Ma Phi Gả Đến: Xà Quân Tam Thế Quyến Sủng

Chương 103: Chương 103: Chương 102: Mẫu Đơn trở về Tiên Giới.




Edit: Thảo My

Nàng mang thai đã sắp ba tháng, nhưng mà bởi vì thân thể gầy yếu, căn bản không nhìn thấy gì, hơn nữa quần áo rộng rãi che giấu, cũng có thể lừa dối được.

Nàng nghĩ, về sau nếu như không thể dối gạt được, sẽ nói với phụ vương muốn đi ra ngoài tu luyện, tự mình một người sinh con ra, sau đó mang theo hắn, nuôi hắn lớn lên.

Vốn kế hoạch ban đầu cũng đã rất tốt, nhưng thình lình chỉ dụ của Đế Quân hoàn toàn thay đổi tất cả, nàng có chút không biết phải làm gì cho đúng?

Nhưng nàng chỉ là một công chúa Tinh linh tộc nho nhỏ, sao có thể cãi lệnh của Đế Quân, mặc dù nàng có thể không quan tâm tính mạng của mình, nhưng nàng không thể liên lụy toàn bộ Tinh linh tộc?

Phụ vương đối với nàng tốt như vậy, sau khi mẫu hậu chết người hắn quan tâm nhất chính là mình, làm sao còn có thể để cho hắn vì mình lo lắng?

Cho nên, Nhược Khê quyết định vẫn y theo chỉ dụ, đi Đế Đô trước, chuyện kế tiếp đi một bước tính một bước.

. . . . . .

Mẫu Đơn rốt cuộc trở lại Tiên Giới.

Vốn nàng cho là thời gian dài như vậy không trở lại, thủ vệ Nam Thiên môn nhất định sẽ có điều hoài nghi nàng, hoặc là nghiêm nghị soát người, nàng cũng chuẩn bị tốt lời giải thích, nhưng lại không nghĩ thủ vệ Nam Thiên môn vừa thấy được nàng, đã hết sức cung kính, thậm chí là cúi đầu khom lưng.

“Tiên tử, ngài cuối cùng cũng trở lại, chúng ta vẫn đang lo lắng ngài đi ra ngoài có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không.”

Mẫu Đơn có chút nhất thời kinh ngạc, bọn họ lại dùng kính ngữ với nàng?

Mặc dù rất kỳ quái, nhưng nàng vẫn không có ra vẻ cái gì, sau đó khẽ gật đầu một cái, muốn đi vào bên trong.

Đột nhiên, thủ vệ lại ngăn nàng lại: “Tiên tử, Tiên Đế hết sức nhớ ngài, liên tục báo cho chúng ta, nếu như ngài trở lại, để cho ngài đi nơi đó của Tiên Đế một chuyến.”

“Ngươi nói cái gì? Tiên Đế tìm ta?” Mẫu Đơn không dám tin mở to hai mắt, bị sợ đến sắc mặt trắng bệch.

Nàng vẫn cho là sau khi trải qua chuyện lần trước, Tiên Đế đã sớm quên nàng đến ngoài chín tầng mây, cho nên nàng mới dám ở Yêu Ma Giới trễ nãi thời gian dài như vậy, nhưng nếu như bây giờ, có phải Tiên Đế đã biết chuyện nàng hạ phàm lâu không về, cho nên muốn trừng phạt nàng hay không?

Nàng hết sức nhịn được sợ hãi và run rẩy trong lòng: “Tiên Đế. . . . . . Tìm ta làm cái gì?”

“Chuyện này. . . . . . Chúng ta làm sao có thể biết? Chúng ta chỉ là thủ vệ thiên đình nho nhỏ, làm sao có thể biết chuyện của Tiên Đế?” Dù sao Tiên Đế gọi bọn họ tới đại điện Vân Tiêu tự mình dặn dò, nếu như Mẫu Đơn trở lại nhất định phải tiếp đãi nàng thật tốt.

Mẫu Đơn gật đầu một cái, nhưng trong lòng tràn đầy thấp thỏm, Đế Tị là thẹn quá hóa giận muốn giết sạch nàng sao?

