Ma Thiên Tiền Truyện

Chương 29: Chương 29: Hung đảo thiên (29)




Lúc này, thuyền Ô Mộc đã cách Hung Đảo chừng mười dặm, dù không bị ảnh hưởng, nhưng khung cảnh tận thế trước mắt cũng làm cho mấy người này toát ra một sự sợ hãi từ đáy lòng. Nhưng chuyện càng làm cho bọn họ ngạc nhiên lại tiếp tục xảy ra. Trên Hung đảo, một núi thịt cực lớn hiện ra, các thớ thịt di động theo nhịp thở, làm cho bùn đất bên trên giống như giấy dán, mau chóng bong ra thành từng mảnh, theo hướng núi thịt nâng lên mà chìm xuống biển.

Liễu Minh cũng giật mình, có chút không dám tin vào hai mắt của mình nữa. Không ngờ dưới Hung đảo này là một núi thịt lớn tới vậy, đây rõ ràng là một quái thú khổng lồ.

Hắn không dám tưởng tượng, đầu quái thú này có thể lớn tới bao nhiêu!

Mọi người trợn mắt nhìn cự thú bất ngờ xuất hiện dưới Hung đảo, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ, bọn họ líu lưỡi, tròng mắt như lồi cả ra, thân thể run lẩy bẩy.

Đầu quái thú này dường như vừa mới tỉnh ngủ, đang chậm rãi hoạt động gân cốt. Dường như nó thấy bùn đất bên trên có phần vô dụng nên lắc lư cái đầu mấy cái, đám hải thú và núi đá trên đảo lập tức rơi xuống. Cái đầu hải thú rung lên mấy cái, vô số tảng đá cực lớn bay ra bốn phía, bắn vào trong biển, cái rung của hải thú nhìn còn đáng sợ hơn cả núi lửa phun trào nữa.

Trong đó cũng có mấy tảng đá lớn bay về hướng thuyền Ô Mộc, tạo ra mấy con sóng lớn, nhưng cũng may là không đập trúng thân thuyền.Nước biển chấn động mãnh liệt làm đám người Liễu Minh hoa mắt chóng mặt, không khí trong phổi như bị tiếng rống của hải thú thu lại, đau đớn như muốn thổ huyết.

Tiếng rống kéo dài tới nửa khắc mới chậm rãi ngừng xuống. Liễu Minh nhân cơ hội này thở dốc mấy tiếng, trong miệng cảm thấy tanh ngọt, đầu óc choáng váng, mấy người khác cũng như vậy.

Không chờ mọi người kịp khôi phục, cự thú lại hơi hé miệng, chợt một cỗ lực hút cường đại hiện ra, nước biển xung quanh lập tức chảy ngược vào. Trên mặt biển lập tức hiện ra một vòng xoáy khổng lồ, thuyền Ô Mộc lập tức bị cuốn lấy, dần dần trôi vào miệng cự thú.

“Chúng ta sắp chết, sắp chết rồi. . .” Có tên tù phạm nhát gan tuyệt vọng thét lên. Mấy người Thượng Bang chủ và lão giả họ Vân vẫn vô cùng kiên định, cố gắng điều khiển thuyền Ô Mộc thoát khỏi vòng xoáy nhưng không có chút tác dụng nào cả.

Chiếc thuyền dài vài chục trượng đứng trước cự thú của biển giống như một chiếc lá rụng, chỉ nháy mắt đã biến mất trong miệng cự thú.

“Đáng chết!” Lúc thuyền Ô Mộc trôi vào miệng cự thú, Liễu Minh đang cố gắng bám chặt lấy mạn thuyền, trong lòng vô cùng phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng. Bọn họ đã vô cùng vất vả mới cướp được thuyền Ô Mộc, rời đi Hung đảo, chẳng lẽ lại cam chịu bị cự thú không biết tên này nuốt mất hay sao?

Chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, mọi người chỉ cảm thấy trời đất như đảo lộn, thuyền Ô Mộc như lao xuống một thác nước lớn. Nước biển ầm ầm dậy sóng, thân thể cự thú từ từ nhô lên khỏi biển.

Lúc này, mọi người mới thấy rõ được hết hình dạng của nó. Chỉ thấy nhìn nó giống như một con cá sấu phóng đại vô số lần, đôi mắt lam nhạt lồi ra, giống như mặt hồ màu lam, phát ra màu sắc u ám. Cái miệng cực lớn, hai bên mọc ra vô số răng nanh sắc bén, khóe miệng không ngừng chảy ra nước miếng, rơi xuống biển phát ra âm thanh ầm ầm như thiên thạch rơi. Trên lưng nó là một lớp da đen thui thô ráp, nơi bụng lại có một đường trắng nõn, kéo dài từ quai hàm lan xuống tới đuôi. Lúc này cự thú vừa tỉnh ngủ, cái đầu nhô lên, hiện ra thân ảnh khổng lồ lớn như một dãy núi, làm cho không gian ban ngày trên biển lập tức tối sầm lại. Thuyền Ô Mộc dưới bóng cự thú chỉ giống như một con kiến nằm dưới chân.

