Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 122: Chương 122: Nguy hiểm cận kề




Cái tên Huyết Thiềm Mộc vừa ra, liền khiến cho nhiều người thoáng giật mình. Loại thảo dược này trên thị trường không tính là hiếm, nhưng tuổi thọ ba trăm năm tuổi tuyệt đối là khó gặp.

Phải biết một loại thảo dược có giá trị như thế nào không chỉ dựa vào tính chất, mà còn dựa vào tuổi thọ của nó để xác định. Thảo dược có tuổi thọ càng cao, thì đồng nghĩa với giá trị của nó càng lớn. Gốc Huyết Thiềm Mộc này nếu như quả thực là ba trăm năm tuổi, thì không hề thua kém khối tinh thiết của Đinh Phàm một chút nào.

Đinh Phàm lâm vào suy nghĩ, mặc dù cây Huyết Thiềm Mộc này không được như mong muốn ban đầu, nhưng xét về độ quý hiếm của nó thì hắn cũng không thiệt, thậm chí so với khối tinh thiết không thể luyện thành pháp khí này có khi còn giá trị hơn đấy.

- Vị huynh đệ này có thể cho ta xem qua Huyết Thiềm Mộc được không?

Tuy rằng đã có ý muốn trao đổi, nhưng Đinh Phàm vốn là người cẩn thận, hắn không vội đồng ý mà hướng về phía Diệp Vọng nói. Phải xem qua cây Huyết Thiềm Mộc này một cái rồi đồng ý cũng không muộn.

Diệp Vọng mỉm cười gật đầu, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một gốc thảo dược huyết sắc ném về phía Đinh Phàm. Gốc Huyết Thiềm Mộc được bao bọc bởi một lớp thanh khí nhàn nhạt, nhẹ nhàng lướt qua mấy chục mét, lơ lửng tại trước mặt Đinh Phàm.

Hành động này của Diệp Vọng lại khiến cho rất nhiều người trong đại điện thoáng giật mình kinh hãi. Kẻ này kỹ năng sử dụng Nguyên lực khống vật đã đến một cảnh giới đáng sợ, đừng nhìn gốc Huyết Thiềm Mộc kia nhẹ nhàng bay mà xem thường nó, chỉ cần kẻ nào có ý định muốn cướp đoạt, lập tức có thể bị lớp thanh khí xung quanh phách cho tan xác đấy.

Đại điện thoáng im lặng vài giây, ai ai cũng nhìn về phía Diệp Vọng âm thầm đánh giá. Đinh Phàm thì khẽ gật đầu tán thưởng, kẻ này tính cách thẳng thắn trực tiếp, rất hợp với khẩu vị của hắn.

Nhìn gốc Huyết Thiềm Mộc đang lơ lửng trước mắt này, hắn dễ dàng nhận ra ba vạch hoa văn hằn sâu trên thân nó, thậm chí vạch thứ tư đã mơ hồ hình thành. Gốc Huyết Thiềm Mộc này đâu phải là hơn ba trăm tuổi, mà đúng hơn là phải gần bốn trăm tuổi đấy.

Lần giao dịch này không tồi, hắn đang định nói đồng ý với Diệp Vọng thì lại bị một thanh âm khác chặn ngang:

- Đinh Phàm huynh chớ vội, ta ở đây cũng có một gốc Xà Hoa Luyện Cốt thảo, không biết ngươi có hứng thú hay không?

Bị người khác chặn lời, Đinh Phàm trong lòng vốn có chút khó chịu, nhưng khi nghe thấy cái tên Xà Hoa Luyện Cốt thảo thì hắn liền nuốt cơn giận xuống rồi.

Xà Hoa Luyện Cốt thảo, một trong những dược thảo nằm trong thiên hạ kỳ trân. Vị cay tính nóng, là chủ dược để luyện ra Hóa Nguyên Luyện Cốt Đan, có tác dụng rèn thân luyện thể, cường hóa gân cốt cho tu sỹ dưới Hóa Linh cảnh.

Nếu như nói Huyết Thiềm Mộc là hiếm có, thì Xà Hoa Luyện Cốt thảo này phải đặt ở hàng kỳ trân tuyệt thế. Hóa Nguyên Luyện Cốt Đan tuyệt đối là một cái đan dược khiến cho bất cứ kẻ nào dưới Hóa Linh cũng phải thèm muốn điên cuồng.

