Manh Sủng Ký

Chương 37: Chương 37: Nhớ




Edit: Yáng

***

Các cô khi còn bé cũng như vậy, nằm ổ trong chăn lặng lẽ nói chuyện.

“Du Vãn, mày với Thẩm đạo đến bước kia chưa, hai người... ừ, cái đó đó?” Giản Vũ Nùng lại phát huy tiềm chất bát quái của cô nàng, Du Vãn liếc cô ấy một cái, “Mày nói xem, ở cùng một chỗ chưa lâu, hơn nữa vừa mới hẹn hò, mày nghĩ bọn tao đã làm gì.”

Giản Vũ Nùng bày tỏ không tin, “Ai biết được, trước kia hai người chưa ở cùng một chỗ với nhau không phải mày cũng nói cho tao biết hai người bọn mày đã “đánh nhau”à, hành động mãi mãi đi trước quan hệ, lỡ đâu hai người còn lau súng cướp cò rồi thì sao.”

Du Vãn ho khụ một tiếng, hình ảnh kia không ngừng chạy trong đầu cô, “Câm miệng, câm miệng, còn nói nữa thì tao chảy máu mũi mất, vóc dáng của Thẩm đạo nhà tao quá tốt, chịu không nổi chịu không nổi.”

Giản Vũ Nùng, “Mày làm sao biết vóc người Thẩm đạo quá tốt?”

“À, đúng là chưa có nhìn qua, nhưng tay tao có sờ qua.”

Giản Vũ Nùng, “...”

“Mày cũng đừng có bát quái về tao nữa được không, tự mình tìm một người đàn ông mà chơi đi.”

“Mày nói tìm là tìm được ngay à, ánh mắt của tao rất cao!” Giản Vũ Nùng nói xong thở dài, “Mày đừng nói nữa, gần đây mỗi ngày mẹ tao đều ép buộc tao, còn nói lần này tao về phải đi xem mắt, trời ạ, tao còn chưa có già như vậy!”

“Ha ha, mày đi xem mắt, hình ảnh kia đúng là rất đẹp đấy.” Du Vãn điều chỉnh tư thế một chút, sau đó chăm chú hỏi, “Nùng Nùng, nói ra mỗi ngày mày đều ngắm soái ca này rồi lại ngắm soái ca kia, thế sao cũng không thấy mày nói với tao thực sự mày thích ai?”

Giản Vũ Nùng ngẩn người, “Tao, tao thích rất nhiều người.”

“Giản Vũ Nùng, tao nghiêm túc đấy, mày đừng nói đùa với tao.”

Giản Vũ Nùng duỗi người, “Ai nha, mày bảo một đại hoa tâm như tao đây chỉ được thích một người, cái này có phải quá khó hay không?”

“...”

“Được rồi, ngủ đi ngủ đi, tao bôn ba lâu như vậy, đã sớm mệt muốn chết rồi.”

Du Vãn liếc mắt, “Mặc kệ mày, tao đi tìm Thẩm đạo nhà tao.”

Giản Vũ Nùng đạp một cước lên cái chân không bị thương của cô, “Cút, không được tú ân ái.”

Giản Vũ Nùng trở mình, nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Làm sao có thể nói với mày người tao thực sự thích là ai? Giản Vũ Nùng không tiếng động thở dài, bởi vì vô vọng, cho nên không đủ dũng khí nói ra.

Du Vãn không biết một người tùy tiện như Giản Vũ Nùng thật sự có người trong lòng, cô đang mở điện thoại di động, tràn đầy vui vẻ nhắn tin cho Thẩm Thanh Châu.

“Còn đang bận sao, hay đã nghỉ ngơi rồi?” Cũng sắp mười giờ, Du Vãn cũng không biết rõ tiến trình của đoàn phim ở bên kia.

Năm phút sau, chuông báo tin nhắn, Du Vãn cầm lên nhìn, “Vừa mới kết thúc công việc.”

“Ồ, có mệt không hả, nghe nói điều kiện bên đó không được tốt, mọi người bình thường ăn cái gì?” Du Vãn bắt đầu hối hận khi viết mấy phân đoạn đó trong tiểu thuyết, phải đến phía Tây quay phim không nói, còn phải ở khu vực chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn.