“Đây là cái gì?” Một tên tù phạm thì thào, nhưng không ai có thể trả lời câu nỏi này của hắn.

“Mặc kệ đây là cái gì, rời khỏi đây đã. Cự thú này mà phát hiện ra chúng ta thì nguy. “ Thượng Bang Chủ trầm giọng nói nhỏ, dường như đang sợ cự thú chú ý tới.

Mấy người còn lại đồng loạt gật đầu, cự thú này đáng sợ như vậy, căn bản không phải đám phàm nhân bọn họ có thể đối phó được. Chợt cự thú lại chậm rãi chìm xuống mặt biển, chỉ lộ ra cái đầu cực lớn.

“Rống!” Cự thú há to miệng ra, phát ra tiếng rống còn kinh khủng hơn tiếng sấm mười lần, đồng thời trong miệng nó, một lực hút cực mạnh, kéo lấy vòi rồng mang theo thuyền Ô Mộc. Lúc này, mọi người đành bất chấp tất cả bám lấy thân thuyền, chỉ có theo bản năng ôm lấy mọi thứ xung quanh, không bị ném xuống dưới.

Hai tay Liễu Minh túm lấy mạn thuyền, sắc mặt cũng tái nhợt đi. Tuy rằng hắn luôn tự phụ mình gan dạ sáng suốt hơn người nhưng đứng trước tình cảnh này cũng không khỏi có chút tuyệt vọng.

Thuyền Ô Mộc chao đảo chừng một khắc, chợt thân tàu rời khỏi mặt nước, bay lên không trung, rồi lại rơi mạnh xuống một vùng nước khác.

Phanh! Bọt nước bắn tung tóe!

Cũng may là thuyền không bị lật, vốn dĩ gỗ Ô Mộc cực kỳ chắc chắn, nên cũng chưa xuất hiện vết đứt gãy do màn va chạm mạnh vừa rồi. Một lát sau, chuyện thuyền hủy người vong không xảy ra, thuyền Ô Mộc lại dần dần ổn định như cũ.

“Tại sao. . .” Liễu Minh đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Chỉ thấy bốn phía lúc này là một không gian mịt mờ, nhưng cũng không phải là đưa tay không thấy năm ngón mà không gian này lại tản ra ánh sáng màu lam nhạt, miễn cưỡng có thể thấy lờ mờ tình cảnh xung quanh.

Phía dưới là nước biển đang chuyển động dồn dập, thuyền Ô Mộc phảng phất như đang phiêu phù trên một dòng sông dưới lòng đất, trong không khí tràn đầy cảm giác ấm áp.

“Không lẽ đây là dạ dày cự thú?” Có người nhịn không được lên tiếng.

“E rằng do cự thú này quá lớn nên thuyền Ô Mộc này đối với nó cũng chỉ như một con sâu nhỏ mà thôi.” Lão giả họ Vân đưa mắt nhìn khắp nơi, thì thào nói.

Mấy tên tù phạm nghe vậy thì đều quay mặt nhìn nhau. Tuy rằng bị cự thú nuốt, thế nhưng tình huống trước mắt cũng không thấy quá nguy hiểm, vậy nên mọi người cũng từ từ bình tĩnh lại.

Phía xa vẫn nghe được tiếng nước ầm ầm chảy, mực nước bên dưới vẫn không ngừng dâng lên, dường như cự thú vẫn đang uống thêm kha khá nước biển nữa.

“Làm sao bây giờ?” Có tên tù phạm nhìn về hướng lão giả họ Vân và Thượng Bang chủ hỏi.

Tuy rằng trước mắt không có nguy hiểm, thế nhưng nơi này lại ở trong bụng cự thú, do đó ai biết sẽ phát sinh tình huống nào nữa chứ.

Lão giả họ Vân và Thượng Bang chủ đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng hai người đều cực kỳ khôn khéo lõi đời, thế nhưng trước tình huống kỳ dị này, nhất thời đều không nghĩ ra kế gì hết.

“Suỵt! Nhỏ giọng thôi, các ngươi hãy nghe đi!” Liễu Minh chợt nói khẽ một tiếng rồi nghiêng tai lắng nghe.

Mấy người khác thấy hành động của hắn thì sắc mặt đều khẽ biến.

Liễu Minh vừa dứt lời, thì chợt một âm thanh thưa thớt truyền tới trong tai mọi người.

