Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 402: Chương 402: Chương 402: Thầy trò gặp mặt




Diệp Thiếu Dương ném bút chu sa, đứng dậy, cúi đầu nhìn thần phù mình dùng bột vàng viết ra: Thiên Địa Quy Nguyên Phù.

Phù là vẽ xong rồi, nhưng lấy pháp lực của mình, có thể thi triển ra uy lực thế nào, trong lòng chính hắn lại không có chút tự tin.

Nhưng thần phù gặp tà khí mới có thể sinh ra kích phát, mình chung quy không thể tùy tiện tìm một con quỷ để thực nghiệm, cho dù tìm cũng tìm không thấy lợi hại như người áo trắng, nhắm chừng lập tức đốt thành tro, căn bản không có giá trị tham khảo, đành phải thôi.

Dù sao phù đã vẽ ra, thành hay không cũng là nó.

Sau đó, Diệp Thiếu Dương bắt đầu ngâm nga tâm chú -- mỗi một đạo thần phù đều có chú ngữ đối ứng, chú ngữ, linh phù, thủ kết ba cái hợp nhất, mới có thể kích phát lực lượng thần phù.

Vốn Diệp Thiếu Dương còn có chút không rõ cái gọi là “Âm dương hóa kính, thiên địa làm phù”, rốt cuộc nên đi làm như thế nào, kết quả học thuộc “Quy Nguyên Chú”, sau khi cân nhắc ra đạo lý Dịch số biến hóa trong đó, rất tự nhiên nghĩ tới biện pháp đem hai cái kết hợp cùng một chỗ: âm dương tương sinh, thiên địa đảo khai, vạn pháp quy nguyên, càn khôn dịch tượng...

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nhất định là như vậy không sai.

Ngủ không đến mấy tiếng, Diệp Thiếu Dương chưa tới tám giờ đã rời giường, hôm nay có rất nhiều việc cần làm, phải sớm rời nhà.

Tới phòng khách, liếc một cái nhìn thấy Trang Vũ Ninh ngồi ở trên sô pha, trên bàn trà bày một đống điểm tâm.

“Thiếu Dương ca, anh hôm nay sẽ không dẫn em đi phải không?” Trang Vũ Ninh lẳng lặng nhìn hắn nói.

“Lúc trước đã nói, em đi không thể giúp được gì, ngược lại sẽ làm anh phân tâm.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Tin tưởng anh, xử lý được.”

Trang Vũ Ninh gật gật đầu, nói: “Cho nên em dậy sớm tiễn anh, mua chút cơm, anh ăn nhiều một chút đi.”

Diệp Thiếu Dương cầm một cái bánh bao đang muốn ăn, nghe thấy lời của cô, không dám cắn xuống một miếng, mình nghe lời này, sao lại có chút như bữa cuối trước khi chặt đầu?

Trang Vũ Ninh cho rằng hắn là khẩn trương, cố ý đùa: “Mau ăn đi, cần em hát một bài ủng hộ sĩ khí cho anh một phen hay không?”

Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, “Em lại xướng cái gió rền vang hề Dịch Thủy hàn, anh ngay cả cửa cũng không dám ra nữa.”

Cơm nước xong, Diệp thiếu thu thập đồ đạc một phen, dùng balo leo núi đem pháp khí có thể mang theo mang đi hết, từ biệt Trang Vũ Ninh, tới ngoài cửa tiểu khu, gọi xe taxi, trực tiếp đến đại học thành.

Thạch Thành Lý Công đại học.

Diệp Thiếu Dương đứng ở ngoài cổng trường, nhìn sinh viên qua lại, trong lòng có loại cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc, tuy rất lâu chưa tới trường, nhưng mặc kệ nói như thế nào, mình trên danh nghĩa vẫn là sinh viên nơi này.

Đặc biệt là nhìn thấy từng đôi tình lữ sinh viên từ trước mặt đi qua, trong lòng Diệp Thiếu Dương lập tức dâng lên một sự oán giận: cùng là sinh viên, do đâu người ta có thể sống dễ chịu như vậy, yêu đương, nắm tay, cùng nhau ăn cơm dạo phố, dựa vào cái gì mình phải bắt quỷ hàng yêu, dựa vào cái gì?

“Này này, Tiểu Diệp Tử!” Thanh âm kinh hỉ của Tiểu Mã từ xa xa truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, nhất thời có chút không dám tin, Tiểu Mã vậy mà nắm tay một mỹ nữ, từ giữa các đôi tình lữ chen ra.

Tên béo chết tiệt này thế mà cũng có hôm nay!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm oán giận, hướng mỹ nữ kia nhìn tới, thấy là Vương Bình, mới biết Tiểu Mã thì ra đã đắc thủ, Vương Bình cách đám người, hướng hắn cười cười, đáy mắt mang theo một bộ dáng không vui.

Tiểu Mã trái lại chưa chú ý, vui vẻ chạy tới, đánh một quyền ở ngực Diệp Thiếu Dương, “Cậu rốt cuộc chịu tới tìm tôi sao! Nhớ tôi à, có phải thiếu tôi rất không quen hay không!”

