【Mãnh Quỷ Chi Nhất】- Long Hồn

Chương 4: Chương 4: Công việc ngầm




Mọi người đều biết Trung Quốc là một quốc gia cổ có mấy ngàn năm văn minh lịch sử, giữa dòng lịch sử trải dài đó, chậm rãi diễn sinh ra quốc gia. Mà từ khi quốc gia xuất hiện, các triều đại đế vương chết đi, có táng đều táng ở phụ cận đô thành, cũng có dời về nguyên quán mai táng, tỷ như Chu Nguyên.

Lăng mộ đế vương cổ đại chiếm phạm vi rộng, kích thước kiến trúc to lớn, đều đã đạt tới trình độ kinh người.

Các triều đại đế vương sở dĩ không tiếc vận dụng lượng lớn sức người sức của, đối với lăng mộ của mình tiến hành tu kiến, đó là vì bọn họ đều xem việc xây dựng lăng mộ liên quan đến đại sự vận mệnh quốc gia hưng suy cùng việc kéo dài vương triều đời sau. Cơ hồ tất cả lăng mộ đế vương đều đại biểu cho trình độ kiến trúc và trình độ văn hóa cấp cao nhất ở thời đại đó.

Nhất là tuẫn táng phẩm trong lăng mộ là không thể thiếu, chúng nó đều là thứ có giá trị nhất thịnh hành nhất thời đó, thậm chí còn có một ít được chế tác đặc biệt để tuẫn táng. (Tiêu: tuẫn táng là vật phẩm chôn theo)

Mà bắt đầu từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế cho tới quốc gia có chế độ phong kiến cuối cùng triều mạt Thanh cùng vương triều Hồng Hiến giai đoạn đầu Dân Quốc do Viên Thế Khải thành lập cùng chính quyền Khang Đức do Phổ Nghi thành lập đã kết thúc trong khoảng gần sáu ngàn năm, các triều đại vương triều trung ương cùng vương triều trung ương lệ thuộc bên ngoài tổng cộng 1522 vị đế vương, lăng mộ của bọn họ trải rộng trong những vùng núi non xanh ngút ngàn của Trung Quốc. Do đó trực tiếp dẫn đến việc Trung Quốc từ xưa đến nay sự nghiệp trộm mộ không ngừng tràn lan.

Việc này...... Giản Vô Tranh đều vô cùng hiểu rõ.

Nhưng cậu không rõ chính là, việc này bình thường nghe được đều cảm thấy là chuyện vô cùng nhàm chán, như thế nào lại có quan hệ với gia tộc mình.

Giản Vô Tranh hỏi lần thứ 31: “Nhị tẩu, chị xác định chị không lừa em chứ?”

Lục Tuyết Tình hai tay nắm chặt bao màu thủy lam, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, nước mắt cũng sắp tuôn ra: “Chị làm sao có thể lừa em! Em có thể trực tiếp đi hỏi lão gia tử nhà chúng ta sau lưng rốt cuộc làm sinh ý gì. Chị thật sự không hề quan tâm, hôm nay đem việc này nói hết cho em, sau đó cho dù ông cụ có dùng gia pháp xử trí chị cũng không sao cả, nhưng mà.......Nhưng mà Nhị ca em......”

Nhìn chị dâu nhà mình nước mắt trong suốt đã tràn ra hốc mắt, Giản Vô Tranh sau một thoáng sửng sốt vội vàng đứng dậy từ trên bàn trà rút ra tờ giấy ăn đưa tận tay đối phương.

Lục Tuyết Tình thấp giọng nói cám ơn, sau đó một bên lau nước mắt, một bên đứt quãng nói: “Em không biết, tối qua Nhị ca em khi về nhà bộ dáng liền có chút quái, lúc ấy chị không để ý lắm, tưởng rằng là đụng phải việc gì khó giải quyết, dù sao loại địa phương như cổ mộ này một người phụ nữ như chị làm sao có thể hiểu biết gì nhiều......Thế nhưng, thế nhưng buổi tối lúc lên giường, chị liền phát hiện, cánh tay phải anh ấy......”

