Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 45: Chương 45: Có em bé!




Hồi ức!

Đó là một đêm mưa gió, từng hạt mưa nặng nề rơi xuống, phủ khắp nền trời. Từng làn gió thoang thoảng thổi qua đem theo những luồng hơi nước ẩm ướt khiến không khí trở nên se se lạnh. Thi thoảng lại có tia chớp xẹt qua, rọi sáng cả bầu trời, sau đó lưu lại từng tiếng sấm rền vang vọng trong không gian.

Nam Hoa Thôn, bên trong một căn nhà tranh. Hai đứa trẻ đang nô đùa trong chăn, thi thoảng lại vang lên tiếng cười khúc khích.

-Ca ca! Khi nào phụ thân mới về?

Đứa nhóc nhỏ hơn ló đầu ra khỏi chiếc chăn, nhìn qua cửa sổ về phía xa xa mà hỏi.

-Tiểu Vân đợi một lát, phụ thân ra ngoài có việc sẽ về ngay thôi!

Đứa nhóc lớn hơn mỉm cười, xoa xoa đầu đệ đệ của mình.

-Mưa to thế này, phụ thân sẽ bị ướt người đó.

Đứa nhóc nhỏ hơn ngây ngô nói khiến cho ca ca của nó bật cười, véo véo cái mũi của nó mà nói:

-Tiểu Vân ngốc, phụ thân mang theo dù nên sẽ không bị ướt.

Tiểu Vân nghe thấy ca ca nói thì khẽ gật đầu à một tiếng tỏ vẻ hiểu ra, bàn tay non nớt xoa xoa cái mũi.

Bỗng chốc, hai đứa nhóc khịt khịt cái mũi hít lấy hít để:

-A! Mẫu thân nấu bánh bao xong rồi.

Lời còn chưa dứt, chúng đã vọt ra khỏi giường, chạy về phía mẫu thân. Trên tay mẫu thân lúc này là một giá hấp chứa hơn tám cái bánh bao còn nóng hổi.

-Ui da! Nóng quá!

Bánh bao mới ra khỏi nồi, còn rất nóng khiến đứa nhóc lớn hơn suýt xoa một hồi.

-Thiên nhi, phải cẩn thận chứ!

Mộ Dung Hồng Điệp nhìn nhi tử của mình mỉm cười, đặt giá hấp lên trên chiếc chõng tre gần giường. Nàng lấy ra một xấp giấy, lần lượt bọc hai cái bánh vào đưa cho Hoàng Thiên cùng Hoàng Vân.

Ngoài trời mưa ngày càng nặng hạt, tiếng rào rào của nước mưa như át đi mọi âm thanh trong đêm tối, Mộ Dung Hồng Điệp ánh mắt hướng về phía bầu trời xa xa, nét mặt mang theo một tia lo lắng.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Hoàng Thiên cùng Hoàng Vân sau khi nô đùa cũng bắt đầu thấm mệt, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến. Rúc vào trong lòng mẫu thân, chúng nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ màng, Hoàng Thiên mơ thấy phụ thân trở về, mơ thấy phụ thân kéo mẫu thân, nó và Tiểu Vân vào lòng. Mơ thấy phụ thân mỉm cười nhìn nó, mơ thấy phụ thân nó kể chuyện, kể về một câu truyện xa xưa, kể về một thế giới mơ hồ cùng huyền ảo.

-Thuở ấy! Đời Hùng Vương thứ tám, tại một ngôi làng nhỏ…

Trong vô thức, nó vòng tay ôm lấy Tiểu Vân, cảm nhận hơi ấm truyền ra từ cơ thể đệ đệ, hắn mỉm cười hạnh phúc.

Đó là gia đình.

oOo

La Hoa Thôn, trong một căn nhà đá.

Cũng đã hơn một tuần từ khi người dân trong thôn đưa hai người Hoàng Thiên cùng Thiên Phương trở về. Hôm nay, Thiên Phương rốt cục tỉnh lại, trông thấy Hoàng Thiên nằm bên cạnh còn hôn mê, trong lòng nàng không khỏi có chút lo lắng.

Bàn tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay của hắn không buông, lòng bàn tay của hắn mát lạnh dễ chịu. Nàng cúi đầu, dựa vào bờ vai của hắn, ánh mắt miên man, tim đập thình thịch liên hồi. Đôi má nàng ửng đỏ, phát ra phong thái ôn nhu quyến rũ mê người.

