Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 401: Chương 401: Chương 401: Bản án Diệp Thiếu Dương




Cho nên, người này phải không có quan hệ với mình—— ít nhất là quan hệ Hồ Uy không phát hiện được, có thân phận bối cảnh nhất định, thân thủ còn cần tốt, có thể cận thân so chiêu với Hồ Uy tốt nhất... Diệp Thiếu Dương vắt hết óc, kết quả thật sự nghĩ đến một cái tên, lại nghĩ trước nghĩ sau một phen, không có vấn đề, lúc này mới bắt đầu cấu tứ toàn bộ kế hoạch.

Vấn đề này sau khi xử lý xong, hắn lại bắt đầu tự hỏi một vấn đề mấu chốt nhất: Thiên địa trong “Thiên địa làm phù”, rốt cuộc đại biểu cái gì?

Suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy nếu là phối hợp sử dụng với Âm Dương Kính, sẽ là pháp thuật hoặc pháp khí nào đó hay không?

Sau đó đem phù, chú, đấu, ấn, bốn môn học của Mao Sơn nội môn từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, quả thật có mấy cái mang hai chữ “thiên địa”, nhưng công năng kém rất xa.

Chẳng lẽ, là mình lầm phương hướng?

Diệp Thiếu Dương tâm tình bực bội tựa vào trên giường, lấy ra Thiên Sư bài, ở trong tay mất tập trung thưởng thức, ánh mắt trong lúc vô ý rơi ở trên Thiên Sư bài, trong đầu đột nhiên sáng lên một cái bóng đèn: thần phù!

Lập tức ôm tâm tình kích động, đem tên các thần phù trên thiên thư, lần lượt ở trong lòng niệm một lần, kết quả một cái tên nhảy ra: Thiên Địa Quy Nguyên Phù!

Tìm được rồi! Tay phải Diệp Thiếu Dương nắm đấm, đánh một cái vào lòng bàn tay trái, Diệp Thiếu Dương ơi Diệp Thiếu Dương, cái này cũng bị ngươi nghĩ tới, ngươi thực con mẹ nó là thiên tài mà!

Sau khi tự sướng kết thúc, Diệp Thiếu Dương tỉnh táo lại, nhớ lại một lần cách vẽ cùng tâm chú của Thiên Địa Quy Nguyên Phù, so sánh với Phần Thiên Phù và Lục Lôi Phá Yêu Phù, Thiên Địa Quy Nguyên Phù này phức tạp hơn nhiều, trước đó chưa từng thử đi vẽ, chính là lo lắng bản thân không đủ pháp lực đi thi triển.

Nhưng tình huống này trước mắt, căn bản không cho phép mình không biết, vì thế nhảy xuống giường, tới trước bàn sách, lấy ra bút chu sa, vừa muốn vẽ, trong lòng đột nhiên run rẩy một cái, nghĩ đến một vấn đề mấu chốt:

Sư phụ, làm sao biết có Thiên Địa Quy Nguyên Phù tồn tại? Không lẽ lão cũng từng xem thiên thư? Còn có, sao lão biết mình có thể vẽ đạo phù này?

Chuyện này không tầm thường, rất không tầm thường, Diệp Thiếu Dương nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ đến khả năng duy nhất: có người mật báo! Đem mọi tình huống gần đây của mình nói hết với Thanh Vân Tử.

Một giây sau, hắn liền nghĩ tới người này, lập tức cầm di động, gọi số của Lão Quách, cũng không có tâm tình dài dòng với hắn, trực tiếp chất vấn có phải hắn làm hay không.

“Đệ nói sư phụ sao, cái này...” Lão Quách do dự một phen, nói: “Được rồi, ta thừa nhận, là ta liên hệ với sư phụ. Hắc hắc, tiểu sư đệ thật lợi hại nha, cái này cũng có thể đoán được.”

“Nói chính sự!”

Ở dưới Diệp Thiếu Dương giục hỏi, lão Quách nói ra một chuyện làm người ta chấn động: Thanh Vân Tử ngày trước từng tới Thạch Thành, tìm tới hắn, hỏi hắn về mọi tình huống sau khi mình đến Thạch Thành, hắn đương nhiên không dám giấu diếm, thổ lộ ra toàn bộ...

Sư phụ thế mà từng tới Thạch Thành! Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc, hỏi: “Chuyện khi nào?”

“Ngay... Hôm kia.”

“Hôm kia!” Diệp Thiếu Dương kêu to, “Hiện tại lão đâu.”

“Đã... Đi rồi.”

“Đệch, huynh vì sao không nói cho đệ biết!”

Đầu kia điện thoại vang lên thanh âm xấu hổ của lão Quách, “Cái kia... Sư phụ không cho nói, miễn cho đệ đi tìm lão, lão không thể nhúng tay kiếp số của đệ, miễn cho trời phạt, tiểu sư đệ đừng trách ta, mệnh lệnh sư phụ, ta một chữ cũng không dám cãi.”

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lúc lâu, nói: “Sư phụ đi đâu rồi?”