Lục Tuyết Tình từ trên cánh tay mình khoa chân múa tay một chút, ngón tay tinh tế trắng noãn qua lại miêu tả một hình dạng lớn nhỏ: “Một khối màu đen lớn xấp xỉ thế này, nói là vết máu bầm, nhưng nhìn thật sự không giống. Chị liền hỏi anh ấy có phải ở trong mộ để cho thứ gì đó làm ra thế này không, anh ấy lầu bà lầu bầu hồi lâu cũng không giải thích rõ, chốc chốc thì nói là không cẩn thận khua phải, chốc chốc lại nói là quẹt ở đâu đó......”

Mắt thấy chị dâu mình có chiều hướng càng khóc càng dữ dội, Giản Vô Tranh cẩn thận hỏi: “Vậy rốt cuộc là làm thế nào mà có?”

“Chính là bị thứ gì đó bên trong mộ cào!” Lục Tuyết Tình kích động hẳn lên, túi LV mấy vạn tệ trên tay đều sắp bị chị ấy cào đến nát vụn, “Một khối đen lớn như vậy, vừa nhìn đã thấy tà tính, làm không tốt sẽ mang vào mình bệnh nè tai nè......Em nói xem, anh ấy sao không chịu cẩn thận một chút vậy chứ, việc này vạn nhất nảy sinh cái gì nguy hiểm, chị...... Hu hu......”

Lúc này Giản Vô Tranh hiểu rõ rồi, chị dâu đây là lo lắng cho sự an toàn của sinh mệnh Nhị ca đây mà.

Nhìn Lục Tuyết Tình như vậy, Giản Vô Tranh biết chị cũng không nói dối, nói cách khác, mấy lão nhà họ Giản, sinh ý ngầm quả thực là phát tài từ người chết?

Trước bỏ qua Nhị ca không nói, Khiêm Tử một thân thương tích như vậy, thấy thế nào cũng không giống tai nạn xe gây ra, lại nói nếu thật sự xảy ra tai nạn xe ở Lạc Dương, sao lại phải xa xôi chạy đến Bắc Kinh nằm viện......

Càng nghĩ càng không đúng, kéo theo cả khuôn mặt Giản Vô Tranh đều trầm xuống.

Nói như vậy cậu thật sự từ nhỏ đến lớn đều một mực bị che mắt, hơn nữa Giản gia từ trên xuống dưới nhiều người như vậy cũng chỉ có mỗi mình cậu bị che mắt. Thật mẹ nó chết bằm, đám già chết tiệt này dựa vào cái gì mà không nói cho cậu biết? Bọn họ làm thế để làm gì? Mà quan trọng hơn, bọn họ trong mộ đến tột cùng đã đụng tới cái gì, Nhị ca về điểm này vết thương coi như nhẹ rồi, Khiêm Tử thương tổn toàn thân rốt cuộc là làm sao? Dựa vào hiểu biết của anh đối với Vương Tử Khiêm, cho dù cùng 20 người đánh nhau cũng sẽ không bị thành như vậy, chẳng lẽ trong mộ thật sự có thứ gì đó không sạch sẽ......

“Chị dâu.” Suy nghĩ hồi lâu, Giản Vô Tranh mang theo giận hờn mở miệng nói: “Chuyện này em đại khái trong lòng đã có dự tính, hai ngày nữa Khiêm Tử xuất viện, đến lúc đó em sẽ tìm cơ hội đem việc này nói rõ ràng với Nhị ca. Chị yên tâm, lão gia tử bên kia em sẽ không để ông biết đâu.”

Nghe được cam đoan của Giản Vô Tranh, Lục Tuyết Tình lúc này mới nín khóc mỉm cười, ngượng ngùng lau nước mắt, dùng thanh âm hơi khàn khàn nói: “Vô Tranh, chị biết em làm việc luôn nắm chắc.......Chị kỳ thật cũng không phải không cho Nhị ca em xuống đất, nhưng cũng đừng như lần này, thân thủ Khiêm Tử lợi hại vậy, mà cũng biến thành bộ dáng này trở về, xương cốt anh ấy đã già cả rồi, còn xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn nữa...... Cho dù, cho dù bị cớm bắt, cũng tốt hơn là ở trong mộ bị mấy thứ quái lạ giết chết.”