“Tạm được, trước kia cũng có ra ngoài quay loại cảnh này, còn đồ ăn thì không được tốt lắm.”

Du Vãn nhìn thấy bốn chữ “không được tốt lắm” thì mím môi cười, cô gần như có thể tưởng tượng ra Thẩm Thanh Châu khi nhấn bốn chữ này thì trên mặt hơi thoáng hiện ra biểu tình ghét bỏ.

“Ồ, vậy anh cố gắng lên, nhanh một chút quay trở về, em làm đồ ăn ngon cho anh.” Du Vãn gửi những lời này, đột nhiên cảm thấy mình vô cùng hiền thê lương mẫu.

Tin nhắn phát ra ngoài hồi lâu cũng không thấy có hồi âm, Du Vãn tưởng là Thẩm Thanh Châu đã chỉnh lý xong công việc đang chuẩn bị về nhà, vì vậy cũng không thúc dục anh. Một lát sau, cô không cẩn thận ngủ thiếp đi.

Mà thật ra, hiện tại đang ở một khu vực xa xôi nào đó, Thẩm đạo của chúng ta đang ngồi trên giường của một khách sạn đơn giản, nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại yên lặng ngẩn người, nhớ đến một người, cũng chưa từng thể nghiệm qua cảm giác chỉ cần nhìn tin nhắn của người kia gửi đến thì trong lòng liền cuộn trào.

Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Châu nhấn bốn chữ rồi gửi đi, “Anh rất nhớ em.”

Khi Du Vãn nhìn thấy tin nhắn này đã là ngày hôm sau, cô ngồi ở trên giường lẳng lặng nhìn mấy chữ kia, cô không biết một Thẩm Thanh Châu lạnh lùng tối hôm khi qua gửi mấy chữ này thì trong lòng có cảm giác gì.

Cô rất hối hận, tối qua làm sao cứ như vậy lại ngủ quên mất! Nếu như thời gian đảo ngược, cô nhất định sẽ gọi điện thoại cho anh.

Sau khi có tin nhắn ngắn này, Du Vãn mỗi ngày đều nhắn tin hoặc gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Châu, bất tri bất giác, hai tuần lễ trôi qua, vết thương trên chân Du Vãn đã lành, có thể xuống giường đi lại.

Giản Vũ Nùng bởi vì ở nhà luôn bị bắt đi xem mắt, vì thế cô nàng dứt khoát ở lại nhà Du Vãn tránh đầu sóng ngọn gió, Du Hoán thường xuyên trở lại thăm các cô, có lúc mang theo rất nhiều đồ ăn, có lúc lại dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn cơm.

Hôm nay, thời tiết rất đẹp.

Du Vãn cùng Giản Vũ Nùng mang theo Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm đi ra ngoài tản bộ.

“Hôm nay anh mày đóng mày phải không?”

“Ừ, nói là buổi tối có tiệc mừng đóng máy.”

“Tao biết, cái người Minh Trình kia có nói với tao, hắn bảo chúng ta qua đó chơi.”

Du Vãn, “A, Minh Trình lại còn tìm mày, mày nói xem khoảng thời gian này sao anh ta cứ luôn tìm mày, hai người...”

“Dừng dừng.” Giản Vũ Nùng rất ghét bỏ, “Tao cũng không thích hắn, thỉnh chớ quên, tao là antifan của hắn ta.”

“Anh ta ngoại trừ nói chuyện có chút ngạo mạn thì những cái khác cũng khá tốt, anh ta nói anh ta lui tới với người khác đều rất nghiêm túc, cũng có thể là do nhà báo viết khó nghe.”

“Phải không, vậy cũng không liên quan đến tao.” Giản Vũ Nùng dù sao đối với Minh Trình cũng không có gì hứng thú, “Ôi đúng rồi, anh mày hôm trước bị chụp ảnh đi ăn cơm cùng với Lý Lộ, trên mạng đều nói hai người họ ở cùng một chỗ.”