Chỉ cần sử dụng một viên Hóa Nguyên Luyện Cốt đan, liền tương đương với một lần thoát thai hoán cốt, đặt ra nền móng vững chắc cho thân thể. Thân thể cường đại đem lại rất nhiều lợi ích cho tu sĩ, ví như trong cùng một cảnh giới, chỉ cần có ưu thế về thân thể liền nắm chắc được phần thắng rồi. Chưa kể trong một số trường hợp đặc biệt, thân thể cường đại có thể bộc phát ra khả năng khó mà tưởng tượng, bảo sao người khác không điên cuồng cho được.

Không ngờ lại có kẻ hào phóng như thế, lấy thứ này ra để đổi lấy ngoại vực tinh thiết của hắn.

Người nói ra lời này không ai khác chính là Anh Vũ, chẳng để cho Đinh Phàm có cơ hội phản ứng, hắn đã quăng gốc linh dược này tới. Cũng giống như cách mà Diệp Vọng làm khi nãy, gốc Xà Hoa Luyện Cốt thảo được bao bọc bởi một lớp Kim Nguyên chi khí, nhẹ nhàng bay tới trước mắt của Đinh Phàm.

Chỉ có điều không biết vô tình hay cố ý, gốc linh thảo hơi liệng qua một chút, xảy ra va chạm với gốc Huyết Thiềm Mộc của Diệp Vọng, phát ra tiếng tanh tách bùng nổ. Hai cỗ lực lượng nhất thời bạo khai, kim quang cùng thanh quang bốc ra sáng chói, đem một mảng không gian đánh cho run rẩy không ngừng.

Nếu không phải Đinh Phàm đang đứng tại đó nhanh chóng ra tay trấn áp, có khi nơi này đã bị nổ nát tan tành rồi. Đây là sự khiêu khích trắng trợn, không khí trong đại điện lúc này tràn ngập mùi thuốc súng, tùy thời có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Đinh Phàm trong lòng vừa giận, vừa dở khóc dở cười. Vốn chỉ muốn đổi một chút đồ có ích, vậy mà tự dưng lại bị cuốn vào cái tranh đấu thị phi của hai người này. Hắn trừng mắt nhìn về phía Anh Vũ một cái, trong lòng có chút bất mãn, muốn từ chối giao dịch.

Thế nhưng quả thực gốc linh thảo này có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn. Suy ngẫm thiệt hơn một hồi, cuối cũng hắn cũng phải cắn răng quyết định, hắn cần Xà Hoa Luyện Cốt thảo.

- Thực sự là xin lỗi vị huynh đệ kia rồi. Ta quyết định đổi lấy Xà Hoa Luyệt Cốt thảo.

Anh Vũ ở bên kia nghe thấy Đinh Phàm quyết định giao dịch với mình thì đắc ý cười lớn, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích hướng về phía Diệp Vọng nói:

- Diệp Vọng huynh đệ nên thu Huyết Thiềm Mộc về đi thôi, mấy cái thứ cho chó ăn đó mà cũng dám đưa ra giao dịch à! Ha ha!

Lời lẽ không một chút kiêng nể, hắn chính là đang muốn gây hấn với Diệp Vọng đấy. Kẻ này năm đó không ít lần gây khó hắn và Hoàng Thiên, thậm chí còn hạ nhục Hoàng Thiên trước mắt mọi người, suýt nữa phế đi tu vi của huynh đệ của hắn.

Nếu như nói trên đời hắn hận nhất những ai, thì chắc chắn sẽ có tên Diệp Vọng này ở trong đó. Mà đã là kẻ thù của nhau, thì không cần phải câu nệ gì cả. Muốn chửi cứ chửi, muốn đánh thì đánh thôi, thẳng thắn và trực tiếp.

Những tưởng người khó chịu đầu tiên phải là Diệp Vọng mới đúng. Nhưng mà không ngờ là, Hoàng Thiên đang ngồi ăn lại nhăn nhó một hồi, rất muốn phóng một cước đạp bay Anh Vũ.

