Mãng Hoang Kỷ

Chương 687: Chương 687: Bảo tàng (2)




- Thất đệ.

Nam tử áo đen cao gầy kia nhẹ nhàng gật đầu:

- Ngươi đã đến rồi.

- Hỏa Dực Yêu Vương, ngươi hiện tại tiêu diêu tự tại, vì sao lại đột nhiên triệu tập phần đông huynh đệ vậy?

Nam tử giáp xanh có đôi mắt ưng hỏi.

- Đương nhiên là có chỗ tốt rồi.

Hỏa Dực Yêu Vương nói:

- Thất đệ, ngươi là người đến sớm nhất đấy, ta cũng nên nói cho ngươi biết đầu tiên. Ngươi cũng đã biết vì sao lúc đầu ta tiêu phí khí lực lớn như vậy để tiêu diệt Kỳ quốc?

Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng nghi ngờ nói:

- Ngươi diệt Kỳ quốc không phải do thấy địa bàn của mình quá nhỏ, nên muốn chiếm địa bàn lớn hơn sao? Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ như trong truyền thuyết nói Hoàng Đế Kỳ quốc này có bảo tàng? Hặc hặc ha... Ta cũng không tin có bảo tàng gì. Đối với chúng ta, kể cả là bảo vật còn sót lại của Thiên Tiên cũng không được coi là bảo tàng.

- Hoàn toàn chính xác là có bảo tàng.

Hỏa Dực Yêu Vương trịnh trọng nói.

- Hả?

Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng cả kinh.

- Ta phải điều tra rõ Hoàng tộc Kỳ quốc có một bảo tàng lớn mới ra tay.

Hỏa Dực Yêu Vương nói:

- Hoặc là sưu hồn, hoặc là tra tấn, tóm lại ta đã dùng tất cả các biện pháp, rút cuộc mới lấy được thông tin từ đám lão già Hoàng tộc Kỳ quốc kia... Vị Đại Đế khai lập Kỳ quốc, hoàn toàn chính xác đã từng phát hiện được một bảo tàng. Chẳng qua thực lực của hắn quá yếu, chỉ có được phần nhỏ nhất trong bảo tàng này mà thôi. Có pháp môn tu luyện, thần thông bí thuật … Vẻn vẹn bằng những pháp môn này, Kỳ thị đã nhanh chóng quật khởi thành lập đất nước, thậm chí còn dần dần khuếch trương ra, vài vạn năm sau đã chiếm cứ địa bàn trên trăm vạn dặm.

Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng giật mình muôn phần.

- Trong vài vạn năm, Hoàng tộc Kỳ quốc này đã mấy lần tới Bảo Tàng kia, nhưng lại không có cách nào xâm nhập.

Hỏa Dực Yêu Vương nói:

- Sau khi ta điều tra được tin tức về bảo tàng này, ta cũng tới đó hai lần rồi. Lần thứ nhất không công mà lui, lần thứ hai ta chuẩn bị đầy đủ, muốn dùng sức xông vào, nhưng ta lại bị vây khốn ở bên trong hơn hai mươi năm, thiếu chút nữa thì chết, gần đây mới gian nan chạy trốn ra ngoài!

- Cái gì!

Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng giật mình kinh sợ.

Hắn rất rõ thực lực của Hỏa Dực Yêu Vương.

Tinh Châu có một thế lực lớn, trong đó ‘Đông lưu mười hai Yêu Vương’ là tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mỗi tên Yêu Vương ngập trời, chiếm cứ địa bàn rộng lớn. Hỏa Dực Yêu Vương chính là một tên trong ‘Đông lưu mười hai Yêu Vương’, thực lực vô cùng cường đại, nếu không cũng không thể dễ dàng tiêu diệt Kỳ quốc.

- Địa phương có bảo tàng, nguy hiểm vô cùng.

Hỏa Dực Yêu Vương lắc đầu nói:

- Bên ngoài bảo tàng đã bị vị Đại Đế khai lập Kỳ quốc kia lấy đi rồi, nhưng những thứ kia không đáng để chúng ta động tâm. Ở chỗ sâu trong bảo tàng có bảo vật rất mạnh mẽ, thậm chí chấn động do bảo vật kia phát ra... còn khiến ta cảm thấy run sợ.

- Khiến ngươi cảm thấy run sợ ứ?

Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng cũng bắt đầu động tâm rồi.

- Bảo tàng này vô cùng thần bí, ta rất muốn biết rút cuộc là nó có bảo vật gì. Tuy nhiên chỉ dựa vào lực một mình ta thực sự không được, cho nên ta mới mời tất cả huynh đệ chúng ta liên thủ, mười hai Yêu Vương chúng ta liên thủ, tin tưởng sẽ có hi vọng đi tới chỗ sâu trong bảo tàng kia.

