Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 196: Chương 196: Chúng ta về nhà




Vũ Trụ mênh mông, tinh không vô hạn. Từ thưở khai thiên, đã tồn tại những bí ẩn không thể nào giải thích. Mọi chuyện, đều có khả năng xảy ra, đều có khả năng thay đổi. Sinh Tử - Luân Hồi, Âm Dương – Thái Cực, Thật Giả - Chân Ngã… đều không nằm ngoài khả năng đó. Nếu có khác, thì chính là ở chỗ liệu rằng ngươi có đủ khả năng thay đổi nó hay không mà thôi.

Tại đâu đó nơi vũ trụ tinh không này, có một kẻ như thế. Hắn dành cả một đời chỉ để cố gắng thay đổi một sự thật, dành cả một đời để bù đắp lại lỗi lầm, cả một đời.

Đó là một địa phương mênh mông vô định, tinh không lấp lánh. Một cái thân ảnh ngồi tại bàn đá, đưa lưng về phía hỗn độn. Không gian cứ như thế nhẹ nhàng, nhưng lại mơ hồ khiến lòng người có cảm giác tấm lưng của hắn đang chống đỡ toàn bộ vũ trụ, nặng nề đến vô cùng.

Trên bờ vai hắn, một con chó nhỏ lẳng lặng ngồi đó, từng tia hắc khí nhè nhẹ quẩn quanh, tôn nó lên như một đầu Hồng Hoang dị thú, khủng bố vô cùng. Nó lạnh lùng, nó vô cảm, nhưng nó cũng là thứ duy nhất luôn luôn bên cạnh hắn, khiến cho bản thân hắn cảm thấy vơi đi phần nào sự cô liêu lạnh lẽo.

Trước mặt hắn, trên bàn đá bày sẵn ra một bàn cờ, chưa hề đi một nước. Dường như, hắn đang đợi ai đó, đợi một người tới cùng hắn đánh cờ.

Chẳng biết bao nhiêu thời gian, nói ngắn thì vài khắc, nói dài thì vài kỷ nguyên, hắn rốt cục cũng đợi được người tới.

Chỉ thấy gậy gỗ thông thiên, xuyên trời định đất, hư không như tờ giấy bị đâm thủng, sinh sinh mở ra thời không cánh cửa. Một cái thân ảnh cao gầy, có vài phần chật vật bước ra từ đó, xuất hiện tại chốn hư vô này.

Hắn, không ngờ lại là Hoàng Thiên.

Khoảng khắc mà hắn xuất hiện, người kia khoé môi chợt mỉm cười nhè nhẹ, cất tiếng nói:

- Rốt cục cũng tới, ta đợi ngươi đã rất lâu rồi.

Giọng nói trầm trầm nhẹ nhàng, mang theo chút gì đó thoả mãn cùng mong chờ. Hắn rốt cục cũng chờ tới, rốt cục cùng tìm được rồi.

Phía bên này, Hoàng Thiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới, khi rõ ràng khuôn mặt của đối phương, hắn gần như chết trân tại chỗ.

Tóc trắng phiêu dương, trường bào hắc sắc. Một người đáng lẽ không thể nào xuất hiện lúc này đây lại đang ở đối diện, hướng về hắn mà cười cười.

Mười tám năm, mười tám năm kể từ khi sinh ra tới nay, kinh lịch qua không biết bao nhiêu sự việc thần bí, trải qua không biết bao nhiêu lần sống chết cận kề, đây là lần duy nhất bản thân hắn lâm vào tình trạng như thế. Không phải vì lo lắng sợ hãi, mà là vì không thể nào hiểu được sự việc đang diễn ra, vì không biết bản thân phải ứng xử như thế nào trong tình huống này.

Hắn… đang đối diện với chính bản thân mình.

Từ ngoại hình đến khí tức, từ thể xác đến linh hồn, mọi cảm giác đều đang nói cho hắn rằng, phía đối diện kia chính là bản thân hắn. Không phải phân thân, không phải diễn hoá, càng không phải cái nào khác giả mạo, mà là chính hắn.

- Đến đây đi, ta đã đợi ngươi thật lâu.

Người kia lần nữa cười cười, hướng về phía hắn mà nói. Tựa như đang nói với hắn, mà cũng giống như đang nói với chính bản thân mình, khó lòng mà nắm bắt.

