Mảnh Ghép Oan Gia – Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng

Chương 14: Chương 14: Chương 7 ( B )




Editor: Melodysoyani

Đối với chuyện lừa Cố Lâm, Vương Miêu cảm thấy có chút không đành lòng.

Chủ yếu là bịa quá khoa trương, dù sao cũng phải nói mình đã trải qua một hai lần chứ.

Nhìn đến Cố Lâm thật sự xem mình như nữ sinh ngây thơ chưa từng nói chuyện yêu đương mà quan tâm chăm sóc, Vương Miêu cũng không biết là nên cười hay là nên khóc.

Anh coi cô giống như một [vật chữ cổ] mới đào được từ đất lên, cử chỉ hành động đều khéo léo giữ gìn khoảng cách, giống như sờ cô một cái hay động tới một lóng tay của cô thì cô sẽ lập tức biến thành bọt bay lên biến mất không thấy nữa vậy.

Không phải cô muốn anh động tay động chân với mình, nhưng anh cũng phải giảm bớt phòng thủ của mình một chút chứ, cô đã bưng mình đến trước mặt anh rồi vậy mà anh còn có thể hờ hững bảo cô ngồi xuống đừng ảnh hưởng tới việc lái xe của anh.

Ai, người thành thật cũng có người rất thành thật, ít nhất Cố Lâm thực dễ dàng thỏa mãn.

Chỉ cần cô giả bộ thẹn thùng làm nũng, anh lập tức cười đến không thấy mắt.

Dáng vẻ ngốc nghếch nói lung tung còn rất đáng yêu.

Hơn nữa tính tình anh cũng tốt, trên cơ bản đều nhường cô, cô nói muốn ăn lẩu nồi đất anh lập tức dẫn cô đi ăn, dù cho thời gian xếp hàng rất lâu anh cũng không có biểu hiện mất kiên nhẫn.

Vương Miêu thật sự không nghĩ ra, là cọng dây thần kinh nào của bạn gái cũ Cố Lâm bị lệch rồi nên muốn chia tay với anh. Cô tự định tội cho người phụ nữ cằm nhọn kia, nhận định là cô ta phản bội tình cảm trước, rốt cuộc phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất, đổi lại là lúc cô còn trẻ tuổi cũng sẽ không chịu được chuyện bạn trai không dành thời gian cho mình.

Thậm chí cô còn suy nghĩ một chút, năm ngoái Cố Lâm vừa lên phó chủ nhiệm mới được nhàn rỗi một chút , trước kia vừa phải xét chức danh vừa phải tăng ca trực ban nhất định là công việc rất bề bộn.

Lúc xếp hàng ăn cơm Cố Lâm dẫn cô đến cửa hàng làm đẹp ngồi trong chốc lát. Vương Miêu vừa làm móng tay, vừa nghe nhân viên cửa hàng nói lời nịnh hót và hâm mộ với cô: “Hiếm khi thấy có người bạn trai nào bằng lòng chờ như vậy lắm đó.”

“Bạn trai của cô thật đẹp, mỹ nam mỹ nữ các cô ở cùng nhau thực đẹp mắt.”

Cô nghe xong nhịn không được lập tức quay đầu nhìn anh, anh nói anh đang xem luận văn, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc đặc biệt mê người.

Cô có chút hâm mộ những bác sĩ, y tá, làm chung với anh, mỗi ngày đều có thể nhìn đến vẻ mặt mê người của anh, vậy mà thật sự không chút động lòng sao?

Thật ra cô không ghen ghét bạn gái cũ của anh chút nào, đều là người cũ rồi còn có cái gì tốt mà ghen ghét, cô cảm thấy cô ta vứt bỏ Cố Lâm gả cho người khác làm cô được nhặt lậu, cô phải cám ơn người ta mới đúng.

Chỉ là hình như Cố Lâm rất thích thấy cô ghen.

