Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 70: Chương 70: Chương 69: Chứng minh mình trong sạch.




Edit: cặp lồng cơm

Beta: Thảo My

“Không, Cảnh Hiên, là ta sai lầm rồi, là ta luôn lừa gạt ngươi, luôn luôn lợi dụng ngươi.” Quý Phi Nhi ôm hắn khóc lớn ra tiếng: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Nàng rất muốn nói ra chuyện mình không phải là Nguyệt Phi Yên, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng hắn thế này sao có thể nhận thêm một đả kích nữa đây?

Cảnh Hiên cười cười, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại.

“Cảnh Hiên, Cảnh Hiên.” Trưởng công chúa sợ hãi kêu: “Hắn. . . . . . Không phải là chết rồi chứ?”

Quý Phi Nhi đưa tay ra dò hơi thở của hắn, mặc dù vẫn còn thở nhưng rất yếu ớt, nhìn vết thương chồng chất trên thân thể hắn, rõ ràng là mất máu quá nhiều.

“Không có, hắn không có việc gì, người đâu, tìm ngự y.”

Sau khi chờ nàng hết bận chuyện Cảnh Hiên mới phát hiện người chung quanh đều đã rời đi, mặc dù Túc Ly Mị vẫn không hiện thân, nhưng mà nàng biết, bây giờ hắn thật sự không có ở đây, theo tính cách của hắn, nhất định lại tức giận, ai. . . . . .

“Phi Yên, ngươi. . . . . . ngươi không theo chúng ta trở về một lúc sao? Nếu Cảnh Hiên tỉnh lại, hắn nhất định rất muốn nhìn thấy ngươi ngay lập tức.”

“Không cần, ngươi chăm sóc tốt cho Cảnh Hiên.” Quý Phi Nhi cự tuyệt.

“Có phải ngươi vẫn còn giận ta hay không? Phi Yên thật xin lỗi, cô cô biết lúc trước làm sai, nếu ngươi và Cảnh Hiên thật sự có tình cảm thì ta sẽ không bao giờ ngăn cản các ngươi ở chung một chỗ nữa.”

“Không phải như vậy, cô cô, ta đã lập gia đình, phu quân của ta đối xử rất tốt với ta, ta trải qua hết sức vui vẻ, sau này ta sẽ xem Cảnh Hiên biểu ca trở thành huynh trưởng mà đối đãi, sẽ không có cảm tình khác. Ta đã bỏ xuống rồi, hi vọng Cảnh Hiên biểu ca cũng có thể bỏ xuống.”

Trưởng công chúa nhìn dáng vẻ Cảnh Hiên hôm nay, hết sức đau lòng và hối hận, nàng đã làm cái ra tội ác gì đây, thiếu chút nữa hại chết con trai bảo bối của mình.

Bây giờ Quý Phi Nhi từ chối, nếu như Cảnh Hiên tỉnh lại nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng mà nàng có thể làm gì được chứ?

Đã năn nỉ người ta đến cứu mạng nhi tử của mình rồi, bây giờ người ta đã có nơi trở về rất tốt, làm sao nàng còn có thể miễn cưỡng nữa.

Khe khẽ thở dài: “Ta biết rồi, Phi Yên, ngươi là một nữ tử tốt, trước đây là cô cô có mắt không tròng, bây giờ nói gì đều đã muộn, ta sẽ khuyên nhủ Cảnh Hiên thật tốt, cũng hi vọng ngươi có thể trôi qua hạnh phúc.”

Quý Phi Nhi gật đầu một cái: “Chuyện đã kết thúc không sai biệt lắm, mẫu thân của ta trúng độc, mạng sống chỉ còn lại không tới hai ngày, ta lần này trở lại chỉ muốn cứu nàng, nhưng cuối cùng không nghĩ chính là hại nàng, nếu như Nguyệt Vô Tu còn không chịu giao ra thuốc giải, vậy ta chỉ có thể cùng mẫu thân của ta vượt qua thời gian hai ngày cuối cùng này.”