“Ở trong nước!” Một tên tù phạm phát hiện được nơi phát ra âm thanh. Xung quanh thuyền Ô Mộc chợt hiện ra mấy gợn sóng lăn tăn, dường như trong nước đang có vật gì đó di chuyển.

Vèo một tiếng! Trong nước chợt bay ra một bóng đen dài vài thước, mau chóng bò lên thuyền Ô Mộc.

Mãi khi tới gần mọi người mới nhìn rõ đây là một đầu quái thú nhỏ nhìn khá giống với thằn lằn đất trên Hung đảo, lớn bằng nửa người thường, trên thân thể phủ đầy màu xám đen, miệng có một hàm răng sắc bén, làm cho mấy người xung quanh chợt cảm thấy lòng người lạnh lẽo.

“Đây là quái vật gì?” Mọi người thấy quái thú này thì đều nắm chặt vũ khí trong tay, có chút căng thẳng, sợ hãi nói.

Quái thú thằn lằn uốn éo thân thể, hóa thành một bóng đen, nhào về hướng một tên tù phạm đầu trọc gần đó.Những kẻ tù phạm còn sống nào có ai tầm thường, y cầm một thanh trường đao sáng như tuyết, đúng là đao của giáp sĩ, đón đầu bóng đen đồng thời giơ đao bổ mạnh vào nó.

“Khanh!” Không ngờ lại phát ra âm thanh kim loại chặt phải đá.

Thằn lằn lập tức bị đánh bay đi ra ngoài, đập mạnh vào buồng tàu. Tiếp đó, nó xoay người một cái, lại tiếp tục bò lên, lân giáp trên cổ đã vỡ vụn, máu tươi chảy ra, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì tới hành động của nó cả.

Trong mắt Liễu Minh hiện lên một chút hoảng sợ, đao thế vừa rồi vô cùng mãnh liệt, tới hắn muốn ứng phó cũng cảm thấy gian nan, vậy mà chỉ làm bị thương một lớp da của quái thú thằn lằn mà thôi.

Bên kia, bốn móng vuốt nhỏ của thằn lằn khẽ động, thân hình bỗng hóa thành một bóng đen, như một cơn gió bay đến chân tên tù phạm, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy. Nó há miệng, lộ ra một hàm răng sắc bén, cắn tới mắt cá chân đối phương.

Tên tù phạm đầu trọc vô cùng kinh hãi, đao trong tay vung lên đón lấy, thân thể vô thức trốn sang bên cạnh, nhưng vẫn chậm mất một nhịp. Bàn chân y đã bị cắn tạo thành mấy vết thương, đã hiện ra một chút tơ máu.

Quái thú thằn lằn cũng bị một đao bổ trúng lưng, thân thể lại trượt về sau mấy bước. Ngay lúc này, một bóng người bay tới, Thượng Bang chủ lướt đến bên thân quái thú, đoản thương trong tay đâm xuống, cắm mạnh qua miệng vết thương của nó, chỉ nghe một tiếng 'Phập!' đã xuyên ra bụng nó, ghim chặt nó xuống mặt thuyền. Thân thể quái thú điên cuồng vặn vẹo, trong miệng phát ra những âm thanh thê lương.

Thượng Bang Chủ mặt trầm như nước, kéo đoản thương ra, đồng thời hất quái thú bị trọng thương ra khỏi thân tàu, bich một tiếng đã rơi vào trong nước.

Mọi người thấy vậy, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Đây là quái vật gì vậy?” Có người sợ hãi hỏi, còn chưa dứt thì. . .

Ào ào Xoạt!

Xung quanh thuyền Ô Mộc chợt truyền tới tiếng nước, trên mặt nước lại hiện ra mấy gợn sóng, vô số quái thú thằn lằn bơi ra, bám vào thân thuyền Ô Mộc. Đã thấy sự lợi hại của chúng, thế nên sắc mặt mọi người lập tức tái đi.

“Nhanh, tất cả mọi người xếp thành một hàng, không thể để cho đám súc sinh này lên được thuyền.” Thượng Bang Chủ gấp giọng quát.

Không cần có người nhắc nhở, đám tù phạm này đã vây quanh boong tàu, dốc sức liều mạng bảo vệ bốn phía quanh đây. Điều duy nhất đáng mừng lại là đám tù phạm đã đoạt được một số đao thép từ đám giáp sĩ, làm cho lực sát thương tăng lên mau chóng, không cần phải dùng côn gỗ hay cốt kiếm nữa.

Rầm! Rầm! Rầm! Những âm thanh va đập liên tiếp truyền tới.

Trong chớp mắt, chợt có một đám quái thú thằn lằn nhảy ra, lũ tù phạm bắt đầu duy động vũ khí, tiến lên chiến đấu với bọn chúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.