Mãng Hoang Kỷ

Chương 41: Chương 41: Phụ thân của Xuân Thảo (1)




Kỷ Ninh như có điều suy nghĩ, gật đầu.

Đúng, nghiêm khắc mà nói thì Xuân Thảo và Thu Diệp đều là hầu gái của mình nghĩa là đến cả tính mạng cũng do mình quyết định. Từ ngày các nàng bị bán đi là đã cắt đứt cùng với cha mẹ rồi. Nhưng con người không phải cỏ cây nên nào ai có thể vô tình được.

- Đi, mời phụ thân của Xuân Thảo vào.

Kỷ Ninh cười.

Nếu phụ thân nàng đã muốn gặp ta thì ta cũng gặp một lần.

- Vâng.

Thu Diệp mang theo vẻ vui mừng chạy vội đi.

Kỷ Ninh gọi ra bên ngoài sân:

- Xuân Thảo, vào đây.

Chỉ thấy ở bên ngoài sân có một hầu gái khoác da thú, bộ dáng thấp thỏm đứng ở đó. . .Giờ phút này nội tâm của Xuân Thảo đang cực kỳ hỗn loại phức tạp, vừa kích động vui mừng khẩn trương, vừa xấu hổ áy náy không yên.

- Công tử.

Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh.

- Nếu phụ thân ngươi đã đến thì cứ đến đây gặp ta.

Kỷ Ninh cười nói.

- Có thể, nhưng ta đã bị Kỷ tộc mua rồi.

Xuân Thảo cắn môi.

- Hả?

Kỷ Ninh nhíu mày.

Đến lời của ta cũng không có ý nghĩa gì?

- Vâng thưa công tử.

Mắt Xuân Thảo nhìn Kỷ Ninh. Trong nội tâm nàng tràn đầy cảm kích. Thực ra nàng cũng cảm giác được, vị thiếu niên thiên tài hơn người tương lai có thể trở thành Phủ chủ này đối với nàng cùng Thu Diệp cũng không phải là kiểu như chủ nhân đối với người hầu.

- Đã đến rồi.

Kỷ Ninh nhìn hướng ra bên ngoài thấy có hai người đang đi tới. Đi ở trước chính là Thu Diệp còn người theo sau là một trung niên thân hình cao lớn khoác da thú màu đen, trên mặt có một vết sẹo làm cho gương mặt có chút gì đó nặng nề.

- Công tử, người đã đến.

Thu Diệp cung kính nói.

Người trung niên có vết sẹo liền vội quỳ xuống, cúi đầu sát đất, hai tay thì đặt trước, bộ dạng cực kỳ cung kính:

- Hắc Nha bái kiến công tử vĩ đại.

Kỷ Ninh liếc nhìn Xuân Thảo rồi lập tức nói:

- Đứng lên đi.

- Vâng.

Lúc này, người trung nhiên có vết sẹo mới đứng dậy, liền nhìn thấy Xuân Thảo đang đứng bên cạnh Kỷ Ninh. Cha và con gái hai mắt nhìn nhau rồi nước mắt cứ thế tuôn ra.

Người trung niên có vết sẹo vội lau nước mắt.

- Ông tới gặp ta là có chuyện gì vậy?

Kỷ Ninh hỏi.

Người trung niên có vết sẹo hít sâu một hơi rồi trả lời:

- Hắc Nha muốn đến gặp công tử để chuộc con gái 'Mễ Oa'.

- Chuộc người?

Kỷ Ninh kinh ngạc.

Chuộc người?

Những năm tháng ở thế giới này, bản thân Kỷ Ninh cũng không có quen biết mấy người. Mà Xuân Thảo cùng Thu Diệp từ lâu đã được hắn coi là tỷ tỷ rồi.

- Phụ thân.

Xuân Thảo nhịn không được kêu lên. Trả giá để chuộc nô lệ thì nhất định là một cái giá rất lớn. Mà công tử Kỷ Ninh lại có thân phận thế nào? Phụ thân nàng liệu có thể đủ để chuộc người ra sao? Một khi chọc giận công tử thì chỉ sợ đến cả tính mạng phụ thân cũng mất.

Đồng thời nàng liền phù phù một tiếng quỳ xuống dập đầu.

- Công tử, cha ta cái gì cũng không biết, kính xin công tử bỏ qua cho phụ thân ta vô lễ.

- Cứ để cho ông ấy nói.

Kỷ Ninh nhìn người trung niên có vết sẹo.

Có điều gì thì cứ nói ra. Nếu như ông thuyết phục được ta thì ta sẽ đáp ứng ông. Còn nếu không được thì. . .Hừ.