Cho nên không có việc gì cô lập tức nhắc đến bạn gái cũ cằm nhọn của anh, làm bộ như mình không vui, rồi mới âm thầm thở dài nhìn anh bởi vì được coi trọng mà đắc ý mỉm cười, người này cũng thật dễ dàng thỏa mãn .

Vì làm anh càng thêm cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi được coi trọng, cô không chỉ giả bộ ghen, mà còn tỏ ra rất muốn sống hài hòa với gia đình của anh, chẳng hạn như là khiến cho con chó ngốc nhà anh tiếp nhận nhiệt tình của cô.

Cơm nước xong cô cố ý nói muốn đến nhà anh nhìn xem Cố Nhị, lấy xương sườn đóng gói đút cho Cố Nhị ăn. Cũng không biết có phải mình biểu hiện quá mức hay không, Cố Lâm lại có thể cao hứng hôn cô một cái.

Ở cửa vào không bật đèn, nơi nối nhau giữa cửa và gian phòng.

Bóng đêm khuếch to dục vọng của con người, Vương Miêu cho rằng dù bọn họ không phải lửa gần rơm lâu ngày sẽ cháy thì cũng là môi súng khẩu chiến xúc cảm mạnh mẽ hôn nồng nhiệt .

Kết quả anh hôn mặt cô cái, lập tức, đi.

Vương Miêu đang ôm vũ khí chạy với tốc độ cao sửng sốt.

Vậy thôi?

Hôn mặt một cái là thôi hả?

Dù sao cũng phải thoáng qua miệng của chúng ta chứ?

Cô chậm chạp bị anh nắm tay đi xuống lầu, suy nghĩ rối loạn lung tung, nghĩ có lẽ Cố Lâm có thái độ chuẩn mực trong tình yêu thế này chủ yếu là do bạn gái trước của anh gả cho người khác .

Nhưng tiếp theo cô lại thấy có chút may mắn, xã hội táo bạo thế này, biết tìm đâu ra một người đàn ông ba mươi tuổi đứng đắn nói chuyện yêu đương thuần khiết như một nam sinh cao trung với mình chứ.

Cô đều cảm giác mình giống như mới mười bảy tuổi.

Lúc Vương Miêu sắp về đến nhà nhớ tới chuyện phải mua một bó hoa để dỗ mẹ vui lòng, hôm nay anh hai cô còn chị dâu trước đi họp phụ huynh cho Vương Hi Văn xong, nhất định sẽ muốn làm chút chuyện gì đó, bọn họ tùy tiện làm, đừng để thái hậu tức giận sinh bệnh là được.

Cô để Cố Lâm dừng xe sang bên, cô nhớ rõ có một cửa hàng bán hoa trước cổng tiểu khu.

Đi tới đi lui thấy dưới đèn đường đằng trước có đám bươm bướm, ánh đèn mông lung, lại không có chút mỹ cảm nào. Cô nhìn mà ghê tởm, ấm ức muốn lừa Cố Lâm nhìn theo, ai biết cô chỉ vào đèn đường cho anh xem, anh lại hỏi có phải cô muốn hôn anh hay không.

Thật là……

Vương Miêu nghĩ nếu mình muốn hôn anh, bây giờ tuyệt đối anh sẽ không đứng ở chỗ này rồi, dám chắc là còn chưa đi ra cửa chính nữa.

Cũng không biết ai cho anh gương mặt dày như vậy, lại còn có thể phán đoán mình muốn hôn anh.

Có lẽ anh cũng cảm thấy mình quá tự kỉ, không mặt mũi thấy cô, lúc sau cô đi trở về anh đều ngượng ngùng theo sau, chậm rì rì đi ở phía sau.

Hai người bọn họ một đường đi đến cửa hàng bán hoa, Vương Miêu dừng bước chân lại, vào cửa hàng bảo chủ tiệm đóng gói hoa bách hợp lại.

Trong tiệm vừa buồn lại nhỏ, Cố Lâm đi vào một lát lập tức đi ra ngoài cửa chờ.

Vương Miêu nhìn anh khoanh tay đứng ngoài cửa, phát ngốc nhìn đèn đường.

