Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1028: Chương 1028: Chương 1028: Mưa gió miếu sơn thần 1




Giữa linh phù có một khu vực dính đầy thứ rậm rạp giống như trứng trùng, trắng bóng, ghê tởm nói không nên lời.

Nhìn Diệp Thiếu Dương đem linh phù thiêu hủy, người phụ nữ mới thở phào một cái, nói: “Những quả trứng trùng này là ta trong mắt tôi lấy ra?”

“Bọc phía dưới một tầng màng trắng kia.”

Nghĩ đến trong mắt mình thế mà lại có thứ ghê tởm như vậy, toàn thân người phụ nữ run lên, lúc này mới muốn nhìn đôi mắt của mình.

Vội vàng đứng dậy tới trước gương trang điểm, soi vào trong gương.

Hết rồi! Màng trắng không còn một chút nào nữa, chỉ là bộ vị lúc trước bị màng trắng bao phủ có chút đỏ lên.

Diệp Thiếu Dương nói cho cô, vài ngày sau sẽ khôi phục bình thường, điều này làm cô triệt để yên tâm.

“Những trứng trùng kia, rốt cuộc là cái gì, là sâu bọ gì?”

“Sâu bọ nào cũng không phải, là một loại... Vật do âm khí hoá sinh, lấy nhân khí sinh tồn.” Diệp Thiếu Dương biết cô nhất định nghe không hiểu, cũng không giải thích kỹ càng nguyên lý âm khí thấp sinh cùng hoá sinh.

“Tiểu tử, cậu trẻ tuổi như vậy, không ngờ lợi hại như thế!” Người phụ nữ xoa xoa hai tay, có chút kích động, liên thanh nói lời cảm tạ, ngược lại khiến Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ.

Một lát sau, Qua Qua từ ngoài cửa tiến vào. Diệp Thiếu Dương sâu sắc phát hiện khí tức trên thân nó có chút bất ổn, nhìn thăm dò một cái, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, có người hoạt động gân cốt một chút với ta.” Trước mặt người phụ nữ kia, Qua Qua cũng chưa nói tỉ mỉ.

Lúc này điện thoại người phụ nữ vang, cầm lên tiếp nghe, nói vài câu, có chút áy náy nói với Diệp Thiếu Dương, xe Mộ Thanh Vũ lên ở trên đường cũng hỏng hóc, không biết khi nào mới có thể chạy tới.

Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, có chút ngoài ý muốn: liên tục ngồi hai chiếc xe đều có vấn đề, thế này cũng quá khéo đi. Nhưng đối phương đã nói như vậy, cũng không tiện hỏi.

Người phụ nữ nhìn ra hắn nghi hoặc, chủ động giải thích: gần đây trong núi luôn có mưa, nhà Mộ Thanh Vũ tuy ở trên trấn, địa thế cao, dọc theo đường đi đến huyện thành, cũng không cần đối mặt lũ bất ngờ nguy hiểm, nhưng sơn đạo dù sao không bằng phẳng, có một số đoạn có nước đọng, ô tô lúc đi qua không cẩn thận sẽ chết máy.

Thì ra là như thế... “Phía nam vùng núi, lại là mùa hè, gặp mùa mưa cũng là bình thường.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương thoải mái, ngược lại cảm thấy có chút xấu hổ, để cho một cô nương từ thật xa tới đón mình, trên đường còn trải qua những phiền toái này.

Người phụ nữ khe khẽ thở dài, nói:

“Mùa mưa, mưa nhiều chút là bình thường, nhưng trước mắt mưa thế này, thật sự quá nhiều rồi, hơn nữa... Tiểu tử, cậu chú ý tới chưa, cậu tới một đường này, lại không có mưa.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, “Đúng vậy, chẳng lẽ trấn nhỏ Mộ Thanh Vũ ở, cách nơi này rất xa sao?”

“Không xa, không đến một trăm dặm đường.” Ngữ khí người phụ nữ trở nên có chút thần bí. “Trong núi luôn có mưa, sắp nửa tháng rồi, chúng tôi nơi này chỉ có một trận mưa, ngày mai ban ngày cậu sẽ biết, chúng tôi gần đây đều là nắng chói chang.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, trong lòng trở nên buồn bực: lẽ ra, hai nơi cách nhau chỉ trăm dặm, một địa phương ngày nào cũng có mưa, một chỗ khác là nắng chói chang... quả thực có chút cổ quái, nếu trường kỳ như vậy, vậy càng thêm không thích hợp.

“Chẳng lẽ nơi này còn có duyên cớ gì hay sao?” Diệp Thiếu Dương nghe ngữ khí người phụ nữ, nhất định là biết cái gì, nhịn không được bắt đầu hỏi thăm.

Người phụ nữ do dự một chút, cười cười nói: “Cậu để sau này vẫn là hỏi Thanh Vũ đi, có một số việc chúng tôi không hiểu, cũng không tiện nói.”

Diệp Thiếu Dương không hỏi nữa.

Người phụ nữ thu xếp cho bọn họ một phòng ngủ, vốn là muốn an bài hai gian, Diệp Thiếu Dương cảm ơn từ chối.

