Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1056: Chương 1056: Chương 1056: Thanh Vũ số khổ 2




“Kiến lửa... Là cái gì?” Diệp Thiếu Dương nhìn các vết sẹo lớn nhỏ kia trên chân hắn, cũng không phải một con kiến nho nhỏ có thể lưu lại.

“Một loại kiến độc sinh ở trong núi, cái đầu rất lớn, tính công kích rất mạnh. Những con kia chúng tôi ở cổ mộ gặp được, càng là thi hóa rồi, sẽ chui vào trong thân thể người ta, hấp thu tinh huyết.”

Nói xong, Mộ Thanh Phong đột nhiên chuyển giọng, “Người bạn kia của anh trúng cổ trong cổ, người bình thường không giải được, nhưng tôi có nắm chắc.”

Diệp Thiếu Dương nghe hắn trong lời có chuyện, gật gật đầu, tiếp tục nghe.

“Có thể hạ cổ trong cổ, đều là cường giả cổ thuật, chúng tôi có quy củ, một người hạ cổ, vu sư khác tuyệt đối không thể cứu, bằng không chính là kết thù, không chết không thôi... Nhưng anh đã là bạn của Tiểu Ngọc, tôi không có gì đáng nói, chỉ là tôi hiện tại không có cách nào rời khỏi nơi này, người bạn đó của anh có thể chống đỡ bao lâu?”

“Tạm thời còn có thể chống đỡ, nhưng vẫn cứu càng sớm càng tốt.” Dù sao cũng là trúng cổ, cho dù có Thập Bát Thần Châm ép độc kéo dài tính mạng, cũng không bảo hiểm, chẳng may xảy ra biến cố gì ngoài ý muốn, hối hận cũng không kịp.

Mộ Thanh Phong cười cười, nói: “Nghe nói anh là đạo môn Thiên Sư, pháp lực rất thâm hậu.”

Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được hắn muốn nói gì, quả nhiên, Mộ Thanh Phong nói: “Anh có đảm lượng xuống cổ mộ bắt giết thi vương không?”

“Một bữa ăn sáng.” Diệp Thiếu Dương cười cười.

Mộ Thanh Phong thấy hắn nói nhẹ nhàng như vậy, có chút không tin, nhưng nghĩ đến hắn đã dám đi, vậy thì dễ xử lý, lập tức gật gật đầu, nói: “Anh giúp tôi bắt thi vương, sau khi xong việc, tôi giúp anh cứu bạn anh, tuyệt không nuốt lời.”

“Thành giao, khi nào xuất phát?”

“Nghỉ ngơi vài ngày đi, chờ tôi dưỡng thương khỏi.”

Diệp Thiếu Dương tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không thể ép người ta mang thương tích xuất chiến, đành phải đáp ứng.

“Ca, vị Thiếu Dương ca này rất lợi hại, em lúc đuổi thây gặp được một ít ngoài ý muốn, còn may có anh ấy chiếu cố.”

Mộ Thanh Vũ thấy bọn họ kết thành đồng minh, rất cao hứng, nói tốt thay Diệp Thiếu Dương, đem tình huống Diệp Thiếu Dương chém giết “Hà Bá”, miêu tả sinh động như thật.

Mộ Thanh Phong lại hừ lạnh một tiếng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Chuyện này, ở Thập Bát Trại đã sớm truyền khắp, hiện tại toàn bộ mọi người đều có địch ý đối với anh, anh tốt nhất đừng đi lung tung. Ở trong nhà của tôi, ít nhất không ai dám tới tìm anh làm phiền.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, mình rõ ràng làm chuyện tốt, vì sao ngược lại bị người ta ghét bỏ, không có đạo lý nha!

Dò hột phen, mới biết được nguyên nhân dân bản xứ chán ghét mình: ngược lại không có quan hệ với bản thân giết Hà Bá.

Ai cũng biết đó là thủy yêu, không ít gia đình đều có người thân chết ở trong bụng thủy yêu, không có cách nào mới thờ nó làm thần, đối với nó chỉ có sợ, không có gì tôn kính.

Giả như Diệp Thiếu Dương giết không được thủy yêu, ngược lại khiến nó nổi giận, tiến hành trả thù đối với người trên trại, bọn họ tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng đối với Diệp Thiếu Dương, mà nay tình huống chính là hà yêu đã chết, về sau ngồi thuyền đi đường, không cần lo lắng hãi hùng nữa, Diệp Thiếu Dương xem như đã làm việc tốt.

Sai là sai ở, hắn là một người ngoài, còn là người Hán.

Dân bản xứ quan niệm gia tộc rất mạnh, đối với một người ngoài nhúng tay việc nhà mình, phá hư quy củ địa phương, là cực kỳ phản cảm.

“Nhưng, tôi dù sao đã làm việc tốt.” Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói.

Mộ Thanh Phong cười lạnh, “Chính bởi vì là chuyện tốt, bọn họ càng thêm tức giận, thủy yêu này gây họa mấy trăm năm, không có ai đối phó được, kết quả bị anh là một người ngoài giết, cái này đối với lòng tự trọng của bọn họ mà nói, là một loại đả kích, huống chi anh là người Hán.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, cẩn thận suy nghĩ, Mộ Thanh Phong nói, quả thật không sai.