“Hiện tại Vương huynh đã trở thành bộ dáng này, lấy tính cách của hắn biết rõ giao ra thuốc giải sẽ chết không giao cũng sẽ chết, vậy chắc chắn hắn sẽ không giao ra, cho dù chết cũng tìm nhiều người chôn theo. Đều tại ta vô dụng, thân là trưởng công chúa, thế nhưng nhìn ca ca của mình biến thành bộ dáng này, trước còn cho rằng không có gì, chuyện đến trên người mình mới biết hắn làm nhiều chuyện trăm họ lầm than như vậy, bây giờ chính là báo ứng.”

Quý Phi Nhi không nói thêm gì nữa, vỗ vai của nàng: “Chăm sóc cho Cảnh Hiên thật tốt, hắn nhất định sẽ tìm được một nữ nhân tốt.”

Nói xong câu đó, nàng liền đứng dậy rời khỏi nơi này, đây chính là lời dặn dò cuối cùng giữa nàng và Cảnh Hiên. Về sau, không ai thiếu nợ lẫn nhau.

... .....

Mẫu Đơn luôn ngây ngô ở trong phòng, nàng biết đã xảy ra chuyện, nhưng lại không nghĩ ra ngoài.

Lần trước Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt lại đưa nàng ra ngoài cung, lần này nàng vẫn chưa đi ra được, bớt chạm vào mầm tai họa nào đó, dù sao bây giờ trên người nàng vẫn còn tổn thương mà, người khác chắc sẽ không nói gì.

Nhưng mà một lúc sau, chỉ có một mình Túc Ly Mị trở lại, không thấy bóng dáng của Quý Phi Nhi, hơn nữa nhìn thấy sắc mặt âm trầm rõ rệt kia, nàng không sai biệt lắm có thể đoán trước chuyện gì đã xảy ra.

Có người nam nhân nào nhìn nữ nhân mình thích nóng ruột nóng gan bỏ đi vì một người nam nhân khác như vậy , nhất là lòng tự ái cao giống như Túc Ly Mị.

Quý Phi Nhi à Quý Phi Nhi, ngươi thật là hoàn toàn không biết quý trọng, căn bản không xứng đáng ở cùng chỗ với hắn.

Mẫu Đơn sửa sang lại nhan sắc trong gương, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

“Mị, tình huống bây giờ như thế nào, Cảnh Hiên hắn được cứu sao?”

Túc Ly Mị lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, không có ý định để ý tới.

“Mị, ta biết ngươi không vui bởi vì chuyện của Cảnh Hiên, nhưng dù sao Cảnh Hiên cũng là người trong lòng lúc trước của Quý Phi Nhi, với lại Cảnh Hiên cũng vì nàng mới biến thành bộ dáng này, cho nên ngươi đừng giận nàng nha.”

Vào lúc này Mẫu Đơn muốn khiêu khích chia rẽ, nhưng mà đối tượng là Túc Ly Mị, thì đồng nghĩa với việc nàng sẽ không thành công, còn có thể gây phiền toái cho mình.

Cuối cùng, hắn xoay người lại, nhìn vẻ mặt nàng hiện ra nụ cười lạnh lẽo: “À. . . . . .người thương lúc trước? Không phải Mặc Tuyết đã nói cho ngươi biết về thân phận của Phi Nhi sao? Ngươi đã biết rồi còn cố làm ra vẻ ở đây? Nếu như ngươi không muốn cùng Phi Nhi làm bạn, mà chỉ là thử cái gọi là thăm dò, vậy ngươi tốt nhất lập tức rời khỏi nơi này, trở về Tiên giới của ngươi đi.”

Sắc mặt Mẫu Đơn trong nháy mắt trắng bệch, nàng thiếu chút nữa quên mất, ban đầu nàng không biết Túc Ly Mị biến thành hình dáng của Thương Mặc Tuyết, vậy mà nói ra những lời này với hắn.

Về sau khi Túc Ly Mị xuất hiện, trong lòng nàng chỉ khiếp sợ và hoảng hốt, sợ bọn họ biết bí mật là do mình đi nói ra, gần như đã quên việc làm lúc trước nàng đã nói qua rồi.