Đây là quan sát bươm bướm đi?

Vương Miêu nhớ lại dáng vẻ vừa rồi lúc anh hỏi có phải mình muốn hôn anh hay không lập tức cảm thấy muốn cười, chủ tiệm bao hoa xong kêu cô hai lần cô mới nghe thấy, trả tiền nói cám ơn rồi ôm hoa đi ra ngoài.

Cố Lâm tiến lên muốn cầm giúp cô, cô ôm hoa tránh đi, cố ý lấy chuyện ăn cơm tối nói với anh: “Hoa là em mua cho nên em phải tự ôm, giống như đồ ăn anh làm tự anh ăn, không cho em một ngụm nào.”

Cố Lâm cười lại giơ tay lấy hoa đi: “Anh sai rồi, buổi tối đầu óc co.”

Vương Miêu không cho, thích loại trò chơi cướp đoạt ầm ĩ này, thẳng đến anh lấy hoa chống đầu gối xoay người cúi đầu ghé vào trước mặt cô:“Không phải em muốn hôn anh sao? Tới đây, cho em hôn này.”

Vừa mới nháo nên cổ họng Vương Miêu có chút khô, nuốt nước miếng thuận giọng mới mở miệng:“Ai muốn hôn anh?”

“Không muốn hôn anh thì em nuốt nước miếng làm gì?” Cố Lâm đưa mặt đến gần bên miệng cô thêm chút nữa:“Hôn đi.”

Vương Miêu rối rắm, hôn hay không hôn đây?

Cô nhớ lại mối tình đầu một chút, lúc tâm tình kia tới, có phải vào lúc thế này nên đẩy anh một cái rồi sau đó lập tức bỏ chạy không?

Chỉ là một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi hơn nữa cổ chân còn bị sưng làm hành động như thế, có phải quá ra vẻ rồi không? Lỡ như cô đẩy mạnh quá khiến anh ngã xuống đất lắc mông bị thần kinh tọa gì đó thì sao bây giờ?

Vào lúc cô do dự, Cố Lâm đã đứng dậy, còn tự giảng hòa cho mình:“Em mất đi cơ hội hôn anh rồi.”

Tính tình.

Vương Miêu nhẹ nhàng thở ra, thật tốt quá, không cần rối rắm nên làm phản ứng gì nữa rồi.

Chỉ là anh vì cái gì lại có hứng thú lớn với hành vi cọ cọ trên mặt như vậy chứ? Lúc cô du học bên ngoài, dù nam hay nữa, bạn bè tương đối tốt khi chào hỏi sẽ kề mặt hôn một cái, rốt cuộc chuyện này có gì vui chứ?

Vương Miêu nghĩ nghĩ, cảm thấy giữa bọn họ thiếu đi một vài lộ số (có thể hiểu nôm na là tiến trình :v), ví dụ như cô phải giả làm một người phụ nữ tuy rằng lần đầu tiên yêu đương nhưng cũng không cần thẹn thùng đến mức đó.

Cho nên nếu anh thực thích hôn mặt thì cô lập tức thỏa mãn anh.

Cô vẫy tay với Cố Lâm: “Anh lại đây.”

Cố Lâm “Hả?” Một tiếng.

“Anh lại đây, em muốn hôn anh.” Vương Miêu lại vẫy tay.

Cố Lâm cười, theo lời cúi đầu, đưa mặt đến trước mặt Vương Miêu.

Khoảng cách gần làm Vương Miêu có thể ngửi được hương vị bột giặt trên quần áo anh, nhẹ nhàng khoan khoái, một chút cũng không hợp với đêm hè nóng bức. Cô bĩu môi tính toán dùng sức hôn lên mặt anh một cái, tốt nhất có thể lưu lại một dấu môi. Nhưng cô vừa sắp chạm vào mặt Cố Lâm, anh quay đầu một cái lập tức hôn lên môi cô.