Không, cũng không đến nổi, nếu như Đế Tị muốn giết nàng, vậy hắn cũng thoát không khỏi liên quan, bởi vì bọn họ là châu chấu trên một thuyền.

Trước cũng là bởi vì lo lắng Đế Tị sẽ hạ độc thủ với mình, cho nên đi tìm Mặc Uyên tôn thượng tìm kiếm bảo vệ, cũng là cho Đế Tị một cảnh cáo, để cho hắn không dám làm hành động thiếu suy nghĩ với mình.

Cho nên nàng không thể tự loạn trận tuyến, hít một hơi thật sâu, nàng trấn định gật đầu một cái: “Được, ta biết rồi, ta lập tức đi bái kiến Tiên Đế.”

Vừa rời đi thủ vệ tầm mắt, đột nhiên, đã nhìn đến một bóng dáng áo trắng từ trên trời giáng xuống, ngăn cản đường đi của nàng.

Mẫu Đơn giương mắt vừa nhìn, lập tức bị sợ đến tam hồn thất phách không thấy.

Y phục trắng không nhiễm trần thế, hoa sen nở rộ trắng tinh khiết, tinh khiết không chút bụi trần như vậy, hoàn toàn không giống Túc Ly Mị tuyệt mỹ, yêu mỵ, hắn còn lại là dáng vẻ thần tiên vô cùng thanh nhã, ở trước mặt hắn, trong lòng giống như hơi tạp niệm đều là không tôn trọng.

Mẫu Đơn còn chưa ngẫm nghĩ, tại sao nàng vừa mới trở lại, Đế Tị muốn gặp nàng, Mặc Uyên tôn thượng cũng ở nơi này nửa đường chặn nàng lại.

Nàng vội vã quỳ trên mặt đất: “Mẫu Đơn bái kiến tôn thượng.”

Có lẽ này ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lúc này càng nhiều một tia hơi thở lạnh lùng, cho nên không cần ngẩng đầu đã có thể cảm thấy trên đỉnh đầu truyền tới ánh mắt, giống như đứng ngồi không yên, trong lòng nàng lo lắng càng nặng nề, nếu như nói mới vừa Đế Tị tìm nàng là một ngoài ý muốn, Mặc Uyên xuất hiện tại nơi này vì cái gì?

Nàng trở lại cũng không bẩm báo cho bất luận kẻ nào, Mặc Uyên ở Vị Ương Cung, mà lại còn luôn tìm hành tung của Túc Ly Mị, tại sao nàng mới vừa trở lại Tiên Giới, hắn có thể tìm được nàng. Đối với người làm nhiều chuyện trái với lương tâm mà nói, tình hình hiện tại không khác nào chính là chột dạ.

“Ngươi đã đi đâu?” Âm thanh của Mặc Uyên đạm mạc không khí đều tràn đầy ý lạnh, khiến trong lòng nàng không khỏi run lên.

“Ta. . . . . . Ta...ta là phụng mệnh lệnh Tiên Đế hạ phàm mua đồ.” Nàng chỉ có thể lấy ra cớ đã dùng vô số lần.

Dù sao bình thường mà nói, đây là Đế Tị ban đặc quyền cho nàng, nhưng vì che giấu tai mắt người, chỉ nói đặc biệt cho phép nàng hạ phàm mua đồ, không thể nào quang minh chính đại nói cho mọi người biết chân tướng, Đế Tị cũng không dám nói gì.

Nghe được giải thích của nàng, nét mặt Mặc Uyên không có thay đổi gì, chỉ là chậm rãi tới gần nàng, mặt mũi tuyệt mỹ, cách nàng càng ngày càng gần.

Tim Mẫu Đơn cuồng liệt nhảy lên, nàng là nữ tử ái mộ hư vinh, căn bản không quan tâm đối phương rốt cuộc là ai, chỉ cần dung mạo hắn tuyệt thế, thân phận vô song, chính là mục tiêu nàng theo đuổi, cho nên mặc dù là biết rõ Mặc Uyên tôn thượng trước mắt lạnh nhạt lạnh bạc nhất trong tam giới, nàng vẫn khống chế không được nhịp tim và kích động của mình. Nam tử giống như Mặc Uyên, cơ hồ không có nữ nhân nào không động tâm, chỉ là dã tâm của nàng quá lớn, cũng không tự lượng sức.

