Mãng Hoang Kỷ

Chương 51: Chương 51: Đông Sơn trạch (2)




- Công tử.

Nam nhân đi đến cung kính đưa mũi tên cho thiếu niên.

Kỷ Ninh tiếp nhận.

Mặc dù bản thân đã chuẩn bị rất nhiều tên để dùng khi lưu lạc bên ngoài nhưng nếu như cứ bắn ra rồi mất thì không bao lâu cũng hết. Những mũi tên này đều là loại cực tốt...nên có thể sử dụng nhiều lần.

- Công tử tôn kính.

Gã cụt tay từ trong đám người tiến lên khom người chào.

- Cảm tạ người đã ra tay cứu chúng ta, không biết bộ lạc Thiết Thạch chúng ta có thể làm điều gì giúp công tử đây.

Những tên khác trong bộ lạc đều không dám lên tiếng.

Người đi ra ngoài mà chỉ mang theo hai người hầu...hiển nhiên là kẻ không tầm thường, lại thêm trước đó người kia gọi là công tử! Những người được gọi là công tử đều là con của những thủ lĩnh bộ lạc có mấy vạn người. Hiển nhiên thiếu niên này chắc cũng đến từ một bộ lạc rất lớn.

- Các ngươi có ai quen thuộc Đông Sơn trạch không?

Kỷ Ninh ngồi trên Hắc Giảo Thú nói.

Cả đám nam nhân bộ lạc nhìn nhau.

Vị công tử này đi Đông Sơn trạch làm gì? Chắc chắn là không thể đi đánh cá như bọn hắn, chắc chắn là làm gì đó vô cùng nguy hiểm.

- Ta quen thuộc nơi đó.

Đạt Lạp Thúc tiến lên một bước.

- Ta đã đánh cá mấy chục năm ở Đông Sơn trạch nên cũng rất quen thuộc với nơi đó. Nếu công tử muốn đi Đông Sơn trạch, ta xin nguyện ý dẫn đường cho.

- Rất tốt.

Kỷ Ninh tươi cười tiện tay ném ra một khối Thú Đầu Kim.

- Ngươi dẫn ta đi một chuyến nhé.

Đạt Lạp Thúc nhận được khối Thú Đầu Kim thì mắt sáng lên. Khối Thú Đầu Kim này phải nặng cỡ chục cân, vậy là đủ cho con hắn sống cả đời rồi. Hắn liền vội đưa cho gã cụt tay bên cạnh.

- Giúp ta mang cái này về cho con ta. Nếu như ta chết thì ngươi cũng chiếu cố giúp ta ba đứa nhỏ nhà ta nhé.

- Được.

Gã cụt tay gật đầu.

- Trước tiên ngươi nói tên tuổi đi.

Kỷ Ninh nói.

- Công tử tôn kính, người có thể gọi ta là Đạt!

Đạt Lạp Thúc cung kính nói.

- Đạt, ngươi lên cưỡi Hắc Giảo thú của nàng.

Kỷ Ninh chỉ vào Thu Diệp bên cạnh.

- Thu Diệp, ngươi đến chỗ này đi.

- Vâng thưa công tử.

Thu Diệp liền nhảy xuống rồi lập tức leo lên con Hắc Giảo thú mà Kỷ Ninh đang cưỡi, ôm eo Kỷ Ninh từ phía sau. Nàng từ nhỏ đã hầu hạ Kỷ Ninh cho đến lớn nên có cảm tình như chị em, hơn nữa với tư cách là hầu gái của Kỷ Ninh nên nàng cũng sớm tự coi mình là nữ nhân của hắn rồi. Vì thế nên dĩ nhiên nàng không có chút cấm kỵ nào.

Đạt Lạp Thúc nín hơi nhảy lên Hắc Giảo Thú. Hắn chưa từng cưỡi qua con tọa kỵ nào tốt như vậy.

- Đi.

Kỷ Ninh ra lệnh một tiếng.

Xoạt!

Nhóm Kỷ Ninh cưỡi Hắc Giảo thủ nhanh chóng biến mất trong núi rừng sâu thẳm.

- Đao thúc.

Thiếu niên A Nhất liền lo lắng nói:

- Đạt Lạp Thúc dẫn bọn họ đi Đông Sơn trạch như thế thì có nguy hiểm gì không?

Gã cụt tay gật đầu nói:

- Bọn họ không giống với chúng ta. Thiếu niên kia nhất định là con của một vị thủ lĩnh bộ lạc, từ nhỏ đã được dạy dỗ đầy đủ, mũi tên kia rất có thể do hắn bắn đấy. Hắn muốn vào Đông Sơn trạch chắc là để mạo hiểm thực hiện nghi lễ trưởng thành! Chắc là muốn giết đủ số yêu thú đã định thì mới hoàn thành. Mà Đông Sơn trạch lại rất phức tạp dùng bản đồ đơn giản không thể biết rõ được cho nên bọn họ mới cần Đạt Lạp Thúc hỗ trợ dẫn đường.

