Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 41: Chương 41: Vô Phong




Đây là một vùng không gian mơ hồ, bốn phía bao bọc bởi vô số lốc xoáy huyết sắc, mỗi một cái lốc xoáy tản ra một thứ áp lực khiến cho người ta đến hô hấp cũng khó khăn, thậm chí đứng cũng không vững. Nơi này tên là Huyết Sắc Giới.

Mà ở giữa không gian ấy, Hoàng Thiên hai mắt nhắm nghiền, trên cơ thể tràn đầy vết thương. Các dòng xoáy huyết sắc lại giống như đang cuốn lại với nhau, từng đám phù văn hiện ra vờn quanh cơ thể của hắn, đang không ngừng thâm nhập vào cơ thể thông qua miệng vết thương.

Ngay lúc này, mí mắt hắn khẽ giật, dường như có dấu hiệu muốn thức tỉnh, khiến cho phù văn trên cơ thể trở nên tán loạn.

-Nếu ta là ngươi, ta sẽ không phản kháng.

Một thanh âm trầm thấp vang lên, khiến cả huyết giới ầm ầm rung chuyển. Từng đám sương mù huyết sắc cuồn cuộn về một phía, huyễn hóa ra một khuôn mặt khổng lồ. Hai cặp mắt như hai vầng mặt trời nhỏ phát ra ánh sáng chói lòa.

-Đây là đâu?

Hoàng Thiên hai mắt vẫn nhắm nghiền, dường như chưa hề thức tỉnh, thế nhưng thanh âm của hắn không biết bằng cách nào vẫn vang lên một cách khó hiểu.

-Ha ha! Chào mừng ngươi đến với Huyết Sắc Giới.

Một tràng cười man rợ truyền đi khắp không gian. Từng câu nói của khuôn mặt vang lên, mang theo những luồng lực lượng khổng lồ khiến cho bức tường lốc xoáy như muốn nổ tung.

-Huyết Sắc Giới…?

Thanh âm của Hoàng Thiên lại một lần nữa vang lên, có chút mơ hồ cùng khó hiểu. Khuôn mặt kia khẽ thở dài một tiếng, nhìn Hoàng Thiên nói:

-Phải rồi, ngươi làm sao có thể biết Huyết Sắc Giới là gì…

Khuôn mặt khẽ ngừng lại một lát, dường như có chút cảm khái, hắn lại nói.

-Cũng đã từng ấy năm rồi, từ khi trận chiến đó kết thúc, ta mới lại được nói chuyện với con người a.

Thanh âm của hắn như mang theo quá khứ cùng hồi ức, hắn nói chuyện cùng Hoàng Thiên, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hắn đang tự nói với chính bản thân mình vậy.

-Tại sao ta lại ở đây?

Dường như không muốn trả lời Hoàng Thiên, khuôn mặt khẽ thở dài. Đột nhiên huyết khí liền mau chóng thu rút lại, ngưng tụ lại một chỗ, cuối cùng hình thành một nam tử cao lớn khôi ngô. Hắn đứng bên cạnh Hoàng Thiên, tay phải khẽ điểm, nhất thời tốc độ của phù văn lưu chuyển càng nhanh hơn.

-Tiểu tử! có muốn nghe chút chuyện xưa không?

Không thèm để ý xem Hoàng Thiên có nghe hay không, có hiểu hay không, hắn vẻ mặt có chút hồi ức, tiếp tục nói:

-Trước đây rất lâu rồi, đã bao nhiêu năm trôi qua, bản thân ta cũng không còn nhớ rõ. Năm đó ta hai mươi tuổi xuất đạo, dương danh đại lục. Hai mươi năm sau tung hoành, chưa từng một lần bại, thế nhân gọi ta là Vô Phong…

-Năm bốn mươi tuổi, ta đạt tới cảnh giới mà bất cứ ai cũng phải ngước nhìn, cũng vì đó mà ta càng trở nên kiêu ngạo, xem trời bằng vung. Những tưởng bản thân đã vô địch thiên hạ, cho tới khi ta gặp hắn…

-Tuổi hắn không lớn hơn ta, tu vi cũng không mạnh hơn ta, nhưng… Chỉ trong vòng ba chiêu, ta đại bại…

-Vốn ta phải hận hắn, phải quyết chí tu luyện để đánh bại hắn nhưng không nghĩ, ta và hắn lại trở thành huynh đệ… Vào sinh ra tử, từng cùng nhau trải qua hung hiểm, cùng trải qua hoạn nạn…

-Hắn là một thiên tài, không… phải nói là yêu nghiệt… tốc độ tu luyện của hắn rất nhanh, sinh thời ta chưa gặp kẻ nào có tốc độ tu luyện như hắn”.