Tay Cố Lâm ôm eo cô, chậm rãi gia tăng nụ hôn này, liếm mút môi dưới của cô:

“Khụ khụ!”

Một ông cụ đi ngang qua bên đường bỗng nhiên dùng sức ho khan, Vương Miêu cả kinh, vô ý thức quay đầu đi xem, cũng may, không phải ba cô.

Cố Lâm sờ sờ môi, cũng khụ một tiếng, ra vẻ như cái gì cũng chưa xảy ra chậm rãi đi về phía trước.

Bờ môi của anh lạnh lạnh, lúc đi lên có loại cảm giác như được ăn thạch hoa quả.

Vương Miêu không chút che đậy vui vẻ của mình, đuổi theo kéo cánh tay anh, tim đập có chút loạn.

Sự vui vẻ này thẳng đến khi về tới nhà cũng chưa biến mất.

Cô vừa vào cửa đã đưa hoa cho thái hậu nhà cô, thấy thái hậu rất vui vẻ mới hỏi: “Anh con và Vương Hi Văn đâu?”

“Đi ra ngoài ăn cơm.” Mẹ Nữu cầm hoa đi tìm bình hoa: “Còn có mẹ của con bé Văn Văn nữa.”

“Ồ, khó được cả nhà tụ tập lại như vậy.” Vương Miêu bỗng nhiên nổi lên lòng nhiều chuyện: “Mẹ của con bé là có ý gì? Muốn cho anh con kết hôn lại sao?”

“Không biết, mẹ thấy anh con cũng độc thân, mỗi ngày nói cái gì làm học thuật, học thuật có thể giúp nó lo ăn uống, sinh con cho nó sao?”

“Mẹ, thì ra là như vậy muốn tìm đối tượng cho anh con là vì để hầu hạ cho anh ấy à? May chị dậu con sớm rời đi, bằng không cũng chưa làm được tiến sĩ, đã làm nô dịch làm việc thay mẹ rồi .”

“Chớ nói bậy!Con của mẹ sao mẹ không thương được! Lại nói mẹ còn thương con không đủ sao?” Mẹ Nữu thực uất ức: “Con nói xem con lớn như vậy rồi còn chưa kết hôn, mẹ có nói cái gì sao?”

“……” Vương Miêu trầm mặc, hoá ra trước kia thúc giục cô sớm kết hôn là muốn cô sớm làm mẹ người ta à?

“Đúng rồi, hẹn hò với Tiểu Cố sao rồi?” Mẹ Nữu không yên tâm hỏi: “Nó nghiêm túc hay không nghiêm túc? Mẹ nói con này, yêu đương thì yêu đương, cũng không thể xằng bậy, bằng không bị hại vẫn là con.”

“Nghiêm túc nghiêm túc mà.” Vương Miêu liều mạng gật đầu, chỉ hôn mặt cũng cười ngây ngô thật lâu, rất nghiêm túc.

Nửa câu sau cô không dám nói, không chừng mẹ cô thấy hai người chỉ nắm tay thôi cũng là tiến triển rất nhanh rồi.

“Mẹ nói này, con nên đến nhà nó thêm vài lần đi, mẹ chắc chắn con sẽ có chuẩn đoán chính xác hơn.”Mẹ Nữu cắm bình hoa xong, lại nói đến việc này.

Ai yêu đương đều không thích cha mẹ tham gia quá nhiều, Vương Miêu đang nghĩ ngợi tới tìm lý do gì từ chối, anh cả cô đã dẫn theo Vương Hi Văn trở lại. Hai cha con này thành công hấp dẫn lực chú ý của mẹ Nữu, Vương Miêu nhân cơ hội trốn về phòng của mình.

Cô tẩy trang tắm rửa, nhìn thời gian gọi điện thoại cho Cố Lâm, chúc ngủ ngon định nghỉ ngơi sớm chút, Cố Lâm lại vứt một trái bom đánh tan cơn buồn ngủ của cô, anh hỏi Vương Miêu:“Chúng ta đính hôn đi được không?”

~ hết chương 7~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.