Từ khi ra đời đến nay, nàng còn chưa bao giờ gần gũi một nam nhân như thế. Nàng thân phận cao quý, bình thường ngay cả một bằng hữu đều không có, những người xung quanh đều phải cung kính và vị nể thân phận nàng.

Chỉ có một Hoàng Thiên chân chất mới khiến cho nàng cảm thấy cuộc sống của mình có thêm nhiều sắc thái hơn, vì vậy giờ phút này không khỏi tâm tình hỗn loạn.

Đột nhiên Hoàng Thiên khẽ động, choàng tay ôm lấy nàng, trên khuôn mặt hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng khóe môi lại nhếch lên cười tủm tỉm, dường như cực kỳ thỏa mãn.

A!

Thiên Phương hét lên, đẩy mạnh cánh tay của Hoàng Thiên, tát cho hắn một cái trời giáng.

-Ui da!

Hoàng Thiên từ trong hôn mê bừng tỉnh, lắc lắc cái đầu, mặt mũi hắn đau rát, cơ hồ muốn chảy máu mũi. Mơ hồ mở mắt ra, liền trông thấy Thiên Phương đang nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt giận giữ:

-Tên dâm tặc!

Hoàng Thiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị Thiên Phương một cước đá bay xuống giường.

-Thư thư… làm sao vậy?

Hoàng Thiên không hiểu tại sao mình lại bị đá xuống giường. Một cước này của Thiên Phương không nhẹ, hắn lại đang trọng thương nên suýt nữa thì thổ huyết, cả cơ thể đau ê ẩm.

-Ngươi còn nói nữa…

Thiên Phương vừa giận vừa thẹn.

-Ta làm sao?

Hoàng Thiên có chút bất mãn, khi nãy hắn còn nhớ bản thân mơ được trở về bảy năm về trước, được gặp lại gia đình của mình, được nằm trong lòng cha mẹ, được ôm Tiểu Vân mà chìm sâu vào giấc ngủ.

Nghĩ đến đây, hắn chợt nhận ra điều gì đó không ổn, dường như trong cơn mê, hắn có ôm Tiểu Vân vào lòng, nhưng hình như Tiểu Vân hơi lớn thì phải, hơn nữa cảm giác cũng rất chân thực.

-Ngươi…

Thiên Phương định nói, nhưng lại ngưng, nói thế nào đây, chẳng lẽ nói nàng nắm tay hắn ngủ suốt mấy ngày sao?

-Ai cho ngươi nằm gần ta…

Thấy ánh mắt khó hiểu của Hoàng Thiên, nàng vội chữa cháy.

Hoàng Thiên có chút khóc không ra nước mắt, hắn đâu biết có chuyện gì xảy ra. Từ khi rơi xuống vực hắn đã lâm vào hôn mê, tới tận bây giờ khi bị Thiên Phương cho ăn tát mới tỉnh lại, làm sao hắn biết được bản thân lại ở cùng Thiên Phương.

-Nằm gần nhau… thư thư có em bé rồi sao?

Hoàng Thiên đột nhiên thốt lên, giọng điệu có chút run run, hắn nhớ ngày trước Trác Mộc từng nói với hắn, nam nữ khi ngủ với nhau thì sẽ sinh em bé.

Thiên Phương như ngây ngốc tại chỗ, trong lòng càng là muốn tức điên lên, nàng trừng mắt nhìn hắn, quả thực muốn xông tới đánh cho hắn một trận.

Trông thấy ánh mắt Thiên Phương, Hoàng Thiên da gà nổi cả lên, không dám nói lời nào nữa, vội vàng chạy vọt ra khỏi phòng.

-Xú Tiểu tử… Đại dâm tặc… ngươi đi chết đi.

Thiên Phương tức giận đến mức không biết nên nói gì, chỉ biết quát lên như thế. Hoàng Thiên cái tên khốn kiếp, tên vô lại, dám nói nàng có em bé! Mặc dù tức giận là thế, nhưng không biết vì cái gì, trong lòng nàng lại có những cảm giác khác thường không tả được.