-Với thiên tư đó, hắn hoàn toàn có thể đạt tới cảnh giới chí cao, đứng trên thiên hạ. Thế nhưng, hắn lại có một ý nghĩ quá điên cuồng. Chính vì ý nghĩ điên rồ đó của hắn, mà tất cả những người có liên quan tới hắn đều bị liên lụy. Khốn kiếp, ta đã cố can ngăn hắn…”

-Sùng Lãm! Năm đó ngươi đại chiến với y, ngươi muốn chứng minh mình đúng. Để rồi được gì chứ? Diệt thế sao? Ngươi thực sự muốn như thế sao? Dù cho ngươi có đúng đi chăng nữa, dù cho ngươi có chiến thắng đi chăng nữa, ngươi thực sự sẽ làm vậy sao?

Giọng nói càng lúc càng lớn, càng về sau càng mang theo trách móc cùng oán hận.

-Ha ha! Ngươi thua, ngươi đã thua…

-Ngươi rất mạnh… nhưng y là tồn tại mà ngươi không có tư cách khiêu chiến.

-Sau trận chiến đó, y đã trấn áp tất cả chúng ta suốt vô tận tuế nguyệt. Bản thân ta năm đó đường đường là Thánh tổ, vì ngươi mà bị trấn áp, vì ngươi mà chỉ còn lại một giọt thánh huyết…

-Ta không oán ngươi, ta chỉ muốn biết, chỉ muốn ngươi trả lời ta… nếu ngươi thực sự đúng, ngươi sẽ làm vậy sao?.

Thanh âm của hắn nhất thời ngừng lại, không gian đều trở nên tĩnh lặng.

-Tiểu tử, theo ngươi, hắn là người như thế nào?

Hoàng Thiên thân thể vẫn không hề nhúc nhích, hai mắt vẫn nhắm chặt. Hắn im lặng một hồi, sau cùng rốt cục vẫn nói ra:

-Vô tận năm tháng trôi qua như thế, người vẫn không quên được hắn, vẫn không buông bỏ được chấp niệm trong lòng đó… Như vậy chẳng phải đã có đáp án rồi sao? Cần gì phải hỏi ta.

Vô Phong nghe vậy chợt ngẩn ra một lúc, sau đó nhắm mắt lại khẽ cười, nói:

-Phải… hắn và ta đã từng là huynh đệ tốt…

Hai từ “đã từng” dường như được nhấn mạnh, như muốn nói lên một điều gì đó sâu xa.

-Ta không biết giữa hai người như thế nào, hay đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu đã đặt niềm tin vào một người, hãy giữ vững niềm tin đó, vì nếu ngươi không tin hắn, thì hãy tin vào bản thân mình.

Hoàng Thiên nói khẽ, giống như đang tự nói với bản thân mình vậy. Vô Phong khẽ ngạc nhiên, sau đó dường như hiểu ra điều gì đó, hắn cười lớn mà nói:

-Hay cho một câu hãy tin vào bản thân mình… tốt… rất tốt.

Ngưng một lát, hắn lại nói:

-Nếu một ngày nào đó ngươi nhận ra bản thân đã sai?

Hoàng Thiên khóe môi khẽ giật giật:

-Ta sẽ khiến cho nó trở thành đúng.

Vô Phong:

-Bằng cách nào?

-Bản thân ngài đã có câu trả lời, cớ sao còn hỏi vãn bối.

Vô Phong im lặng, sắc mặt càng là phức tạp, không biết trôi qua bao lâu, hắn mới mở miệng:

-Ta đã có câu trả lời sao? Là bản thân ta đang tự làm khó mình… ha ha… ta sai rồi.