Lặng im không nói một lời, Hoàng Thiên theo bản năng bước chậm đến bàn đá, đối diện với người kia mà ngồi xuống. Hắn đến bây giờ vẫn không biết ứng xử như thế nào, không biết bắt đầu từ đâu. Mọi chuyện lúc này, có lẽ đã sớm vượt qua khả năng kiểm soát của hắn, vượt qua cả năng lực ứng xử vốn có.

Nếu một ngày, ngươi gặp chính bản thân mình, ngươi có thể làm gì đây? Chạy tới chào hỏi, nói chuyện phiếm? Ngươi sẽ xưng hô như thế nào? Gọi ngươi – ta hay là ta – ta. Mọi chuyện, cứ tưởng như dễ dàng, nhưng thật ra lại rất khó. Chí ít, Hoàng Thiên hắn lúc này còn không thể nào thực hiện.

Lại nhìn thấy Tiểu Hắc trên vai đối phương, hắn trong lòng thoáng chốc trở nên lạnh lẽo. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, đó không là Tiểu Hắc mà hắn từng biết. Lạnh lùng, vô cảm đến khó tả, dường như chút tình cảm vốn có của nó, đã chết đi tự lâu rồi. Mà vị “Chủ nhân” này trước mặt nó, chẳng khác nào người dưng qua đường, chẳng thể để cho nó thể hiện ra mảy may cảm xúc.

Lúc này, hắn mới để ý thấy trên bàn đá có bày sẵn một bàn cờ, bên hắn trắng, bên kia đen, chưa hề đi dù chỉ là một nước.

- Biết đánh cờ sao?

Người kia cười cười, ánh mắt ngưng tại trên thân hắn, có chút gì đó hoài niệm xa xưa, hoài niệm về một thời tuổi trẻ nông nổi. Một thời mà hắn đã từng trải qua, và không bao giờ có thể trở về được nữa.

Hoàng Thiên không nói một lời, ánh mắt ngưng tại bàn cờ, một thoáng suy nghĩ, đưa tay di chuyển một quân trong đó.

- Ngươi là ta ư?

Bất giác mở miệng, hắn theo bản năng thốt lên một câu ấy, nghe có vẻ như thật buồn cười và ngu ngốc.

Người kia nhếch môi, tuỳ ý di chuyển quân cờ của mình, nhẹ nói:

- Đúng vậy! Ngươi cũng thế.

Hắn mặc nhiên thừa nhận, thế nhưng sự thật lại không có hoàn toàn đúng. Hắn là Hoàng Thiên, Hoàng Thiên là hắn, không sai, chỉ là có chút bất đồng. Bởi vì bọn họ cùng là một người, nhưng lại khác thời điểm.

- Ngươi tìm ta?

Lại di chuyển một quân cờ khác, Hoàng Thiên tiếp tục lên tiếng, vẫn chỉ là câu hỏi đơn giản, nhưng lại ẩn chứa hàm ý rõ ràng.

Có đôi khi, muốn làm rõ một vấn đề nào đó không hẳn phải thể hiện ra bằng lời nói. Chỉ cần tâm thông tự nhiên hiểu, nhất là khi hắn đang đối diện với chính bản thân mình.

Ánh mắt của người kia ngưng lại, toát ra một chút hồi tưởng, chậm rãi nói:

- Phải, mà cũng không phải, ta không chỉ tìm ngươi, mà còn tìm cả nàng nữa.

Tìm nàng sao? Hoàng Thiên ánh mắt lần đầu loé ra tinh quang, nhẹ gật đầu. Chìm trong suy nghĩ, hắn lâm vào trầm mặc, mãi lâu sau đó mới lên tiếng:

- Ngươi muốn mang nàng đi sao?

Hắn tự nhiên có thể hiểu được nàng trong lời nói của đối phương là ám chỉ ai. Cuộc đời của hắn, từ lâu đã gắn liền với một người, trước đây cũng thế, mãi mãi sau này cũng vậy, hắn chỉ có nàng.

Một lời này của hắn khiến cho người kia nhất thời ngẩn ra, ánh mắt tràn đầy phức tạp chi mang. Cuối cùng, hắn đẩy ra một quân cờ, lắc đầu nói:

- Ta rất muốn, nhưng không thể.

Ngẩng đầu nhìn lên, Hoàng Thiên nắm tay như bất giác siết chặt lại, lên tiếng hỏi:

- Có thể cho ta biết chuyện gì xảy ra sao?