“Mị, ta. . . . . . Không phải cái bộ dáng này, ta chỉ sợ nàng làm ngươi bị thương, ta là vì muốn tốt ngươi thôi.”

“Không cần, ngươi đã nói ngươi hiểu Tử Huyên như vậy, lại vẫn có thể nói ra lời nói Phi Nhi không phải Tử Huyên, ta lại phải nghi ngờ ngươi mưu mô, nói, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

Nếu bây giờ nàng nói ra mục đích của nàng chính là muốn làm nữ nhân của hắn, ngược lại chính là chứng minh nàng có dụng ý trong những lời này, cho nên Mẫu Đơn cúi đầu uất ức khóc thút thít: “Ta làm sao có thể có mục đích gì? Mặc dù ta và ngươi quen biết là bởi vì Tử Huyên, nhưng mà ta vẫn luôn rất ủng hộ tình cảm của các ngươi, vẫn còn giúp nàng giấu giếm. Mặc dù Mặc Tuyết nói cho ta biết chuyện nàng chính là Tử Huyên, nếu như nàng thật là Tử Huyên, ta vui mừng còn không kịp, làm sao có thể nói loại lời nói đấy? Tử Huyên đã hồn phi phách tán, muốn nàng trở lại căn bản là chuyện không thể nào, ta là sợ ngươi bị lòng dạ xấu xa dùng lưỡi dao lừa gạt.”

“Đây là chuyện của bổn vương, trong lòng ta hiểu rõ. Mà ngươi, ngược lại nên giải thích tốt một chút, tại sao Nguyệt Vô Tu tố giác người lại chỉ mũi nhọn lên trên người của ngươi.” Hắn vừa bắt đầu đã cảm thấy rất kỳ quái, Mẫu Đơn sau khi đến Hồ Tộc rất ít xuất hiện, cho dù như thế nào Nguyệt Vô Tu cũng không cần phải nói ra nàng, vì làm ra loại này, với hắn mà nói hoàn toàn không có lợi. Bởi vì Mẫu Đơn tới Hồ Tộc chính là thân phận thị nữ, một thị nữ có thể làm bọn họ tự giết lẫn nhau vậy chẳng phải chính là chuyện cười sao?

“Mị, ngươi là đang hoài nghi ta sao?” Mẫu Đơn vẻ mặt có chút bị thương: “Tại sao ta phải làm chuyện như vậy? Ta căn bản không biết Nguyệt Vô Tu, làm sao có thể cùng hắn hợp tác đến hại các ngươi chứ? Hơn nữa, nếu ta muốn hại các ngươi, làm sao có thể làm cho mình bị thương? Như vậy hoàn toàn không đúng lẽ phải sao?”

Túc Ly Mị nhìn một chút vải thưa đang băng bó thật dày trên cánh tay nàng, khẽ nhíu chân mày.

Mẫu Đơn ý đồ lấy chuyện Tử Huyên tới loại bỏ phòng bị của hắn.

“Ngay từ đầu ta có chút không thể nào chấp nhận được Phi Nhi, bởi vì ta luôn bất bình thay Tử Huyên, coi như Mặc Tuyết nói với ta nàng chính là Tử Huyên ta cũng không có biện pháp chấp nhận, cảm thấy ngươi nhất định coi nàng là thế thân của Tử Huyên rồi. Sau lại cùng nàng chung sống, nàng rất quan tâm ta, với lại ta rất tốt, cho nên ta lại từ từ chấp nhận nàng, nếu không thấy nàng gặp nguy hiểm, ta làm sao có thể cứu nàng mà để cho mình bị thương chứ?”

Nhớ tới Tử Huyên, Túc Ly Mị cuối cùng là thoáng mềm lòng.

“Về sau, ngươi làm tốt chuyện của chính mình, chuyện còn lại tốt nhất không nên hỏi tới, tốt nhất có thể giống như chính ngươi nói như thế, nếu như ngươi dám làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn về Phi Nhi, coi như ngươi và Tử Huyên từng là bằng hữu tốt nhất, ta cũng sẽ không tha ngươi.”