Chấp niệm rốt cục được mở, oán khí cũng giải khai, khiến cho cả huyết giới dường như trở nên tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.

Hoàng Thiên lúc này hai mắt rốt cục mở ra, nhìn chằm chằm về phía Vô Phong. Thương thế trên cơ thể hắn đã sớm được chữa trị, thậm chí còn có cảm giác thực lực tiến bộ hơn trước rất nhiều.

-Đa tạ tiền bối.

Hoàng Thiên ánh mắt tràn đầy cảm kích, cúi người thật sâu về phía Vô Phong.

-Tiểu tử, không cần cám ơn. Ta cảm nhận được khí tức của hắn trên người ngươi nên mới giúp ngươi một tay. Đại đạo dấu ấn, vận mệnh xoay vần, ngươi nên cẩn thận.

Ngưng một lát, lão lại nói:

-Ngươi cũng nên rời đi thôi, nếu không tiểu oa nhi kia sẽ liều mạng mà phá nát Huyết Sắc Giới của ta a.

Nghe thấy ba từ “tiểu oa nhi”, Hoàng Thiên không khỏi lấy làm lạ, ngẩng đầu nhìn về phía Vô Phong tỏ vẻ khó hiểu. Vô Phong vốn đang bước đi, trông thấy biểu lộ của Hoàng Thiên thì chợt ngưng lại, có vẻ còn khó hiểu hơn Hoàng Thiên, sau đó cười lớn:

-Con bà nó thú vị… Xem ra tiểu oa nhi kia chưa dám nói với ngươi! Hay là tiểu tử ngươi quá ngốc đi?

Hoàng Thiên khẽ cau mày, trong lòng cũng xác định được. Nếu hắn tới giờ còn không đoán được thì cũng không xứng với mười mấy năm sống trên đời nữa rồi.

-Thôi! Đi đi… Nhớ kỹ những lời ngươi đã nói hôm nay. Ta cũng muốn xem xem, ngươi có thể thực hiện được nó.

Nói rồi không để cho Hoàng Thiên kịp phản ứng, một luồng ánh sáng chói mắt bao quanh lấy thân thể hắn mà cuốn đi.

Đến khi ánh sáng tán đi, Hoàng Thiên mở mắt ra thì bản thân đã trở lại Huyết Sắc Chi Lâm, giống như thế giới khi nãy chỉ là tưởng tượng ra vậy.

Quét mắt nhìn xung quanh, hắn không khỏi có chút bất ngờ. Đường đường là Huyết Sắc Chi Lâm lúc này lại bị bổ làm đôi, một cái rãnh to lớn sâu không thấy đáy chạy dài từ phía Đông sang phía Tây ngăn cách khu rừng làm hai nửa.

Cổ thụ to lớn chọc trời là thế, bây giờ đều đổ nát hoang tàn. Sương mù huyết sắc vốn bao phủ khắp nơi, lúc này đều tan biến khỏi thiên địa như chưa từng tồn tại.

Trong lòng cũng đoán được vài phần, Hoàng Thiên có chút cảm khái, khẽ nhìn lên bầu trời nói nhỏ:

-Không biết nàng sao rồi?

Mang theo tâm trạng lo lắng, hắn cẩn thận hành tẩu, hướng về phía bìa rừng, ý muốn rời đi.

Trong lúc này, cách chỗ Hoàng Thiên không xa ngay tại bên rìa của Huyết Sắc Chi Lâm, có hai người đang chật vật di chuyển, đầu tóc rối bù, quần áo tả tơi để lộ ra vài vết thương khá nặng. Chính là hai người Ngô Vân cùng Tiểu My.

-Rốt cục là có chuyện gì, là ai gây ra?

Ngô Vân cho tới bây giờ vẫn không khỏi kinh hãi, khi nãy đám người bọn hắn đuổi theo Hoàng Thiên. Khoảng cách không quá xa, chính mắt hắn nhìn thấy đạo quang mang kia bổ xuống.

Dưới một đạo quang mang này, mặt đất nứt toác, núi non sụp đổ. Dường như đứng trước đạo quang mang này, không có bất cứ một vật chất nào có tư cách tồn tại, phảng phất như tận thế.