Con bà nó, đúng rồi! Năm đó bị vây trong Hỏa Linh Sơn suốt mấy tháng, Huyết Thiềm Mộc chính là một trong những món ăn chính của Hoàng Thiên a. Anh Vũ nói như thế, chẳng phải là đang chửi xéo Hoàng Thiên hắn là chó sao? Thảo nào hắn tức giận như thế, tên huynh đệ khốn nạn này.

Anh Vũ nhìn thấy thái độ của Hoàng Thiên, nhất thời chột dạ cười xòa mấy cái, ra vẻ như mình lỡ lời. Nhưng mà trong lòng lại đang thầm đắc ý đấy, hắn thấy bản thân quả nhiên thông minh mà. Vừa sỉ nhục Diệp Vọng, vừa có thể chửi xéo Hoàng Thiên một cái, trả thù khi nãy ở phòng trọ tên này đạp vào mông hắn. Rất là sảng khoái.

Hoàng Thiên nào biết được tên huynh đệ này của mình lại thù dai như thế, còn nghĩ là hắn lỡ lời thật. Chỉ trừng mắt với hắn một cái rồi thôi, dù sao hắn cũng có ý tốt, đánh chủ ý đến kẻ thù.

Phía bên kia mấy tên đệ tử Diệp Gia khuôn mặt tràn đầy tức giận, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía ba huynh đệ Hoàng Thiên. Bọn hắn thấy mấy tên nhà quê này quả thực chán sống đây mà, lại dám đối đầu với người của Diệp Gia.

Phải biết Diệp Gia của bọn hắn mặc dù chỉ là một gia tộc tầm trung, nhưng lại có một vài tồn tại đặc thù ẩn giấu, dù cho đại gia tộc cũng không sợ. Hơn nữa gia chủ gần đây tu vi tinh tiến một đoạn dài, sớm muộn cũng có thể đột phá, đưa Diệp Gia lên đỉnh vinh quang, há lại để mấy tên nhãi nhép xem thường như thế.

Duy chỉ có Diệp Vọng vẫn duy trì được vẻ mặt bình thường, khóe môi khẽ nhếch lên thản nhiên cười, giống như không có nghe thấy lời của Anh Vũ vậy. Hắn hướng về phía Đinh Phàm gật đầu một cái, sau đó vẫy tay thu hồi Huyết Thiềm Mộc. Dưới sự khống chế hoàn hảo của hắn, cây dược thảo lướt qua trên đầu mọi người, theo quỹ đạo cũ hướng về phía Diệp Vọng mà bay tới.

- Ta ở đây có một khối Thanh Đồng Lôi, không biết Diệp Vọng huynh có ý đổi không?

Huyết Thiềm Mộc mới bay được nửa đường, một tên thanh niên cao gầy đã vội vàng đứng dậy mỉm cười nói. Giọng điệu của hắn nói có vẻ như là muốn hỏi chuyện trao đổi với Diệp Vọng, nhưng mà hành động lại không giống như thế. Bởi vì tay hắn đã vương tới nắm lấy gốc Huyết Thiềm Mộc, cơ bản không có để ý xem Diệp Vọng có đồng ý hay không. Cự kỳ kiêu ngạo và bá đạo.

Nhưng mà đồ của Diệp Vọng, lại dễ dàng chạm vào như thế sao?

Tay của tên thanh niên còn chưa có chạm tới, gốc thảo dược đã xoay tròn một cái, đem thanh khí xung quay cuộn tròn thành một vòng lốc xoáy, hướng bàn tay của hắn mà kích tới. Không một chút chậm trễ, bàn tay của tên thanh thiên bị nghiền nát thành thịt vụn, máu tươi bắn ra tung tóe.

Tên thanh niên mặt cắt không còn giọt máu, hoảng sợ lui người lại phòng thủ. Nhưng mà mọi hành động của hắn lúc này đều trở nên vô ích. Công kích lần nữa biến hóa, tựa như trở thành một đầu trường thương hung bạo, sinh sinh đâm xuyên qua óc của hắn, chết ngay tại chỗ.

Cả đại điện bất chợt chìm vào im lặng đến đáng sợ, hết nhìn về Diệp Vọng rồi lại nhìn về cái xác bê bết máu trên sàn, không ai nói một lời. Một cái thiên tài cứ như thế, bị một gốc thảo dược bọc bởi Nguyên khí đâm chết, không thể nào phản kháng. Thủ đoạn này quá mức dọa người.