Giản Vô Tranh hiểu rõ gật đầu, thành thật mà nói cậu cảm thấy nhị tẩu này của cậu thật sự là người phụ nữ tốt hiếm có trên đời, ôn nhu hiền thục, không có loại hăng hái theo trào lưu của nữ sinh đương thời, cũng không mù quáng sùng bái Hàn Quốc Nhật Bản gì đó, mà quan trọng hơn là sinh viên tài cao tốt nghiệp đại học X, hơn nữa còn thương Nhị ca cậu muốn chết, biết công việc của Nhị ca cậu là cái gì cũng chưa từng tỏ ra khó chịu gây phiền phức gì, sau khi tốt nghiệp liền một bên ra sức học thạc sĩ một bên chăm sóc việc trong nhà.

Người phụ nữ tốt như vậy, đốt đèn lồng tìm cũng không thấy.

Về phần chị ấy nói Nhị ca xương cốt già cả...... Giản Vô Tranh nghĩ, có thể là vì Nhị ca so với chị ấy lớn hơn đến 7, 8 tuổi, nhưng thế nào cũng không tính là già.

Bất quá tâm tình Lục Tuyết Tình lo lắng cho Nhị ca Giản Vô Tranh vô cùng thấu hiểu, đó cũng giống như cách cậu lo lắng cho Vương Tử Khiêm vậy, chỉ sợ cậu cùng nhị tẩu này, đều là loại yêu đối phương yêu đến dâng cả trái tim cho người ta.

Dám bất chấp gia pháp của lão gia tử đến nói cho cậu biết việc này, sợ rằng ngoại trừ chị dâu yêu thương Nhị ca cậu sâu sắc, sẽ không còn ai khác dám làm thế nữa.

“Vậy, cứ thế đi.” Nói xong, Lục Tuyết Tình đứng lên, xoa xoa lệ ngân chưa khô trên mặt, hướng Giản Vô Tranh cười cười ngượng ngùng: “Đều làm trò cười cho em rồi.”

“Nào có.” Giản Vô Tranh cũng đứng dậy, lộ ra một nụ cười an ủi: “Chị nếu không nói cho em biết, em giờ này còn mù mờ, ngay cả Khiêm Tử rốt cuộc làm thế nào bị thương cũng không biết được. Những thứ khác chị cũng không cần quản nữa, giao cho em là được.”

“Ừ, chị đi trước đây, phải mau chóng trở về nấu cơm cho Nhị ca em.”

“Ừ, trên đường cẩn thận một chút.” Đưa mắt nhìn nhị tẩu ôn nhu xinh đẹp xuống lầu, ngữ khí Giản Vô Tranh vô cùng ôn hòa.

Song sau khi xoay người đóng cửa, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh phân minh trong nháy mắt đã trở nên vô cùng dữ tợn.

Vừa nghĩ đến đám lão đầu tử giấu đông giấu tây cậu lâu như vậy, cậu liền tích một bụng khí. Ngay cả tình hình trong nhà cũng không cho cậu biết, bọn họ xem cậu là cái gì? Giản tam gia, ha, cậu chính là người của Giản gia sao?

Bất quá, trước đó không rõ ràng lắm công việc của Khiêm Tử còn lo tìm không được lý do thích hợp giữ người lại, hiện tại nếu đã biết được hết thảy, vậy thì tốt rồi.

Loại chuyện trộm mộ này, nói cái gì cậu cũng không có khả năng để Vương Tử Khiêm đi, không nói đến bên trong mộ thế nào, cho dù bị cớm bắt được, vậy cũng đủ ăn cho hết rồi.

Ăn trộm di sản văn hóa trọng điểm bảo vệ của quốc gia chính là tội lớn.

Vừa cau mày suy nghĩ vừa từ trên bàn trà phòng khách cầm lấy hộp thuốc lá, Giản Vô Tranh rút ra một điếu ngậm bên mép, sau đó chậm rãi tiến vào thư phòng, mở máy tính, đăng nhập WOW (World Of Warcraft).

Mới vừa gia nhập trò chơi, thì có kiểu chữ màu phấn hồng từ khung đối thoại dưới góc trái nhảy ra. Là một đoàn trưởng trong công hội Vô Đức Vô Hành.

Vô Đức Vô Hành: Lão đại, tối nay 25 người TOC (thử luyện của Thập Tự Quân) anh có tới không?