Rất may cho hắn là đạo quang mang không nhằm vào hắn, hơn nữa còn có bảo vật hộ thể mà cha giao cho, nên mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này.

So với Ngô Vân, Tiểu My càng sợ hãi hơn gấp ngàn lần. Nàng còn nhớ rất rõ lời của phụ hoàng đã nói khi giao Lục Phong Kim Giáp cho mình.

Phòng hộ của nó cường đại như thế nào bản thân nàng rất rõ, vậy mà trước dư ba của đạo quang mang kia lại không chịu nổi một phút, trực tiếp bị hủy diệt tan thành tro bụi. Cũng may trong khoảng thời gian đó, quang mang đã tiêu tán, nếu không nàng đã không ở đây rồi.

-A… không nghĩ lại có kẻ sống sót.

Đột nhiên có tiếng nói vang lên, Ngô Vân cùng Tiểu My ánh mắt quét qua, lập tức thấy được phía trước cách hai người bọn họ không xa, bất ngờ xuất hiện một chiếc chiến thuyền cực lớn nổi lơ lửng trên không. Chính là chiến thuyền của Quân Thiên Thương, mà thanh âm chính là phát ra từ miệng tên thiếu niên đang đứng tại mũi thuyền.

Hai người Ngô Vân cùng Tiểu My sắc mặt nhợt nhạt, trong nội thâm lo lắng không thôi. Bọn họ không biết nguyên do đối phương tới đây, nhưng nhìn thoáng qua dễ nhận thấy không có ý tốt gì.

Chiến thuyền chầm chậm tiến đến gần hai người, tên thiếu niên liếc mắt nhìn tới, vẻ mặt không có chút biểu lộ cảm xúc. Dường như sự xuất hiện của hai người chỉ khiến hắn có chút ngoài ý muốn mà thôi. Phía sau hắn có một hộ đạo lão giả, thì là nhíu mày, nhìn về phía xa xa.

Màn sáng phòng hộ trên thuyền đột nhiên mở ra, tên thiếu niên nhoáng một cái, liền biến mất khỏi mũi thuyền, xuất hiện trước mặt hai người Ngô Vân.

- Rất tốt, có thể sống sót được dưới một kích kia…

Nhìn qua hai người, tên thiếu niên khẽ đánh giá một lượt, sau đó nói:

-Quân Tử An ta cũng đang thiếu người hầu, theo ta đi thôi.

Lời nói tràn đầy bá đạo, như không cho hai người Ngô Vân có sự lựa chọn nào khác. Tiểu My trong lòng giận giữ, quát nói:

-Người hầu… Ngươi là cái thá gì chứ?

Quân Tử An khẽ cau mày, nhìn lướt qua cô gái trước mắt. Tiểu My trông thấy thế, mày khẽ nhướng lên, nàng trợn mắt:

-Nhìn gì mà nhìn? Nói cho ngươi biết, cha ta là Dương Phong Vương, hoàng đế của Ngũ Hành Thiên Quốc này… ngươi dám đụng tới ta sao?

Mà bên cạnh nàng, Ngô Vân cũng cười lạnh, khẽ nói:

-Huynh đệ, ta là Ngô Vân, cha ta là Ngô Trung trưởng lão của Học Viện Hoàng Gia…

Trong lòng tuy có tức giận, nhưng lời lẽ của hắn vẫn rất giữ lễ. Hắn vốn là người cẩn thận, đối phương lai lịch thần bí, lại có hộ đạo giả. Nếu không bất đắc dĩ, hắn sẽ không dễ dàng đắc tội.

Quân Tử An khóe môi khẽ nhếch lên, như cười hai kẻ ếch ngồi đáy giếng, nói:

-Theo ta… hoặc chết.

Ngô Vân bắt đầu khó kiềm chế lửa giận, quát nói:

-Huynh đệ… ngươi đừng có khinh người quá đáng.

Quân Tử An cười nhạt:

-Xem ra ngươi muốn chết rồi.

-Hừ! Một cái Ngưng nguyên đại viên mãn cũng dám đe dọa ta sao.