Du Vãn nhún nhún vai, “Trên mạng nói mày cũng tin, bất quá chỉ là cùng một đoàn phim nên qua lại có chút gần, tao nếu mà có chị dâu thì mày nghĩ anh tao sẽ không nói cho tao hả.”

“Cũng đúng.” Giản Vũ Nùng cười một tiếng, “À, dù sao thì bây giờ chúng ta cũng không có việc gì, hay là chúng ta đến tiệc đóng máy của bọn họ xem một chút đi.”

“... Xác định?”

“Đúng vậy, nhất định có thể nhìn thấy rất nhiều trai đẹp, đi đi, dù sao chúng ta đi thì cũng không có ai dám nói gì đúng không.” Tính tình Giản Vũ Nùng nói làm là làm ngay, vừa mới định đi là lập tức gọi xe.

“Thế nhưng còn có hai con này...”

“Đương nhiên là cùng nhau mang đi rồi.”

Đến nơi thì Giản Vũ Nùng gọi điện thoại cho Du Hoán, nhưng mà phỏng chừng Du Hoán đang bận cho nên không nghe máy được, không có biện pháp, cô đành phải gọi điện thoại cho Minh Trình.

“Nùng Nùng hả, cô tới rồi! Tôi đến đón cô tôi đến đón cô.” Minh Trình cúp điện thoại liền chạy ra hướng cửa chính, xa xa nhìn thấy hai cô gái cùng hai con chó, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ đi tới, “Tôi cho là cô không đến còn đau lòng một chút đấy.”

Giản Vũ Nùng đối với biểu tình khoa trương của hắn không nói gì, “Du Hoán không nghe điện thoại, chỉ còn cách làm phiền anh.”

“Hoán ca bị một nhóm người lôi kéo uống rượu, chỉ có tôi là rảnh, đi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon.” Minh Trình đưa tay giúp Du Vãn dắt chó, Du Vãn thối lui, “Không có việc gì, hai con này để tự chúng tôi dắt.”

“Được, vậy chúng ta đi thôi.”

“Ừ.”

Ba người đi vào, bên trong nhân viên công tác cùng các diễn viên đang nói chuyện rôm rả, uống rượu chụp hình, một mảnh náo nhiệt.

Giản Vũ Nùng liếc mắt nhìn thấy Du Hoán, anh đứng nổi bật giữa một nhóm người, bên cạnh anh còn có Lý Lộ - nữ nhân vật chính của bộ phim, vóc dáng rất đẹp, khuôn mặt tinh xảo, hai người đứng chung một chỗ nhìn qua rất là chói mắt.

Giản Vũ Nùng giơ tay lên hướng Du Hoán vẫy vẫy, “Du ca!!”

Hầu hết mọi người trong giới đều gọi là Du Hoán hoặc Hoán ca, thật sự không có ai gọi là Du ca. Thật ra Giản Vũ Nùng khi còn bé đều gọi là Du ca ca Du ca ca, sau khi lớn lên cảm thấy gọi như vậy rất là buồn nôn, vì vậy bèn đổi thành Du ca, nhưng thi thoảng đầu óc có vấn đề hoặc là có chuyện gì muốn xin xỏ thì vẫn gọi là Du ca ca.

Thanh âm của Giản Vũ Nùng vẫn rất dễ nhận ra, Du Hoán nghe được thanh âm liền nhìn qua hai người bọn họ, thấy là Giản Vũ Nùng và Du Vãn, sắc mặt mang theo vui vẻ, nhấc chân đi tới chỗ bọn họ.

“Sao hai đứa lại tới đây, đến rồi mới nói cho anh biết?”

Minh Trình, “Là em mời hai người họ tới cho thêm náo nhiệt.”

“Ừ, trái lại ngạc nhiên.” Du Hoán liếc nhìn Du Vãn, “Quay nhiều phim như vậy, lần nào cũng có tiệc đóng máy, nhưng đây là lần đầu tiên em đoàn phim của anh.”

Du Vãn bĩu môi, “Là Giản Vũ Nùng muốn tới.”

“Em đấy, còn không bằng Vũ Nùng.” Trong con ngươi Du Hoán mang theo sự cưng chiều, xoa xoa trán Du Vãn.