Lưu vong bên ngoài: Không đi nữa, mấy ngày nay bận bịu làm luận văn, không rảnh, cậu nói cho bọn họ biết anh đây hai ngày nữa không lên được, có chuyện gì hỏi cậu và Phong Thần là được.

Vô Đức Vô Hành: Má ơi, làm luận văn đến mức không rãnh để lên hoạt động ấy hả?

Lưu vong bên ngoài: Không rãnh lên thế nào được?

Vô Đức Vô Hành: Phải phải, không làm sao được, lão ngài bận rộn.

Lưu vong bên ngoài: Hắc, thằng nhóc cậu lại muốn ăn đòn phải không.

Vô Đức Vô Hành: Nào có chứ, mấy ngày không gặp ngài rồi, trong lòng tiểu nhân đây quả thực nhớ nhung muốn chết luôn.

Lưu vong bên ngoài: Nhớ cái đầu cậu, không kiếm thêm chuyện cho tôi là may rồi

Vô Đức Vô Hành: Lão đại, hai ngày anh vắng mặt này, hai hộ bị cưỡng chế trong đoàn lại nháo lên, em và Phong Thần đều áp chế không được à.

Lưu vong bên ngoài: Có gì mà áp chế không được, cứ nói với bọn chúng không muốn nán lại chỗ này thì con mẹ nó cút xéo, cứ nói là anh nói đó.

Vô Đức Vô Hành: Khá khá, có những lời này của anh em liền biết sao làm vậy

Giải quyết xong vấn đề trong công hội, Giản Vô Tranh lại ở chợ đấu giá chuyển lòng vòng, xem xét giá cả một chút, sau đó không có hứng thú mà offline.

Kỳ thật không phải cậu không muốn mang đoàn đi đánh phó bản, thật sự chuyện ầm ĩ hai ngày này khiến cậu không còn tâm tình chơi trò chơi nữa. Nhất là Vương Tử Khiêm......

Vừa nhớ tới sắc mặt tái nhợt của người nọ cùng tầng tầng băng vải quấn trên người, trong lòng Giản Vô Thanh liền co quắp từng trận.

Còn chưa co quắp xong, chuông cửa phòng khách lại vang lên.

Sắc mặt Giản Vô Tranh không tốt đứng dậy đi mở cửa, trong lòng đoán không ra, Nhị tẩu chân trước vừa đi, bây giờ đến ai tới? Nếu như là tên chết tiệt Giản Tam Sinh, vậy cậu tuyệt đối sẽ không chút khách khí cho anh ấy ăn rống.

Mở cửa, nhìn thấy người đứng ở cửa, Giản Vô Tranh lại sững sốt, so với nhìn thấy Nhị tẩu trước đó, cậu lần này là hoàn toàn không nói nên lời.

Người trước mặt cao cao gầy gầy, lộ ra cánh tay dài nhỏ hữu lực nhưng có thể nhìn ra người này cũng không nhỏ yếu, sơ mi với quần jean, một đầu tóc đen ngắn đường hoàng, phối trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, mười phần là dáng vẻ của sinh viên đại học bình thường...... Chỉ cần bỏ qua tầng tầng băng vải bên ngoài này......

“Tam gia.” Thanh âm trầm thấp nhàn nhạt, người nọ vốn phải là khuôn mặt không có biểu cảm gì lúc này đây lại mang theo một ít ý cười, ánh mắt nhìn Giản Vô Tranh cũng có thể gọi là ôn nhu: “Để cho tôi vào.”

“Cậu......” Tiểu tổ tông hiển nhiên còn chưa từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, ánh mắt mê mang lại có chứa mười phần không giải thích được: “Cậu nha, không phải hai ngày nữa mới có thể xuất viện sao.”

“Tôi tới tìm anh.” Vương Tử Khiêm một câu nói cắt đứt tất cả nghi vấn của Giản Vô Tranh.

“Vừa vặn, tôi cũng có chuyện muốn tìm cậu.” Hung hăng trừng mắt liếc đối phương một cái, Giản Vô Tranh nghiêng người để cho cậu vào nhà.