“Các cậu một đường ngồi xe, rất mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút đi. Thanh Vũ buổi sáng ngày mai khẳng định đến.”

Diệp Thiếu Dương cảm ơn, dẫn Qua Qua vào nhà. Trong phòng có một cái tivi, Diệp Thiếu Dương không có tâm tư xem, đi buồng vệ sinh tùy tiện rửa ráy, lên giường nghỉ ngơi.

Qua Qua đã lên giường chờ hắn.

Diệp Thiếu Dương vừa nằm xuống, Qua Qua lập tức xoay người chui đến dưới nách hắn.

“Tránh ra!” Diệp Thiếu Dương khiển trách, “Ngươi thiếu tình thương của cha có phải không?”

Qua Qua bất động, cười cười nói: “Lúc trước ở sân sau giáo huấn một tên. Một con chồn lông xanh, không nói hai lời đi lên đã động thủ, thật thiếu lễ phép.”

Diệp Thiếu Dương dò hỏi một phen, biết được tình huống, nghĩ nghĩ nói:

“Hẳn là gia tiên của người nhà này, nó phát hiện trên thân ngươi có quỷ khí, cho rằng ngươi là kẻ xâm nhập, tự nhiên phải bảo vệ người nhà, bằng không sao gọi là gia tiên, ngươi chưa làm gì người ta chứ?”

Chồn lông xanh, đã thành tinh, ít nhất phải mấy chục năm tu vi, nhưng đối với Qua Qua mà nói... Quả thực chính là bán hành.

“Không thế nào, ta bắt lấy nó, nói cho nó ta là khách nhân, đối với ta nên lễ phép một chút, nói một phen đạo lý với nó, nó liền thành thật, muốn nhận ta làm lão đại.” Qua Qua đắc ý nói.

“Ngươi đáp ứng rồi?”

“Ta tùy tiện đáp ứng rồi, ứng phó mà thôi, người ta có thành ý như vậy, thịnh tình không thể chối từ mà.”

“Đừng ra vẻ nữa, ngủ.” Diệp Thiếu Dương nhìn vẻ mặt đắc ý của nó, bĩu môi.

Qua Qua làm ra vẻ nhưng không thành công, ngậm quả đắng, cảm thấy không có ý nghĩa, mở cửa đi ra ngoài, lại về sân sau tìm con hoàng đại tiên kia nói chuyện phiếm.

Diệp Thiếu Dương nằm trên giường, nhìn căn phòng xa lạ, trong lòng nổi lên một loại cảm giác rất kỳ quái: mình cùng người phụ nữ kia hoàn toàn không quen biết, hiện tại lại ở trong nhà người ta. Tuy nói tuổi tác chênh lệch lớn, nhưng một người phụ nữ sống một mình, thế mà lại để một nam tử xa lạ ở nhà ngủ lại, điều này ở nơi khác khẳng định là không được.

Diệp Thiếu Dương đoán, cái này nhất định có liên quan với dân phong địa phương, ít nhất nói rõ dân bản xứ không để ý những điều này.

Nằm một hồi ở trên giường, vừa mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên nghe được tiếng vang của chuông kinh hồn, thoáng cái ngồi bật dậy, mở mắt nhìn.

Một bóng người từ ngoài cửa sổ tiến vào, trên người đồ tây ủi thẳng, tóc sáng bóng. Là quỷ ký Trương mỗ.

“Chào Diệp Thiên Sư.” Trương mỗ chắp tay, từ cửa sổ thượng nhảy xuống, đứng ở trước giường.

Diệp Thiếu Dương cầm lấy chuông kinh hồn, trong lòng niệm một lần chú ngữ, chuông kinh hồn ngừng lay động.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn Trương mỗ, buồn bực nói: “Ngươi sao biết ta ở đây?”

Trương mỗ cười ha ha, “Diệp Thiên Sư trí nhớ làm sao vậy, ngươi quên, ta để lại ký hiệu ở trên thân ngươi...”

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, tức không biết đánh vào đâu, đi lên một tay đem hắn kéo đến trước mặt, “Mau đem cái ký hiệu chết tiệt đó hủy bỏ!”

Trương mỗ liên tục xua tay, “Được được được, đợi lát nữa, ta nói chính sự với ngươi trước.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt, lúc này mới nhớ tới gã này hiện tại phục dịch trong quân đội âm ty, đột nhiên tìm đến mình, khẳng định là có chuyện, lập tức buông hắn ra, nghiêm túc nói: “Chính sự gì?”

Trương mỗ kiên nhẫn sửa sang lại quần áo, cẩn thận đem mỗi một nếp nhăn đều vuốt phẳng, buông thõng hai tay, nói: “Không có chính sự gì.”

“Ngươi trêu ta!” Diệp Thiếu Dương lập tức muốn bạo tẩu.

Trương mỗ cười hì hì, nói: “Chuyện này, nói có liên quan với ngươi cũng có liên quan, nói không liên quan cũng không liên quan, ta chỉ là tùy tiện đến nói cho ngươi một tiếng, báo ân ngươi lần trước cứu ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.