Lời Ngô Vân vừa dứt, Quân Tử An mày kiếm nhíu chặt, chân phải khẽ dậm một cái, thân hình quỷ dị áp sát về phía hắn, khẽ vỗ một chưởng. Tốc độ của Quân Tử An cực nhanh, chớp mắt đã áp sát khiến Ngô Vân phản ứng cũng không kịp.

Bịch!

Một âm thanh rợn người vang lên, kèm theo tiếng xương kêu răng rắc. Ngô Vân phảng phất không chịu nổi một kích, cả thân thể như diều đứt dây bị đánh văng đi, đập mạnh vào một gốc cây cổ thụ rồi nặng nề rơi xuống. Ngay cả mặt đất cũng phải rung lên.

Chỉ thấy vùng ngực của hắn như vỡ vụn, máu từ khe vỡ thấm ra, miệng không ngừng thổ máu tươi, chân tay đều run rẩy.

-Nguyên đan mạnh lắm sao…?

Một lời này nói ra tràn đầy ngạo ý, Quân Tử An nhìn chằm chằm về phía Ngô Vân, ánh mắt không che giấu sự khinh thường.

Ánh mắt Ngô Vân càng là kinh sợ, mặc dù nói hắn đã bị thương, thế nhưng một chưởng khi nãy quả thực không yếu. Kẻ này tuy tu vi chỉ Ngưng nguyên đại viên mãn, nhưng thực lực không kém hơn hắn lúc toàn thịnh, huống hồ lúc này hắn đang bị thương.

Ngô Vân trong mắt sát cơ lập loè, mãnh liệt quay người, tay phải nâng lên chỉ một cái về phía Quân Tử An. Nhất thời một cỗ phong bạo ầm ầm nổi lên cuốn tới, bụi tung mù mịt.

Mãi tới lúc phong bạo cuốn tới, Quân Tử An vẫn đứng im không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn Ngô Vân.

Phong bạo tan đi, khói bụi cũng tản ra, lộ ra Quân Tử An đang đứng yên tại đó, khóe môi còn nở một nụ cười nhàn nhạt. Trên người hắn thậm chí còn không có dính một hại bụi nào.

Ngô Vân sắc mặt biến hóa, thế nhưng lại nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Hắn không có ngu, đối phương chỉ là Ngưng nguyên đại viên mãn, nhưng lại có thực lực vượt cả hắn. Nếu còn không chạy, chỉ sợ hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây.

-Ngươi… quá yếu.

Quân Tử An sắc mặt vẫn không thay đổi, hai tay bấm niệm pháp quyết hướng về Ngô Vân mà chỉ một cái. Ngô Vân đang bỏ chạy, đột nhiên cảm thấy toàn thân huyết dịch như ngừng chảy, ngay tiếp theo tu vi cũng đều dường như đông cứng, khiến cho cước bộ dừng lại, khuôn mặt hoảng sợ vô cùng.

Còn không đợi hắn có phản ứng, Quân Tử An thân thể như một tia chớp xông lên, chắn trước mặt Ngô Vân, vung quyền nện tới, một quyền, hai quyền, ba quyền liên tiếp.

Hứng chịu ba quyền của Quân Tử An, thân thể Ngô Vân như nứt ra, có một cỗ cuồng bạo chi lực tại trong cơ thể bộc phát, sau đó oanh một tiếng, trực tiếp nổ tung. Mãi cho đến lúc chết, hắn đều không thể phát ra một thanh âm nào.

-Ngươi… Ngươi…

Tiểu My nội tâm bộp một tiếng, kinh hãi lui về phía sau, Quân Tử An có thể dễ dàng giết Ngô Vân như thế, vậy giết nàng cũng không khó khăn gì, bảo sao nàng không sợ cho được.

Từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như thế. Nhìn thấy ánh mắt của Quân Tử An, nàng lắp bắp nói:

-Ngươi không thể giết ta… Phụ thân ta là Dương Phong Vương…

Quân Tử An nghe vậy thì hừ lạnh, quát:

-Câm mồm… Đừng lấy thân phận ra để dọa ta. Muốn sống... hãy chỉ ra giá trị của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.