“Không biết, ở lại chỗ ta một buổi chiều rồi đi, không về Mao Sơn, không biết đi đâu dạo chơi.”

“Vậy lão vì sao lại phái Vĩ Kiệt đến, vì sao không đem Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ trực tiếp cho huynh?”

“Cái đó ai biết, sư phụ làm việc luôn luôn như ruồi không đầu, đệ cũng không phải không biết.” Lão Quách một câu giũ sạch trách nhiệm.

Dập điện thoại, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút buồn bã mất mát, nghĩ lão già này cũng thật… đến Thạch Thành rồi, cũng không tới gặp mình một chút, cùng lắm thì mình không tìm lão hỗ trợ là được.

Nhưng nghĩ lại, nếu thật gặp mặt, mình khẳng định nhịn không được sẽ tìm lão hỗ trợ, ít nhất cũng muốn hỏi đông hỏi tây, Thanh Vân Tử đại khái chính là biết một điểm này, cho nên mới không gặp mình nhỉ.

Thở dài, Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, bắt đầu vẽ bùa. Đã là kiếp số của mình, vậy mình chơi một lần thật tốt, phá kiếp số này!

Bên kia, lão Quách dập điện thoại, đứng dậy đi đến buồng trong, một lão nhân nhếch nhác đang ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một nắm lạc luộc, thỉnh thoảng hướng trong miệng nhét một viên, say sưa xem tivi, một bộ dạng cực kỳ ruồi không đầu, thỉnh thoảng theo tình tiết cười ngây ngô hắc hắc.

“Sư phụ...” Lão Quách nói.

“Ta nghe thấy hết rồi.” Thanh Vân Tử không quay đầu.

“Sư phụ, người thật sự không gặp tiểu sư đệ một lần?”

“Không gặp không gặp, có cái gì phải gặp, xuống núi lâu như vậy, vợ cũng không tìm được một đứa, mất mặt.” Thanh Vân Tử hướng trong miệng nhét một viên lạc, nói.

Lão Quách có chút xấu hổ, gãi gãi đầu, nói: “Thật ra, tiểu sư đệ vẫn rất được mỹ nữ thích...”

Ánh mắt Thanh Vân Tử từ trên màn hình tivi dời đi, nhìn về phía ngoài cửa sổ tối đen, ngây ra một lúc, quay đầu nhìn lão Quách, “Ngươi quay đầu giúp ta sưu tập một phen tên họ cùng ngày sinh tháng đẻ mấy cô bé đó cho ta, lặng lẽ, đừng để tiểu tử kia biết.”

Lão Quách nói: “Làm cái gì vậy?”

“Cầm giấy bút đến.” Thanh Vân Tử quay đầu nhìn thấy lão Quách đang hướng trên bàn học trải giấy Tuyên Thành, lấy bút lông, trợn trắng mắt, nói: “Niên đại nào rồi, còn chỉnh thứ này, lấy bút bi bút máy cái gì đến cũng được!”

Lão Quách vội vàng tìm một cái bút nước dâng lên.

Lão Quách tay cầm bút, nghĩ một chút, nhanh chóng viết mấy hàng chữ lên giấy, giao cho lão Quách, “Chờ ta đi rồi, ngươi giao cho tiểu tử đó, đây là lời phán cho tương lai của nó, ngươi bảo nó tự ngộ đi.”

Lão Quách thấy lão không có ý tứ che giấu, vì thế bắt đầu xem, thấy trên giấy viết:

Nhị long tương tranh nhất long thương, lưỡng đạo tương ngộ nhất đạo vong; bát thiên nữ quỷ nan tác mệnh, nhị thập nhất điểm bất năng trường.

Lão Quách nhấm nuốt một lần, không hiểu ý chút nào, mở to mắt nhìn Thanh Vân Tử, rụt rè hỏi: “Sư phụ, trong lời phán này... Sao lại lộ ra một ý bi thương vậy!”

Thanh Vân Tử khe khẽ thở dài, “Sinh gặp thiên biến, bách chiến thành thương, nó cả đời này sẽ không quá dễ dàng, nhưng kết cục như thế nào, lão đạo ta cũng không nhìn thấy, do nó đi đi.”

Lão Quách trầm mặc một lát, nói: “Sư phụ ngày mai đi đâu?”

Thanh Vân Tử vẫn duy trì bộ dáng tiên phong đạo cốt, tay vuốt chòm râu, nói: “Ta vốn là một hạt cát trong thiên địa, đi đâu không quan trọng.”

Lão Quách vừa nghe, trong lòng chợt sinh ra kính ngưỡng gấp bội, sư phụ tư thái này, lời này, là tiết tấu muốn thành tiên.

Ai ngờ Thanh Vân Tử thở dài, nói: “Tâm tình không tốt, chúng ta đi uống rượu đi, uống xong lại đi chỗ ngày hôm qua ngâm chân, ngày hôm qua tiểu cô nương đó mát xa không tệ...”

“Sư phụ...” Lão Quách thiếu chút nữa quỳ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.