Cả người Mẫu Đơn run rẩy, nghẹn ngào nói: “Ngươi. . . . . . Vẫn không chịu tin tưởng ta sao?”

“Là ngươi không chịu tin tưởng sự thật, ta cảnh cáo ngươi, mặc kệ ngươi tin hay không tin, không được nhắc tới chuyện Phi Yên chính là Tử Huyên với bất kì kẻ nào, nếu không ta nhất định sẽ để cho ngươi trả giá thật lớn.”

Mẫu Đơn vô cùng tức giận, tại sao hắn nhất định không nể mặt mình như vậy, ngược lại với Tử Huyên và Quý Phi Nhi lại nhu tình vạn trượng như vậy, tại sao không công bằng như thế.

Nàng đột nhiên có ý nghĩ muốn chọc giận hắn.

“Ngươi đang sợ sao? Hiện giờ, Mặc Uyên tôn thượng vì chuyện của Tử Huyên mà lên trời xuống đất nhất định tìm ngươi báo thù, ngươi lại trốn ở chỗ này chỉ cầu khoảng khắc an bình, ở gần nữ nhân ngươi yêu mến, Mặc Tuyết luôn muốn giết đến tận Tiên giới, nhưng ngươi từ đầu đến cuối không có động tác gì, nếu trong ta đoán không lầm, ngươi căn bản cũng không chuẩn bị báo thù chứ? Bởi vì ngươi sợ, bí mật của Tử Huyên sẽ bị lộ, ngươi sợ Phi Yên sẽ bị Mặc Uyên mang đi? Túc Ly Mị, thì ra ngươi cũng là tiểu quỷ nhát gan.”

“Ngươi. . . . . . Câm mồm!” Vậy mà bị nàng vạch trần tâm sự như vậy, Túc Ly Mị quả thật có chút tức giận, nhưng mà nàng nói không sai.

Lần này Quý Phi Nhi sau khi trở về, trong lòng hắn không có chuyện gì quan trọng hơn nàng, nếu lại nhấc lên cơn sóng lớn, nếu tiết lộ bí mật của nàng lại chịu đựng một lần nữa nỗi khổ sở nàng, hắn thật không chịu nổi.

Giống như bây giờ, không phải rất tốt sao?

“Ha ha ha, thật ra thì ta vẫn che giấu ngươi một chuyện, có một lần ta nghe đồng tử Vị Ương Cung nói về tình cảm của Mặc Uyên tôn thượng với Tử Huyên căn bản không phải là tình thầy trò đơn thuần, ngươi nói nếu như bị hắn biết Tử Huyên còn sống, hắn sẽ làm sao làm đây?”

“Mẫu Đơn!” Túc Ly Mị gầm nhẹ ra tiếng: “Nếu trong lòng ngươi còn có một chút tình nghĩa với Tử Huyên, thì tốt nhất hãy che giấu bí mật này.”

Mẫu Đơn cười cười, vẻ mặt đã trở nên buồn bã: “Ta vẫn luôn nhớ, chỉ là, cho tới bây giờ ngươi không tin tưởng ta. Là ngươi, căn bản không tin ta! Mặc Tuyết còn biết tình nghĩa lúc trước của chúng ta, biết Tử Huyên trở lại chuyện lớn như vậy không thể gạt ta, mà ngươi, các ngươi, lại cố ý giấu giếm ta, ta là tỷ muội tốt nhất với Tử Huyên, chuyện quan trọng như vậy các ngươi cũng gạt ta!”

Rõ ràng ngay từ đầu là Túc Ly Mị truy hỏi tội nàng, nhưng đến cuối cùng, nàng lại thành công dời đề tài đi, nói mình thành người bị hại, Mẫu Đơn thật sự là một nữ nhân tâm cơ rất sâu.

Cuối cùng, nàng khe khẽ thở dài: “Được rồi, ta nhất định sẽ chứng minh trong sạch của ta với các ngươi, các ngươi chờ mà xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.