- Lễ trưởng thành? Nhưng mà thiếu niên kia có lẽ chưa đến tuổi trưởng thành đâu.

Thiếu niên A Nhất nói.

- Có người lớn lên già trước tuổi, có kẻ lại trông vẫn trẻ dù đã lớn.

Gã cụt tay nói.

Thực ra Kỷ Ninh hiện tại mới có mười một tuổi những đã cao tới một mét bảy ngang tầm với thân thể ở kiếp trước.

- Có điều vị công tử này đối đãi rất có tình người.

Gã cụt tay cảm khái.

- Vừa rồi chúng ta bị Ngạn thú tập kích, nếu như không phải vị công tử kia ra tay...có lẽ chúng ta đã chết vài người rồi, mà người chết đầu tiên chắc chắn là Đạt Lạp Thúc! Có ân cứu mạng thì ắt phải trả nên Đạt Lạp Thúc biết rõ dù có chết cũng phải chỉ đường giúp người ta. Huống chi vị công tử kia còn trả cho một khối Thú Đầu Kim, nặng đến tận mười cân đấy!

- Nhanh, nhanh, nhanh.

Gã cụt tay đột nhiên quát.

- Đem thi thể Ngan thú chia ra rồi đem về.

- Nhanh.

Cả đám người rút đao vung búa, nhanh chóng chia thi thể kia ra thành nhiều phần, sau đó vác về.

Đoàn người Kỷ Ninh cưỡi ba con Hắc Giảo thú chạy ra bìa rừng.

- Nhìn kìa.

Đạt Lạp Thúc chỉ vào phía trước.

Phía trước đúng là Đông Sơn trạch rồi.

- Đông Sơn trạch.

Kỷ Ninh nhìn về hướng xa xa kia.

Chỉ thấy mênh mông vô tận trước mắt là đầm lầy. Dưới ánh nắng xuân chiếu xuống cả khu vực hiện lên những màu sắc vô cùng rực rỡ. Thậm chí ở nơi đó còn có từng đàn chim đang chao liệng xuống nước bắt cá, trên mặt đất mênh mông bát ngát đồng cỏ dưới nước ẩn hiện những cái đuôi đang đong đưa của một số loài Thủy tộc, chốc chốc lại có một vài cái đầu ngoi lên trên mặt nước. Nơi đây đúng là thiên hạ của yêu!

- Đông Sơn trạch.

Kỷ Ninh lẩm bẩm.

Ta cuối cùng cũng đã tới đây!

Đông Sơn trạch nằm ở giữa Kỷ tộc và Thiết Mộc tộc. Thiết Mộc tộc cũng là thế lực bá chủ một phương đối địch với Kỷ tộc!

Đông Sơn trạch rộng gần ngàn dặm, diện tích ngang tầm với một tỉnh ở kiếp trước. Một đầm lầy rộng lớn như thế...đương nhiên sẽ tụ tập không ít yêu quái. Riêng ở Kỷ tộc đã biết được hơn mười chủng loại yêu quái!

Từ khi rời Tây Phủ thành đi lưu lạc Kỷ Ninh đã muốn tìm đấu với một đại yêu Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ. Thế nhưng đại yêu đều ẩn náu trong đầm lầy thì làm sao dễ dàng tìm được. Trước đó hắn đã tìm ở một chỗ, sau một tháng ngày ngồi đêm ngóng vẫn không tìm được, bực mình hắn liền quyết định sửa đường đi, thẳng tiến về Đông Sơn trạch!

- Yêu quái ở Đông Sơn trạch rất nhiều, mà hơn nửa đều đã đạt được Tiên Thiên sinh linh sơ kỳ. Ta không tin là không gặp được con nào.

Kỷ Ninh là dạng nghé con mới đẻ không sợ cọp (giống câu ngựa non háu đá). Bất quá hắn cũng không dám khinh thường, bởi vì đã có khá nhiều tộc nhân ở Kỷ tộc chết ở Đông Sơn trạch, điển hình như gia gia của mình cũng chết ở chính nơi này!

...

- Mạc Ô, Thu Diệp.

Kỷ Ninh nhảy khỏi Hắc Giảo Thú đồng thời căn dặn.

- Ở Đông Sơn trạch thực sự quá nguy hiểm, nguy cơ đến từ bốn phía nên con Hắc Giảo Thú này ở đây cũng vô dụng. Hai người các ngươi đem ba con Hắc Giảo thú này đi đến bộ lạc Thiết Thạch chờ ta ở đó!

Mạc Ô cùng Thu Diệp nhìn nhau. Bọn họ chỉ có thể cung kính mà tuân mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.