Tiếng cậu ta nói chuyện như chuông, hấp dẫn ánh mắt tò mò của không ít người qua đường, Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, thầm nghĩ may mắn có Vương Bình, bằng không ở thời đại lưu hành gay như thế, quan hệ của mình và hắn sợ không làm rõ được.

“Thiếu Dương ca.” Vương Bình đơn giản chào hỏi.

“Chào em.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, quay đầu nói với Tiểu Mã: “Tối hôm qua chuyện bảo cậu xử lý thế nào rồi?”

Tiểu Mã nói: “Liên hệ Trương Tiểu Nhị rồi, cô ấy rất vui cậu có thể tìm cô ấy, vui vẻ hỗ trợ, hiện tại chờ điện thoại của tôi đây, bây giờ bảo cô ấy qua đây?”

“Tìm một chỗ ngồi trước một chút đi.”

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, phát hiện tiệm ăn sáng dọc phố đều kín người hết chỗ, không thích hợp nói chuyện, quán trà vào sáng sớm lại không mở cửa, đang khó xử, Tiểu Mã nói: “Cái này dễ xử lý, đi nhà tôi thuê đi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn hắn, lại nhìn nhìn Vương Bình.

Tiểu Mã có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói: “Đừng hiểu lầm, cô ấy không ở đó, hôm nay cuối tuần đến tôi bên này chơi một chút mà thôi.”

Trên đường tới nhà Tiểu Mã thuê, Tiểu Mã gọi điện thoại cho Trương Tiểu Nhị, báo địa chỉ của mình, Trương Tiểu Nhị bày tỏ một lát nữa sẽ tới.

Nhà Tiểu Mã thuê, là một căn nhà tự xây của cư dân phụ cận, xem như một phòng ngủ một phòng khách, nhà cũng không tệ lắm, chỉ là hơi cũ.

Vừa vào nhà, Tiểu Mã liền nói với Diệp Thiếu Dương: “Căn nhà này cũng được chứ, cậu hài lòng không?”

“Tôi?” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn.

“Không phải cậu thì là ai, tôi là thuê cho hai người chúng ta đó.” Tiểu Mã biểu hiện rất kinh ngạc, lập tức cười xấu xa nói: “Cậu chẳng lẽ thực sự tính ở lại nhà của Vũ Vũ?”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn Vương Bình.

Tiểu Mã lập tức hiểu, cười hắc hắc, “Cô ấy sẽ không ở đây, hai người bọn tôi... Chưa ở chung nha.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương dâng lên một tia cảm động, tuy gần đây không cùng lăn lộn, tuy Tiểu Mã đã có bạn gái, nhưng vẫn đem mình coi là đồng đội, tuy cậu ta ở trong mắt mình xưa nay là đồng đội ngu như heo.

Đợi không đến mười phút đồng hồ, Trương Tiểu Nhị như mưa giông bão giật chạy tới, vừa vào cửa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, liền muốn cúi đầu vái, “Sư phụ, đồ đệ đến rồi!”

“Được được được được.” Diệp Thiếu Dương đỡ lấy đôi tay cô, kết quả cảm thấy cô nàng vận đủ lực, dùng sức ép xuống, sửng sốt một chút, đành phải vận cương khí, phân cao thấp với cô.

Vì thế xuất hiện một màn thường xuyên nhìn thấy trong phim võ hiệp: một võ lâm cao thủ cứ muốn gập người vái, kết quả bị kẻ lợi hại hơn kia dễ dàng kéo dậy.

Trương Tiểu Nhị thở hổn hển một hơi, cực kỳ sùng bái nhìn Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Vẫn là sư phụ công lực cao thâm.”

Diệp Thiếu Dương đen mặt, mỗi lần gặp mặt cô nàng, đều có một loại cảm giác hỗn độn xuyên việt đến thời đại võ hiệp.

Sau khi ngồi xuống, Vương Bình muốn đi rót nước, Trương Tiểu Nhị vung tay, nói: “Đều là giang hồ nhi nữ, không cần khách khí.”

Ba người nhìn nhau một cái, khóe miệng đều giật giật, trong đầu có một vạn con ngựa ‘Huỵch huỵch huỵch huỵch!’ đạp qua.

Diệp Thiếu Dương nhìn Trương Tiểu Nhị mặc trang phục vận động bó sát, dáng người đẹp khỏe mạnh, đang định mở miệng nói chính sự, Trương Tiểu Nhị kích động nói:

“Sư phụ gần đây cũng không tới tìm con, con đã đem đại Mao Sơn thể thuật của con luyện tập không sai biệt lắm, võ công quả nhiên lại tăng lên mấy bậc, mới biết được Không Thủ đạo Triệt Quyền đạo của đám tiểu quỷ kia tiểu bổng tử kia đều yếu như sên (Tiểu quỷ: chửi Nhật; tiểu bổng: chửi Hàn).

Hơn nữa con phát hiện, võ thuật đại Mao Sơn chúng ta, cùng triết học võ thuật của cố nhà võ thuật vĩ đại Lý Tiểu Long tiên sinh “Lấy vô pháp làm hữu pháp” không mưu mà hợp, vô chiêu thắng hữu chiêu...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.