“Dạ dạ dạ, vậy anh để Giản Vũ Nùng làm em gái anh đi, em rời đi là được rồi.”

“Vốn chính là em gái anh, còn cần em nói sao.” Du Hoán nhướng nhướng mày, nhìn về phía Giản Vũ Nùng, “Đúng không?”

Ánh sáng trong đôi mắt của Giản Vũ Nùng hơi tối lại, sau đó nở nụ cười, “Đúng vậy, em có lương tâm hơn Du Vãn nhiều.”

Du Hoán cười, ôm bả vai của hai cô, “Ăn chưa, hay giờ đi ăn một chút gì đó.”

“Được, đúng lúc em đói bụng.”

Du Hoán cùng hai cô gái xa lạ thân cận như thế, tự nhiên hấp dẫn ánh nhìn của mọi người.

“Hoán ca, đây là?” Một nhân viên công tác hỏi.

“Em gái tôi Du Vãn.” Du Hoán giới thiệu, “Vị này là bạn tốt của tôi, Giản Vũ Nùng.”

“À ~ hóa ra là em gái của Hoán ca trong truyền thuyết, ngưỡng mộ đã lâu, còn có bạn tốt của Hoán ca, xin chào xin chào.” Nhân viên công tác bắt tay với hai người, “Đến đây đến đây, mau chóng tiếp đãi đồ ăn thức uống.”

“Anh bận rộn thì không cần tiếp đãi chúng tôi, chúng tôi chỉ đi dạo xung quanh một chút thôi.” Giản Vũ Nùng cười nói.

“Được được được, Hoán ca nhất định sẽ chiếu cố tốt hai người.”

Minh Trình ở một bên nói tiếp, “Nùng Nùng, tôi cũng sẽ chiếu cố cô thật tốt.”

Lý Lộ ở một bên nghe được cười nói, “Minh Trình, cậu nói lời này có thâm ý nha.”

Minh Trình nhìn Giản Vũ Nùng có ý khác, “Nào có thâm ý gì đâu, chỉ là đơn thuần chiếu cố hai vị khách của chúng ta mà thôi.”

Giản Vũ Nùng hoàn toàn xem nhẹ lời nói của Minh Trình, ánh mắt cong cong nhìn Lý Lộ, ừ... bạn gái scandal gần đây của Du Hoán.

“Hoán ca, em có thể uống chén rượu với em gái và bạn của anh không?” Lý Lộ nói.

Du Hoán nhìn về phía hau người, ánh mắt Du Vãn nhìn hắn bày tỏ không muốn uống, Du Hoán ngầm hiểu, “Đoạn thời gian trước Du Vãn bị thương, bác sĩ dặn dò không nên uống rượu.”

“Ồ, như thế à.” Lý Lộ có chút tiếc nuối, “Vậy không có biện pháp, em gái không uống thì Hoán ca phải thế chỗ.”

Du Hoán cười cười, “Không thành vấn đề,“

“Nhưng em uống nửa chén, anh uống một chén, thế nào?” Ánh mắt của Lý Lộ rất động lòng người, nhìn rất câu dẫn.

Du Hoán bất đắc dĩ, “Em đào hố chôn anh rồi.”

“Không bẫy anh thì bẫy ai.” Lý Lộ cười, “Đến đến, rót đầy cho anh.”

“Không phải ngày mai em còn có thông cáo sao, nhất định muốn uống cùng anh, coi chừng ngày mai không dậy nổi.” Du Hoán hảo tâm nhắc nhở.

“Vậy thì có cái gì, không say không về.” Lý Lộ đắc ý nói.

Du Hoán không có biện pháp, “Vậy cũng được.”

Giản Vũ Nùng nhìn hai người một đến một đi, ánh mắt của Lý Lộ một mực dán trên người Du Hoán, cái dáng vẻ này, giống như là trong mắt cô ấy chỉ có một người, Giản Vũ Nùng cúi mắt, tự rót cho mình một chén rượu, “Phần của Du Vãn để tôi đến! Tôi muốn uống với cô!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.