Nếu bọn họ có thể nhìn đến Tử Huyên, Mẫu Đơn nàng cũng không tin, nàng nhất định sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về Tử Huyên.

Cho đến Mặc Uyên đứng lại ở trước mặt nàng, thân thể của hai người cơ hồ đều muốn dán tại một nơi, Mặc Uyên khẽ cúi đầu, vài tóc đen rủ xuống quét qua khuôn mặt Mẫu Đơn, tim của nàng đã sắp muốn nhảy ra ngoài, không nói được rốt cuộc là bởi vì kích động hay sợ hãi.

Lần đầu tiên nàng cách Mặc Uyên tôn thượng gần như thế, đây là giấc mộng bao nhiêu nữ nhân đều không cách nào thực hiện được, lòng sợ hãi, nguyên nhân hắn tìm nàng rốt cuộc là vì cái gì? Hỏi nàng vấn đề này là có ý tứ gì? Cho dù ai nghĩ đến mạng nhỏ của mình có thể sắp không giữ nổi, cũng không cách nào không loạn tưởng cái khác.

Lúc này, ánh mắt Mặc Uyên đột nhiên dâng lên một tia ý lạnh, ra tay bóp cổ của nàng: “Vì sao trên người ngươi sẽ có hơi thở yêu ma?”

Mới vừa cách khá xa, hắn cũng cảm giác không thích hợp, cho nên đến gần nàng, lần này rốt cuộc có thể xác định, trên người nàng quả thật có hơi thở yêu ma, vẫn lạnh lùng chất vấn nàng.

Mẫu Đơn giật mình, bởi vì hắn đột nhiên ra tay, cảm giác hít thở không thông truyền đến, nàng. . . . . . Nàng không muốn chết.

“Tôn. . . . . . Tôn thượng, ta. . . . . .” Đầu óc của nàng đang nhanh chóng chuyển động suy tư, rốt cuộc nên nghĩ ra lý do gì mới có thể lừa gạt hắn: “Ta ở phàm trần gặp được hai yêu ma, nhìn đến bọn họ mưu toan gia hại thôn dân, ra tay đã trải qua một hồi đánh nhau với bọn họ, có thể. . . . . . Có thể là vào thời điểm tiếp xúc với bọn họ, cho nên. . . . . .”

Trong lòng nàng thật là vô cùng sợ hãi, trời, thực lực Mặc Uyên đến cùng có nhiều kinh khủng, thậm chí ngay cả hơi thở Yêu Ma Giới trên người nàng cũng có thể cảm thấy, trở về trước, nàng rõ ràng đã dùng Thánh Thủy Thiên Trì rửa đi tất cả bụi bậm, nhưng hắn làm sao còn có thể phát hiện?

Mặc Uyên nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, nhưng sức lực tay lại chậm rãi buông ra.

“Chuyện ngươi nói là thật?”

Mẫu Đơn xụi lơ trên mặt đất, thở hồng hộc: “Mẫu Đơn không dám lừa tôn thượng, ta pháp lực không cao, bởi vì cùng hai yêu ma đánh nhau, còn bị bọn họ đả thương, ở nhân gian liệu dưỡng, không thể phi thiên độn địa, cho nên đợi đến bây giờ gần hết bệnh mới vội vàng chạy về.”

Mặc Uyên dụng pháp lực cách không cầm tay của nàng lên, sau đó tiến hành do thám biết, trong cơ thể nàng quả thật có dấu vết đã bị trọng thương.

Hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Nghe nói, Đế Tị đặc biệt đối đãi tốt với ngươi?”

Đây là Tuyết Nhung trong lúc vô tình nghe được mấy tiên nga oán trách, sau khi trở về đã truyền đạt những lời này cho hắn, khiến hắn cảm thấy rất hoài nghi.