Hỏa Dực Yêu Vương nói.

Nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng nhẹ gật đầu.

Trong lúc hai gã Yêu Vương đang nói chuyện với nhau... bên ngoài gian đại sảnh này xuất hiện một bóng người :

- Đại vương, thuộc hạ có chuyện quan trọng về Hỏa Dực Vệ muốn bẩm báo.

- Hả?

Hỏa Dực Yêu Vương nhìn ra ngoài, gật đầu nói:

- Tiến đến đây.

Một lão giả cao gầy, cổ rất dài, trên mặt có lông tơ đi đến, hai mắt nhìn về phía nam tử mặc giáp xanh có đôi mắt ưng bên cạnh.

- Nói, không có gì phải gạt Thất đệ.

Hỏa Dực Yêu Vương nói.

- Vâng.

Lão giả dài cổ này cung kính nói:

- Đại vương phân phó đuổi giết dư nghiệt Kỳ quốc, hiện tại dư nghiệt Kỳ quốc chỉ còn lại ba gã hoàng tử công chúa, người mạnh nhất mới chỉ là Vạn Tượng chân nhân. Thế nhưng ngay vừa rồi, Hỏa Dực Vệ ta an bài hơn mười tiểu đội, một tiểu đội trong đó đang lúc đuổi giết, tất cả đều đã chết, toàn bộ ngọc giản của bọn họ đều vỡ nát, mà nơi bọn họ ngã xuống chỉ cách nơi này chừng sáu mươi vạn dặm …”

- Hả?

Hỏa Dực Yêu Vương nhíu mày.

Không đúng.

Địa bàn này chính là địa bàn do Hỏa Dực Yêu Vương ta thống trị. Tất cả Yêu Tộc đều nghe hắn phân phó, Tu Tiên giả Nhân tộc đã bị hắn đuổi đi từ lâu. Bên trong địa bàn của mình, theo lý thuyết không có ai dám động thủ với Hỏa Dực Vệ.

- Thuộc hạ suy đoán dư nghiệt Kỳ quốc kia...

Lão giả cổ dài mở miệng.

Hỏa Dực Yêu Vương lại trực tiếp ngắt lời, nhíu mày quát:

- Ngươi bố trí ba Hỏa Dực đội đi tới đó dò xét việc này, chẳng lẽ dư nghiệt Kỳ quốc này còn bí mật gì ta không biết hay sao?

- Vâng.

Lão giả cổ dài lập tức cung kính tuân mệnh.

Rất nhanh, ba đội Hỏa Dực vệ do ba gã Tán Tiên Yêu Tộc suất lĩnh trực tiếp rời khỏi Đô thành Kỳ quốc, đi tới đó tra xét việc này.

Trên sông Ác Long, một chiếc thuyền lớn đang xuôi dòng thẳng xuống hạ lưu.

Trong khoang thuyền, hoàng tử Kỳ Như Phong và hai muội muội của hắn tụ lại một chỗ.

- Chuyện đã tới nước này, chỉ có thể tin tưởng vị Bắc Minh tiền bối này thôi.

Kỳ Như Phong truyền âm nói.

- Hừ.

Trong mắt tiểu công chúa áo tím Kỳ Như Huệ hiện rõ vẻ bất mãn:

- Tiểu Vũ tuy chỉ là một tôi tớ của Hoàng tộc ta, nhưng cũng là người mang đại công đức, một vài Đại tông phái Địa Tiên Tán Tiên, cả đám bọn họ đều muốn thu nàng làm đệ tử. Vậy mà lại để cho Bắc Minh này dễ dàng như vậy, ngay cả lời thề Thiên đạo cũng không phát ra. Chúng ta bây giờ chán nản, còn hắn lại chiếm được đại tiện nghi, nếu như đang lúc Hoàng tộc ta cường thịnh, hắn dám trêu đùa hí lộng chúng ta như thế, Hoàng tộc ta đã giết hắn từ lâu rồi!

- Tiểu muội.

Thiếu nữ áo đen ngay lập tức truyền âm nói:

- Trước khác nay khác, thực lực chúng ta bây giờ nhỏ yếu, lúc trước Bắc Minh tiền bối này còn xuất ra trăm kiện Thiên giai thượng phẩm phi kiếm để trao đổi, xem ra người này vẫn là một người hiểu đạo lý. Hiện giờ Tiểu Vũ đã bái hắn làm sư phó, hắn cũng không vứt bỏ chúng ta, mà lại tuân thủ hứa hẹn che chở chúng ta. Thực lực chúng ta nhỏ yếu, có thể có được lời hứa hẹn này, đã là may mắn lắm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.