Loại tâm tính này của dân bản xứ, hắn có thể lý giải, nhưng dù sao mình đã làm việc tốt, ngược lại gặp đối địch cùng dị nghị, thật sự có chút không cam lòng.

“Vì sao thủy yêu này tồn tại mấy trăm năm, vẫn không có ai đi diệt trừ nó?”

Mộ Thanh Phong nghe ra ý tứ ẩn hàm trong câu này, nói: “Miêu tộc vu thuật sâu không lường được, nhưng suối núi nối với sông lớn, thủy yêu giảo quyệt, nào dễ dàng bị trừ bỏ, hơn nữa mỗi lần thất bại, thủy yêu liền muốn giết người trả thù, ai dám đi hàng phục nó?

Anh chẳng qua là vận khí tốt, gặp nó. Anh nghĩ tới không, nếu anh thất thủ, nó tự nhiên không tìm được anh để làm phiền, nhưng sẽ trả thù ở trên người dân bản xứ, sẽ sinh ra hậu quả thế nào?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Tôi chỉ là vì cứu người.”

“Cứu tính mạng một người, lại để càng nhiều người hơn đi mạo hiểm?”

“Có thể cứu một người thì tính một.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, “Huống hồ, tôi tin tưởng chính mình, sẽ không thất thủ.”

Mộ Thanh Phong nhìn hắn, đột nhiên cười phá lên. “Chỉ mong đến lúc đó chúng ta đối phó thi vương, anh còn có tự tin như vậy.”

Thi vương... Ha ha.

Diệp Thiếu Dương cười nhẹ, cũng không muốn nhiều lời.

Mộ Thanh Vũ nghe ra trong lời nói của bọn họ có cảm giác đối chọi gay gắt, chuyển hướng đề tài, hỏi ca ca: “Thi vương này, có gì quan hệ với tấm bia đá trấn sơn? Chẳng lẽ thi vương còn có thể quản trời mưa hay sao?”

Mộ Thanh Phong lắc đầu, tỏ vẻ không biết.

“Có lẽ, tấm bia đá tì hưu kia, căn bản không phải dùng để trấn sơn, mà là trấn áp thi vương.”

Loại phán đoán này, lúc ban đầu nghe Mộ Thanh Vũ nhắc tới tấm bia đá trấn sơn bị đào, đã sinh ra trong lòng Diệp Thiếu Dương, nay cũng đã được xác minh.

“Thứ kia cũng không phải thi vương gì, có lẽ là dị thú nào đó, có thể dẫn phát mưa to nước lũ, cho nên năm đó bị đại vu dùng tấm bia đá tì hưu trấn áp, nay tấm bia đá bị đào, thứ đó gây sóng gió, tạo thành mưa to không ngừng...”

Lời vừa nói ra, huynh muội hai người đều ngẩn người, cẩn thận suy nghĩ, lời này thật sự có vài phần đạo lý!

Mộ Thanh Phong nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói: “Dị thú nào, có thể dẫn phát mưa to?”

“Cái này thì nhiều, lỏa ngư, phu chư, hóa xà, thắng ngộ, trường hữu...” Diệp Thiếu Dương xòe ngón tay đếm, “Những thượng cổ dị thú đại yêu này, đều có thể dẫn phát nước lũ mưa to.”

“Những thứ anh nói, không phải yêu chính là tà linh, vì sao cổ mộ có thi khí nồng hậu?”

“Không chừng thi vương là có, nhưng không riêng gì thi vương. Rốt cuộc là cái gì phá rối, chờ tôi đi nhìn một chút là biết.”

Mộ Thanh Phong gật đầu đồng ý.

Sự tình bàn bạc xong, mọi người cũng không thảo luận nữa.

Mộ Thanh Vũ đứng dậy muốn đi nấu cơm, đột nhiên nhớ tới cái gì, đứng lại hỏi Mộ Thanh Phong: “Đúng rồi ca ca, trước đó anh nói, Bảo Tạp tới tìm anh bàn việc, rốt cuộc bàn bạc chuyện gì?”

Mộ Thanh Phong do dự một chút, gọi cô đến bên người ngồi xuống, nói: “Nói thật với em, Bảo Tạp là tới cầu hôn, tuổi hai đứa cũng không nhỏ nữa, dựa theo hôn ước, cũng nên thành hôn rồi, cho nên anh đã đáp ứng hắn.”

Mộ Thanh Vũ vừa nghe, từ trên sô pha nhảy bật dậy, kinh hãi nói: “Anh đã đáp ứng!”

“Hai đứa vốn đã có hôn ước, chúng ta lại nhận người ta chiếu cố mấy năm nay, người ta đã muốn cưới em, anh có lý do gì không đáp ứng?”

Mộ Thanh Phong âm thầm thở dài, “Thanh Vũ, anh biết em chướng mắt Bảo Tạp, nhưng... Không có cách nào, hơn nữa con người hắn cũng không tệ, rất thích em, điều kiện trong nhà càng không cần phải nói, em ủy khuất một chút...”

Mộ Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu, nước mắt tràn mi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.