Nắm gốc thảo dược vào tay, Diệp Vọng nhàn nhạt cười quan sát. Huyết Thiềm Mộc lúc này lấp lánh đỏ tươi, như được phủ thêm một lớp trang trí đẹp mắt. Có lẽ lúc này, nó mới chân chính trở thành “Huyết” Thiềm Mộc.



Ngay lúc này, ngay bên trên bầu trời của nóc điện, hai cái bóng người đang lơ lửng ngự không.

- Không hổ là nhân tài trọng điểm, thủ đoạn quả nhiên rất khá!

Một tên là trung niên mặc trường bào xám gật đầu tán thưởng, ánh mắt như nhìn xuyên qua mái điện đặt trên người của Diệp Vọng.

- Vâng! Diệp Gia lần này đều đánh cược trên người nó, mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Người còn lại tuổi tác đã lớn, đầu ngả hoa râm, ánh mắt có chút âm tình bất định, nặng nề gật đầu.

Người kia nhếch môi cười quỷ dị, giống như có thể hiểu được tâm trạng của lão già bên cạnh mình. Ánh mắt của hắn có chút khinh thường khó nhận ra, sau đó nói:

- Ngươi yên tâm, Diệp Gia chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, chúng ta sẽ không bạc đãi các ngươi, dù muốn thống trị cả thế giới này cũng không phải không thể.

Lời nói của hắn có chút điên cuồng ngạo thế, nếu lọt vào tai người khác thì chẳng khác nào một tên điên. Thống trị một thế giới há lại đơn giản như vậy, đừng nói là một cái gia tộc tầm trung như Diệp Gia, dù cho một gia tộc trong mười đại thế lực cũng không thể.

Vậy mà lời này của hắn vừa ra, lại khiến cho lão nhân kia kích động đến run rẩy. Bởi vì lão biết sức mạnh của những người thần bí này, nếu hắn nói ra được thì chắc chắn là có thể làm được. Diệp Gia sẽ sớm đi đến đỉnh cao của thế giới, thống trị trời đất này thôi.

- Kia là tên đệ tử của Vương Đình phải không? Hừ! Cấp trên mới báo xuống, lão già này mấy hôm nay có vẻ không yên phận thì phải.

Tên nam tử cau mày một lát, sau đó mỉm cười nham hiểm:

- Vốn muốn để ngươi sống lâu hơn một chút, nhưng mà tên sư phụ của ngươi lại không biết thân biết phận. Thôi thì giết ngươi để cảnh cáo lão vậy, cho lão biết rằng không phải ai cũng có thể tùy tiện đắc tội.

Bên trong đại điện, không khí vẫn đang chìm trong tĩnh mịch, không một ai biết được có người đang ở trên cao quan sát bọn họ. Tên nam tử sắc mặt lạnh lùng, bàn tay vươn nhẹ về phía trước, ngưng tụ ra một quả cầu bạch sắc rồi đột ngột đánh xuống.

Thiên địa nguyên khí hỗn loạn, bàng bạc cuồn cuộn như sóng lớn vỗ bờ không ngừng ép xuống, ngưng tụ xung quanh khí cầu bạch sắc. Công kích đem theo một cỗ khí thế trầm trọng, xuyên thủng qua phòng ngự trận pháp và mái của đại điện, trực tiếp lao về phía Hoàng Thiên.

Trong khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng gì, Hoàng Thiên đã phát hiện ra được nguy hiểm sống chết đang cận kề. Hắn bất chấp tất cả nhảy vọt tới đá bay Anh Vũ và Hàn Lâm ra ngoài, trong khoảng khắc tạo ra một khoảng cách an toàn cho huynh đệ của mình.

Còn bản thân hắn thì hứng chịu toàn bộ công kích khủng bố này.

Uỳnh!

Quả cầu bạch sắc như một viên lưu tinh, mãnh liệt lao vào lưng của hắn rồi bùng nổ. Toàn bộ không gian xung quanh chỉ còn lại một màu trắng xóa chói lòa, bạo khai ra lực lượng hủy diệt kinh người, vách tường đại điện nứt toác cả ra, đất đá toán loạn, bụi tung mù mịt. Một góc lớn đại điện bị nổ tan nát thành bụi phấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.