Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1059: Chương 1059: Chương 1059: Nguyên nhân chết của Ôn Hoa Kiều 1




Cô của Ngô Dao hạ giọng, nói:

“Phần mộ tổ tiên Thập Bát Trại, ngay trên ngọn núi kia sau thôn trấn, phần mộ lão tế ti cũng ở nơi đó, cùng hai lão bà của hắn hợp táng cùng một chỗ...”

“Đợi một chút, hai lão bà?” Diệp Thiếu Dương sửng sốt.

“Cậu không biết? Lão bà thứ nhất của lão tế ti, là Miêu nữ, sau khi chết, mới cưới mẹ Thanh Vũ, cô nương người Hán đó...”

Cô của Ngô Dao khẽ nhíu mày, nhìn ngoài cửa sổ, trầm ngâm nói:

“Mẹ của Thanh Vũ... Hình như tên là Hoa Kiều, đúng rồi, Ôn Hoa Kiều, đó thật sự là một nữ nhân xinh đẹp, cho dù trong người Hán mấy người, cũng tuyệt đối là loại xinh đẹp nhất đó.

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, cô ấy vì sao phải gả cho lão tế ti, số cô ấy rất khổ, số con gái của cô ấy cũng rất khổ... Chẳng qua, đứa anh trai của nó đối với nó cũng không tệ lắm, tuy không phải cùng một mẹ sinh ra.”

“Cái gì, bọn họ không phải huynh muội ruột thịt!” Diệp Thiếu Dương thất thanh nói.

Cô của Ngô Dao lườm hắn một cái, “Một phụ thân, sao không phải huynh muội ruột thịt? Thời điểm Ôn Hoa Kiều gả cho lão tế ti, mẹ của Lý Ông đã qua đời. Ôn Hoa Kiều đem Lý Ông coi như con mình nuôi nấng, ngay cả tên cũng là cô ấy đặt...”

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không chú ý sau đó cô ấy nói cái gì, trong đầu lăn qua lộn lại nghĩ, quan hệ huynh muội của Mộ Thanh Vũ...

Không phải cùng một mẹ, trách không được Mộ Thanh Phong chỗ nào cũng giống người Miêu, ở trên bộ dáng cùng tính cách, có sự khác biệt rất lớn với Mộ Thanh Vũ.

Diệp Thiếu Dương tiếp tục thăm dò tình huống nhà bọn họ, biết được một cái tin tức kinh người:

Lão tế ti và Ôn Hoa Kiều, đều là chết bất đắc kỳ tử.

“Thời điểm lão tế ti chết, tôi là chưa tới, thời điểm Ôn Hoa Kiều chết, tôi lại biết, cô ấy vài ngày đầu còn khỏe mạnh. Bởi vì cô ấy biết thêu, làm quần áo cũng tốt, chúng tôi một đám phụ nữ người Miêu này đều thích giao tiếp với cô ấy, học thêu thùa may vá.

Con người cô ấy cũng vô cùng tốt, không chỉ xinh đẹp, nói chuyện còn nhẹ nhàng thong dong, cũng không cãi nhau với ai cả... Ai da, một người tốt lắm ý.”

Cô của Ngô Dao hồi ức đến một nửa, đột phát cảm khái, dùng ngữ khí sùng kính, không ngừng nói về các loại ưu điểm của Ôn Hoa Kiều.

Diệp Thiếu Dương nghe tiếp, trong đầu hiện ra hình tượng một mỹ nữ Giang Nam truyền thống:

Tướng mạo thanh tú, dịu dàng thân thiện, giỏi thêu thùa may vá, còn có một chút văn hóa, xuất khẩu thành thơ...

Ngay cả trong lòng hắn cũng sinh ra sự nghi hoặc như vậy: một người thuần kiểu Trung như vậy, hơn nữa nhà mẹ đẻ ở Hàng Châu, cách xa Tương Tây vạn dặm, vì sao phải gả đến nơi đây, cha Mộ Thanh Vũ có một điểm nào hấp dẫn bà ấy?

“Tôi còn nhớ rõ một ít tình cảnh lúc ấy...” Cô của Ngô Dao cuối cùng cảm khái xong, tiếp tục kể lại.

“Cô ấy trước khi chết, đại khái khoảng nửa năm, người bắt đầu gầy yếu, có chút mặt co mày cáu, nhưng cô ấy tuyệt đối không bệnh, hành động cũng không có vấn đề. Về sau đột ngột chết, thật sự là làm người ta giật mình...”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Lúc ấy huynh muội Thanh Vũ bao tuổi?”

“Lý Ông tế ti lúc ấy đã trưởng thành, Thanh Vũ cũng mười mấy tuổi rồi.”

Diệp Thiếu Dương tiếp tục hỏi thăm, nắm giữ một ít manh mối, nhưng thời gian đã lâu, rất nhiều chuyện, cô của Ngô Dao cũng không nhớ ra được.

“Cậu vì sao phải điều tra nguyên nhân chết của mẹ Thanh Vũ?” Cô của Ngô Dao rất tò mò.

“Cháu... Có một số nguyên nhân cá nhân.”

Diệp Thiếu Dương lấy lệ cho qua, mình chung quy không thể nói là Ôn Hoa Kiều báo mộng cho mình, bảo hắn đi thăm dò mộ.

Cô của Ngô Dao cũng không hỏi nhiều, dặn hắn mặc kệ làm gì, không thể đem mình liên lụy vào, Diệp Thiếu Dương vội vàng đáp ứng.