Bóng dáng Hoàng Thiên vừa khuất, sắc mặt nàng đột nhiên trắng nhợt, toàn thân như mất hết khí lực, khóe miệng trào ra một tia máu tươi.

Năm đó, nàng chứng đạo thất bại bị đạo thương khiến tu vi giảm xuống. Trận chiến hôm trước lại cưỡng ép thăng hoa, rút ra Ngũ hành chi linh của Nguyên giới, cuối cùng bị Thiên đạo trừng phạt. Lần này bị thương quả thực không nhẹ, tu vi đại giảm, thọ nguyên không còn nhiều. Nếu còn cưỡng ép thăng hoa một lần nữa, chỉ sợ nàng sẽ hồn phi phách tán.

Xuất ra một viên đan dược, nàng nhanh chóng nuốt vào, sau đó xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, dồn tinh thần vào nội thể bắt đầu trị thương. Không khí quanh nàng nhanh chóng ánh lên thanh mang mờ mờ, linh khí trong thiên địa hình thành một xoáy khí nhỏ cuồn cuộn xoay chuyển. Thoáng sau, trên trán nàng xuất hiện mồ hôi, thân thể hơi run lên, dáng vẻ có phần bất ổn.

Hơn mười phút sau, nàng rốt cục mở mắt, khuông mặt đã không còn nhợt nhạt như trước. Từng lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính lại trên trán và má khiến cho nàng có một vẻ ôn nhu ưu nhã động lòng người.

-Thư thư đang làm gì đấy…

Tiếng Hoàng Thiên từ bên ngoài vọng vào, hắn vẫn đứng lấp ló ngoài cửa mà không dám vào, dường như vẫn còn sợ Thiên Phương nổi giận mà đánh hắn một trận.

Trông thấy bộ dáng của hắn, Thiên Phương suýt nữa phì cười, nhưng vẫn cố gắng nín lại, ra vẻ nghiêm túc nói:

-Có chuyện gì?

Nghe giọng của Thiên Phương, Hoàng Thiên chợt cảm thấy lạnh gáy, nghĩ nàng còn chưa hết giận, hắn thầm hô may mắn không có đi vào.

-A! Ta vừa ra ngoài gặp mấy người dân, họ nói đây là La Hoa Thôn, chính họ đưa chúng ta từ Mộc Thanh Lâm trở về.

Thiên Phương khẽ nhíu mày suy nghĩ, Mộc Thanh Lâm, quả thực nàng chưa nghe tới bao giờ. Thế nhưng cũng không quá để tâm cho lắm, thế gian rộng lớn, có những nơi nàng chưa từng đi qua hay biết đến cũng là chuyện thường tình.

Thu liễm lại tâm tình, nàng bước xuống giường, đi nhanh ra cửa. Hôn mê mấy ngày liên tiếp, cũng nên ra ngoài vận động một chút. Hơn nữa còn phải đi cảm tạ người đã cứu nàng cùng Hoàng Thiên.

oOo

Học Viện Hoàng Gia, hồ Tiên Lãng:

-Trác Mộc, ngươi nói Hoàng Thiên hắn rốt cục đang ở đâu?

Hàn Lâm dựa lưng vào một phiến đá, nhìn Trác Mộc mà hỏi. Hôm đó Huyết Sắc Chi Lâm xảy ra kinh biến, hắn cùng Trác Mộc được người hộ đạo của Trác Mộc cứu trở ra, thế nhưng không tìm được Hoàng Thiên. Cũng đã hơn bảy ngày trôi qua, Hoàng Thiên vẫn chưa trở về khiến hắn lo lắng không thôi.

Trác Mộc cười cười, vỗ vai Hàn Lâm:

-Ngươi yên tâm đi, ta vừa tới gặp viện trưởng, hắn nói mệnh đăng của Hoàng Thiên vẫn còn.

Học viên của học viện trước khi đi lịch lãm đều phải lưu lại một đạo linh hồn ấn ký trong mệnh đăng. Chỉ cần mệnh đăng còn cháy, Học Viện liền biết được ngươi đang còn sống.

Đại biến hôm trước quá mức khủng bố, làm cho vô số sinh linh phải bỏ mạng. Những học viên đi lịch lãm hôm đó tử thương tới hai phần ba, hơn nữa còn rất nhiều người mất tích chưa có trở về, trong đó có Hoàng Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.