Đế Tị là ai, ham sắc đẹp, vì tư lợi, hắn ta tất nhiên đáng chết, nhưng hắn lại không có hứng thú trông nom những chuyện này, hiện tại nhiệm vụ của hắn chính là nhanh chóng tìm Túc Ly Mị, giết hắn báo thù cho Tử Huyên. Nhưng Đế Tị lại còn đặc biệt đối đãi tốt với Mẫu Đơn, cái này thật đúng là có chút không nghĩ ra.

Dưới con mắt hắn giống như đã hiểu rõ tất cả, trong lòng Mẫu Đơn nơm nớp lo sợ, cuối cùng vẫn cắn răng, nhắm mắt giải thích: “Tôn thượng, xin không cần tin tưởng người khác nói xằng nói bậy. Mẫu Đơn chỉ là một tiên nga nho nhỏ, trước nhờ Tử Huyên không ngại, cùng ta làm tỷ muội tốt, Tử Huyên ở Tiên Giới nhân duyên rất tốt, ngay cả Tiên Đế cũng rất thích nàng, cho nên cho nàng rất nhiều ưu đãi, ta là bởi vì dính ánh sáng của Tử Huyên, Tiên Đế cũng xem mặt mũi của Tử Huyên, mới đối với ta mắt nhắm mắt mở.”

Nàng rất tức thời nhắc tới Tử Huyên, bởi vì nàng biết, chỉ có cái tên Tử Huyên, mới có thể khiến lòng Mặc Uyên tôn thượng đạm bạc lạnh lòng có chút mềm hoá, cũng không đến mức gây khó khăn cho nàng.

“Ngươi nói. . . . . . Đế Tị hắn thích Tử Huyên?” Âm thanh Mặc Uyên rõ ràng so mới vừa càng thêm rét lạnh thấu xương.

Mẫu Đơn run run, mới ý thức mình khẩn trương dường như đã nói sai cái gì, vội vàng nghĩ muốn bổ sung: “Không, không phải vậy, Tiên Đế chỉ rất là thương yêu Tử Huyên, không chỉ là Tiên Đế, Tiên Giới cũng rất nhiều người thích Tử Huyên, không phải như tôn thượng nghĩ.”

Mặc Uyên nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng, rốt cuộc cuối cùng không gây khó khăn cho nàng nữa: “Ngươi trước đi đi, dưỡng thương cho thật tốt.”

“Tạ tôn thượng quan tâm.”

Mẫu Đơn hành lễ sau cùng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nàng cho là, lời nói dối của nàng có tác dụng, hơn nữa lấy tình cảm Mặc Uyên đối với Tử Huyên, nhất định sẽ rất tin tưởng lời nói của nàng không hề nghi ngờ, nhưng không nghĩ, Mặc Uyên nhìn bóng lưng nàng rời đi, sắc mặt vốn hơi hòa hoãn biến thành âm trầm.

Trên người nàng dính yêu ma khí, người khác có lẽ còn giấu giếm được, nhưng lại không gạt được mắt hắn. Nếu như chỉ gặp phải hai tiểu yêu, căn bản không đến mức có hơi thở cường đại như thế.

Mặc dù trải qua cố ý che giấu, thế nhưng hắn lại hoàn toàn có thể phát giác ra được, cái Mẫu Đơn này. . . . . . Rốt cuộc đi nơi nào?

Hiện nay, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Yêu Ma Giới, cũng sẽ đưa tới cảnh giác của hắn, mới vừa gì không hỏi bởi vì không muốn bứt dây động rừng, hơn nữa hắn rõ ràng hỏi cũng không thể hỏi ra cái gì, chỉ có chờ nàng lộ ra cái đuôi hồ ly.

Còn nữa, về chuyện của Đế Tị, nàng cho là hắn không phát hiện chỗ sơ hở trong lời nói của nàng sao? Đế Tị là ai hắn còn không rõ? Không ngờ hắn lại dám đánh chú ý tới trên người của Tử Huyên, thật là tìm chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.