Người trung niên có vết sẹo run rẩy.

Ông ta biết người thiếu niên trước mặt có quyền thế lớn cỡ nào. Nếu hắn muốn lấy mạng của ông ta cũng rất dễ dàng. Có điều đã nói ra . . .tức là ông ta đã chuẩn bị đâu ra đấy!

- Công tử vĩ đại.

Người trung niên có vết sẹo cung kính thưa.

Hắc Nha xin đem tất cả những điều trong lòng nói ra.

Kỷ Ninh lướt mắt nhìn qua ông ta.

- Hắc Nha ta vốn là con của thủ lĩnh bộ lac.

Người trung niên có vết sẹo nói chậm rãi.

Ở một khu vực rừng núi, bộ lạc chúng ta sống an lành ở đó. Vì chúng ta nuôi nhốt yêu thú nên ta thường dẫn các chiến sĩ cường đại trong bộ lạc đi săn bắn một ít yêu thú vùng xunh quanh. . .Có một ngày, ở một sơn cốc hẻo lánh chúng ta phát hiện ra có lượng lớn thử mễ tự nhiên sinh trưởng ở đó.

- Toàn bộ bộ lạc đều vui sướng reo hò, đã có thứ mễ nhiều như thế này thì bộ lạc chúng ta sẽ được sướng hơn rất nhiều và có thể nuôi thêm rất nhiều người. Nhưng tin tức này rất nhanh truyền đến bộ lạc 'Huyết Văn'.Vào một buổi sáng khi trời vẫn còn tối, lúc mọi người trong tộc vẫn còn đang ngủ say. . .

Người trung niên có vết sẹo nhìn với ánh mắt đầy đau khổ.

Bon hắn đánh lén bộ lạc của chúng ta, điên cuồng giết tộc nhân chúng ta. Thực lực của chúng ta vốn kém xa bộ lạc Huyết Văn lại còn bị đánh lén nên chỉ còn lại một vài người sống sót chạy đi.

- Ta mang theo Mễ Oa chạy thẳng. Vượt qua bao nhiêu lần nguy hiểm sống chết cuối cùng mới chạy được đến Tây Phủ thành.

Thân thể người trung niên hơi run lên.

Thế nhưng. . .thê tử mà ta yêu thương, huynh đệ ở bộ tộc, bọn họ đều đã chết hết. Dù có chết ta cũng muốn báo thù. Nhưng trẻ con thì vô tôi, ta hi vọng nó được sống mà không mang hận thù. . .Cho nên ta đem nó bán cho Kỷ tộc. Ở Kỷ tộc, ít nhất thì nó có thể được sống ổn định.

Xuân Thảo run rẩy đứng đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi:

- Phụ thân, phụ thân. . .

Nàng không thể quên được. . .

Không thể quên được thời gian mà nàng cùng cha chạy trốn. Tuy lúc đó nàng còn nhỏ nhưng vẫn không thể quên được những thân nhân, những đứa trẻ bằng tuổi đã ngã xuống. Không thể quên được phụ thân đã mang theo nàng liều qua trùng trùng nguy hiểm để đến được Tây Phủ thành. Lúc ấy phụ thân chỉ nói với nàng:

- Mễ Oa, phụ thân muốn làm một chuyện cần phải làm. Còn Mễ Oa phải sống thật tốt.

- Phụ thân, đừng rời bỏ Mễ Oa, phụ thân, phụ thân. . .

Đứa bé sau này tên Xuân Thảo khóc òa lên.

Người thanh niên tên Hắc Nha cắn răng rời đi.

Hắn bước trên con đường báo thù!

- Ta hận.

Thân thể người trung niên có vết sẹo run lẩy bẩy.

Ta muốn báo thù như một chiến sĩ Cửu Nha. Nhưng ta đối với bộ lạc Huyết Văn cơ bản không đáng nhắc tới! Sau khi ta giết chết bốn cừu nhân thì xuất hiện một con đại yêu có bộ lông đỏ lửa tập kích bộ lạc Huyết Văn. . .tên xấu xí mà lúc trước dẫn theo đội ngũ hủy diệt quê nhà ta cũng bị con đại yêu ăn thịt. Bởi vậy bộ lạc Huyết Văn cũng diệt vong. Những kẻ may mắn sống sót cũng đều gia nhập những bộ lạc khác.

- Kẻ thù không còn.

- Ta đây chỉ có hai bàn tay trắng nên căn bản không cách nào chuộc Mễ Oa, cho nên ta bắt đầu làm một tẩu thương ( người buôn bán qua đường).

Người trung niên có vết sẹo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.