Ngồi trên sofa, Giản Vô Tranh xưa nay chưa từng không biết nên hỏi từ đâu. Cũng không thể nói thẳng: Tôi biết cậu cùng Nhị ca ngấm ngầm làm nghề gì, sau này không cho cậu tiếp tục cùng anh ấy đi trộm mộ nữa......Được không?

Thế nhưng trên sự thật, cậu đã muốn nói như vậy.

Mà Vương Tử Khiêm bên cạnh, nhìn từng đống giấy ăn đã dùng qua trên bàn, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Vừa nhìn thấy nữ nhân kia quả thật là......

Đang lúc Giản Vô Tranh cân nhắc nên mở miệng thế nào, Vương Tử Khiêm quen thói trầm mặc lại đột ngột lên tiếng: “Nhị tẩu đã tới.”

Sửng sốt một chút, Giản Vô Tranh lập tức quay đầu sang nhìn chằm chằm người trước mặt, quả nhiên, trên khuôn mặt tuấn tú xoi mói không ra một chút tỳ vết nào đang hiện lên một tia khẩn trương.

Trong bụng Giản Vô Tranh cười thầm, nếu không phải cậu hiểu rõ người kia từ trong xương cốt, khẳng định sẽ nhìn đoán không ra tình tự hỗn loạn trên khuôn mặt không chút biểu cảm này.

Suy nghĩ, Giản Vô Tranh mạnh đẩy ngã đối phương đặt dưới thân, sau đó từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang lộ ra biểu tình kinh ngạc rõ ràng kia.

“Khiêm Tử, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu cùng Nhị ca ở Lạc Dương tới cùng đã làm việc gì.” Híp mắt lại, Giản Vô Tranh nhẹ nhàng bóp trụ cổ Vương Tử Khiêm, hung hăng uy hiếp: “Không nói tôi liền bóp chết cậu.”

Nằm dưới thân Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm nhếch nhếch miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không rên một tiếng tựa đầu sang một bên, trong lòng y hiểu rõ đối phương căn bản sẽ không nỡ làm gì mình.

Nhìn thấy bộ dáng cái gì cũng không sao cả của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh cảm thấy mình đặc biệt có xu hướng bộc phát, sau đó cậu đột nhiên nghĩ đến, trên người tên chết tiệt này còn thương tích, mà lại còn không nhẹ.......

“Cậu là đồ chết tiệt.” Giản Vô Tranh thả nhẹ lực đạo, trong giọng nói lại tăng thêm phần cáu tiết: “Bảo cậu nói một câu nói thật khó như vậy sao?! Cậu con mẹ nó đi theo Giản Tam Sinh ở bên ngoài lăn lộn nửa năm cũng không trở về, khi về rồi thì cho tôi thấy bộ dáng thế này đây, nói cái gì tai nạn xe, đến bây giờ còn muốn tiếp tục gạt tôi?”

Nghe thấy lời Giản Vô Tranh nói, Vương Tử Khiêm chậm rãi chuyển đầu sang, trầm giọng nói: “Tam gia.”

Thái dương Giản Vô Tranh nổi gân xanh, mặt lộ vẻ dữ tợn.

“...... Vô Tranh.” Phát hiện tình huống không ổn bạn Tiểu Khiêm nhanh chóng làm ra khuôn mặt không chút biểu cảm sửa lỗi, đợi đối phương hơi bình ổn rồi mới tiếp tục nói: “Anh cũng đã biết, chuyện đảo đấu.”

(Bánh Tiêu: từ “đảo đấu” này là xuất phát từ việc trước đây những ngôi mộ thường có hình như kim tự tháp giống cái đấu, đảo đấu nghĩa là lật ngược cái đấu lại, nên được dùng để chỉ mở mộ ra => đào mộ!:D)

Giản Vô Tranh tức giận hùng hổ trừng mắt: “Cậu nghĩ sao.”

“Là nhị tẩu nói.”

“Ừ.”

“......”

Trong lúc nhất thời, hai người liền nhìn nhau, ai cũng không nói lời nào. Nếu đều đã hiểu rõ, vậy còn gì để nói nữa đâu?

Giản Vô Tranh thở dài, nhìn đôi mắt đen nhánh mang theo bất an của Vương Tử Khiêm, sau đó cúi người xuống, nhẹ nhàng đem môi đè lên môi đối phương.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.