Cô của Ngô Dao muốn giữ hắn ăn cơm trưa, Diệp Thiếu Dương xin miễn, từ biệt đi ra.

Ra cửa lại lộn về, hỏi bà Ôn Hoa Kiều lúc còn sống có bạn bè nào quan hệ đặc biệt tốt không.

“Vậy chỉ có Tố Khiết.” Cô của Ngô Dao không cần nghĩ ngợi, “Tố Khiết là hàng xóm nhà Ôn Hoa Kiều, đêm hôm đó Ôn Hoa Kiều mất, Tố Khiết ở bên cạnh, hai người bọn họ quan hệ phi thường tốt. sau khi Ôn Hoa Kiều mất, Tố Khiết đau lòng quá độ, về sau đã phát điên rồi.”

Diệp Thiếu Dương hỏi địa chỉ nhà Tố Khiết, nói cám ơn, Ngô Dao tiễn hắn ra ngoài.

“Anh muốn làm như thế nào?” Ngô Dao hỏi.

Diệp Thiếu Dương thấy bốn phía không có ai, hạ giọng nói: “Tối nay nói sau, cô quay về giúp tôi chuẩn bị một cái xẻng, sau đó điện thoại liên hệ.”

Ngô Dao lập tức đáp ứng, sau đó nói lời từ biệt với nhau. Một mình Diệp Thiếu Dương ở trên đường đi dạo một vòng, trên đường gặp được không ít người, quả nhiên đều ném về phía mình ánh mắt đối địch.

Diệp Thiếu Dương cũng không để ý, trở lại nhà Mộ Thanh Vũ.

Ở trong một gian phòng ngủ, Mộ Thanh Vũ đang bôi thuốc lên chân Mộ Thanh Phong, thấy Diệp Thiếu Dương trở về, Mộ Thanh Phong muốn đóng cửa, Mộ Thanh Vũ nói: “Thiếu Dương ca không phải người ngoài, anh ấy cũng không phải chưa từng thấy.”

Mộ Thanh Phong lúc này mới không nói gì.

Diệp Thiếu Dương đi qua nhìn thấy, một con tằm toàn thân vàng chói, ghé vào trên cái chân bị thương của Mộ Thanh Phong, bò lên bò xuống, phun ra chất lỏng màu xanh lục, rót vào trong vết thương, sau đó máu đen trộn lẫn màu xanh lục chảy ra.

Bản mạng kim tằm của Mộ Thanh Phong?

Thì ra cổ trùng còn có tác dụng chữa thương.

Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy, cuối cùng đã hiểu Mộ Thanh Vũ lúc trước nói “Cổ trùng có trăm tác dụng” là có ý tứ gì.

Hắc bạch vu sư đều nuôi cổ, thiện hay ác, cũng chỉ ở một ý niệm.

“Vì sao không dùng cổ trùng của chính anh?” Diệp Thiếu Dương nhìn Mộ Thanh Phong, hỏi một tiếng.

“Thay phiên, cổ trùng cũng cần nghỉ ngơi.”

Diệp Thiếu Dương không quấy rầy bọn họ nữa, trở lại phòng của mình, đem manh mối từ chỗ cô của Ngô Dao nghe được sửa sang lại một phen, xác định một điểm: Ôn Hoa Kiều chết, khẳng định cất giấu bí ẩn nào đó không muốn để ai biết.

Có lẽ bà ấy sở dĩ hồn phách ở lại nhân gian, đó là có liên quan với chuyện này.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương có một cái kế hoạch đại khái.

Một ngày không có việc gì.

Nhịn đến trời tối, Diệp Thiếu Dương nói với Mộ Thanh Vũ mình muốn ra ngoài đi một chút, Mộ Thanh Vũ không nghi ngờ gì khác, dặn vài câu, cũng để hắn đi.

Về phần Mộ Thanh Phong, bởi vì chân bị thương, cả ngày đều nằm trên giường.

Trời còn đang mưa, trên đường không có một ai, Diệp Thiếu Dương đội nón cùng mặc áo mưa, hành động cũng không chịu hạn chế, một mình tới địa điểm đã hẹn sẵn với Ngô Dao.

Ngô Dao đem một cái xẻng giao tới trên tay hắn, “Cái này được không?”

Diệp Thiếu Dương nhìn qua, là xẻng bẹp dùng để làm ruộng, có chút cạn lời, nhưng cũng không kịp đi mua cái mới, đành phải nhận lấy, bảo Ngô Dao đi về trước.

“Em đi cùng với anh.” Ngô Dao nói, “Tuy không biết anh muốn làm gì, nhưng một mình làm cái gì cũng không tiện lắm, có người chiếu cố thì tốt hơn.”

Diệp Thiếu Dương bởi vì mình là người ngoài, lại bị đối địch, đi mua đồ không quá tiện, cho nên mới bảo Ngô Dao hỗ trợ đi mua xẻng, cũng không có tính mang cô đi cùng.

Nhưng nghĩ một chút, quả thật có người hỗ trợ, làm việc cũng tiện hơn chút, về phần an toàn của cô ấy, mình vẫn có thể cam đoan.

Vì thế dẫn cô đi cùng, hướng phía sau núi của thôn trấn.

Ngô Dao mặc một cái áo mưa, theo ở bên cạnh.

“Chúng ta đi làm gì?”

“Đào mộ.”

Ngô Dao ngây ra tại chỗ.

“Anh... Nghiêm túc?”

“Đương nhiên.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cô nếu sợ thì trở về đi.”

Ngô Dao cắn cắn môi, “Tôi đi theo anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.