Cứ việc người kia chưa hề nói ra, nhưng qua cảm nhận, hắn có thể nhìn ra được “Hắn” đã từng trải qua một biến cố cực kỳ đau thương, một biến cố đủ lớn để làm thay đổi cả cuộc đời của một người, thay đổi cả một tồn tại đặc thù như Tiểu Hắc. Không hiểu tại sao, nhìn đối phương và Tiểu Hắc, hắn lại có một dự cảm không lành, một sự sợ hãi không nói nên lời.

Người kia nhìn hắn, cánh tay nhấc lên một quân cờ, nhàn nhạt trả lời:

- Ta đến đây không phải để nghịch đảo thời không, cũng không phải để thay đổi thực tại. Cho nên, đừng hỏi ta về vấn đề đó.

Không có hỏi ra được đáp án mong muốn, ánh mắt của Hoàng Thiên có chút thất lạc, im lặng đi ra nước cờ của mình.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, thi thoảng lại vang lên lời nói vô thưởng vô phạt không có ý nghĩa. Bàn cờ nơi kia ngày một biến hoá, tường chừng như đơn giản, bản chất lại ẩn hiện quy tắc diễn hoá của đất trời.

Một người, đang đánh cờ với chính mình, hay là đang định ra chính tương lai cho bản thân. Hắn đang tự mình giải thoát khỏi kiếp quân cờ, trở thành kẻ nắm trong tay vận mệnh. Hắn giờ đây, là người đánh cờ.

- Ngươi thua!

Nhàn nhạt mỉm cười, Hoàng Thiên nhấc lên quân cờ đen cuối cùng trên bàn đá, dường như đối phương đã thua, thua triệt để.

- Thật sao?

Không hề nhìn xuống bàn cờ, người kia cười nhẹ, ánh mắt đặt trên khôn mặt hắn, tuỳ ý hỏi. Một lời này để cho Hoàng Thiên khó hiểu, rõ ràng hắn đã loại bỏ toàn bộ cờ đen, vì cái gì mà đối phương còn hỏi như thế?

Lần nữa đưa ánh mắt xuống, sắc mặt hắn bỗng nhiên ngưng lại, có chút bất ngờ không kịp phản ứng. Chỉ thấy trên bàn cờ, trừ một quân trắng nằm tại trung tâm ra, những quân trắng còn lại đột nhiên xảy ra biến hoá, dường như cùng một lúc đều chuyển màu, trở thành toàn bộ quân đen.

Vốn là quân trắng đang thắng, sát na mà thôi, kết quả liền đảo nghịch. Những quân trắng, khi mà vừa nãy còn kề vai sát cánh cùng hắn, lúc này đây đều trở thành kẻ địch, bao vây hắn vào giữa.

Bất ngờ, khó tin, cảm giác bị đùa bỡn, bị phản bội lúc này tràn ngập trong tâm trí, Hoàng Thiên thẫn thờ nhìn quân cờ trắng duy nhất còn tại trên bàn, tựa như đang nhìn thấy chính bản thân hắn.

- Hiểu chăng?

Người kia nụ cười trên môi đã sớm biến mất tự lúc nào, thay vào đó là sự nghiêm túc đến vô cùng. Bàn cờ mà hắn dành ra cả đời để theo đuổi, lúc này đã hạ màn. “Hắn” có hiểu hay không, chỉ có hắn mới biết.

- Ta phải đi rồi! Bảo trọng!

Vươn mình đứng dậy, hắn lặng lẽ nhìn về phía “bản thân” một chút, sau đó vươn tay điểm tới.

Dưới một cái điểm tay này, trên thân thể Hoàng Thiên nhẹ bay ra từng đợt tinh điểm, tập trung về một phía. Những tinh điểm này, vừa là khí tức, cũng là ký ức, còn có cả dấu vết của nàng tại trên thân hắn.

Cuồn cuộn tinh điểm hội tụ, ở trong lòng bàn tay dần ngưng thành một đám tồn tại mơ hồ.

Nó như tại mà không tại, như thực lại như hư, diễm lệ vô cùng.

- Ta tìm nàng đã rất lâu rồi.

Nhìn chút tồn tại trong lòng bàn tay, hắn tự mình thì thào nói. Trong mắt không còn vẻ điềm tĩnh vốn có, mà thay vào đó là sự kích động khó nói nên lời. Khuôn mặt, không còn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, mà thay bằng một sự ôn nhu hiếm có.

Trước mắt hắn, như nhìn thấy một bóng hình, người đã từng là tất cả trong cuộc đời hắn.

- Chúng ta… về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.