ huy Trương Tiểu Nhị đem xe lái qua, lúc xuống xe mới nhìn thấy ở phía trước cách đó không xa, dựa vào ven đường theo thứ tự đỗ gần mười chiếc xe hơi.

Mã Thừa mở cửa sổ xe, nhíu mày, nhìn Trương Tiểu Nhị một cái, có chút giật mình nói: “Trương Tiểu Nhị? Sao cô lại tới đây?”

Trương Tiểu Nhị vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Theo sư phụ tôi đến.”

Mã Thừa há hốc mồm, bộ dáng chấn động nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương xấu hổ nhún vai, “Hành động hôm nay cô ấy cũng tham gia, mấy người đã quen biết thì tốt rồi.”

Mã Thừa bất đắc dĩ cười, “Quen, đương nhiên quen, Diệp Thiếu Dương cậu khá lắm, ngay cả Trương đại hiệp cũng có thể hàng phục...”

Trương Tiểu Nhị nhíu mày, “Anh ghen tị?”

“Không không, tôi không ghen tị, sư phụ cô thật có phúc, lên xe đi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm, lần trước loại thái độ lạnh nhạt đó của Mã Thừa đối với Trang Vũ Ninh hắn còn nhớ, sợ Mã Thừa không coi trọng Trương Tiểu Nhị, xem bộ dạng này, ngay cả Mã Thừa đối với Trương Tiểu Nhị cũng kiêng kị vài phần, nhớ tới lúc trước Tiểu Mã từng lộ ra, phụ thân Trương Tiểu Nhị là một vị quan lớn của Thạch Thành, từ biểu hiện của Mã Thừa đến xem, nhắm chừng chức của cha cô thật sự rất cao.

Sau khi lên xe, Diệp Thiếu Dương hướng hai người kể ra kế hoạch của mình, Mã Thừa nghe xong, rất lo lắng đối với an nguy của mình, nhưng sự tình đã đến bước này, tính cách kiêu ngạo tự phụ khiến hắn không muốn rút lui giữa đường, Trương Tiểu Nhị ngược lại rất hưng phấn, ôm ý tưởng diệt trừ phản đồ của tông môn, nóng lòng muốn thử đối với chiến đấu cùng Hồ Uy.

“Tiền chuẩn bị xong chưa?” Kế hoạch được quyết, Diệp Thiếu Dương hỏi Mã Thừa.

“Ở trong vali phía sau, năm trăm vạn.”

Diệp Thiếu Dương nuốt ngụm nước miếng, nói: “Tôi có cái thỉnh cầu, sau khi sự tình xong xuôi, có thể để tôi nhìn chỗ tiền đó một chút hay không, tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy...”

“Đợi lát nữa cậu sẽ thấy được.”

Mã Thừa cười cười, khởi động ô tô, vừa lái đi, Diệp Thiếu Dương thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy mười mấy chiếc xe kia lục tục đi theo, liền hỏi: “Bọn họ là làm gì, bảo tiêu của anh?”

Mã Thừa gật gật đầu, “Có bọn họ đi theo, trong lòng tôi ít nhiều có chút an ủi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vô dụng, những người này của anh đừng nói đối phó người áo trắng, dù là một mình Hồ Uy cũng đánh không lại.”

Mã Thừa không để trong lòng, nói: “Không cần đánh được, Hồ Uy nếu dám đem người giết hết, hắn tuyệt đối không ở lại Trung Quốc được nữa.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ, cái này trái lại cũng là lời thật, vì thế trấn an: “Anh cũng không cần lo, trừ phi Hồ Uy không muốn sống nữa, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay với anh và Tiểu Nhị.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương liền ở ghế sau của ô tô thay quần áo, sau đó dịch dung, Trương Tiểu Nhị xem mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng nở hoa, càng nhận định Diệp Thiếu Dương là võ lâm cao thủ, hăng hái muốn học thuật dịch dung.

Diệp Thiếu Dương bị ép buộc không có cách nào cả, đành phải đáp ứng sau khi sự tình xong xuôi dạy cho cô.

Nơi Hồ Uy hẹn Mã Thừa gặp mặt, là một khách sạn nhỏ, lúc sắp đến nơi, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói cho cô vị trí giếng mỏ, bảo cô một giờ sau dẫn người chạy qua, canh giữ ở bên ngoài giếng mỏ, chờ sau khi sự tình kết thúc quét tước chiến trường.

Hắn lo lắng là, chuyện này dù sao cũng liên lụy tới án hình sự, nhỡ đâu mình đem Hồ Uy giết chết, ở trước mặt cảnh sát khác rất khó nói rõ.

Mã Thừa đem xe lái đến dưới lầu khách sạn nhỏ Hồ Uy chỉ định kia, ba người xuống xe, gần mười chiếc xe bảo tiêu theo thứ tự đỗ ở ven đường, mấy bạn nhỏ xuống dưới mặc đồ tây đen, tiến lên mở ra cốp sau của ô tô, một người xách một cái vali da đen xuống xe, theo phía sau Mã Thừa.

Tiến vào khách sạn, Mã Thừa đi đầu, đến thẳng cầu thang, tới lầu hai, tìm được phòng 201 Hồ Uy báo cho, không đợi gõ cửa, đã tự mình mở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.