Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 34: Chương 34: Ngoại truyện 2: Lạc gia tam thiếu




Lại là một ngày đẹp trời nào đó.

“A...đau quá!!!”

“Lạc Trạch! Anh là tên khốn kiếp! Nếu nếu được anh em sẽ tẩn cho anh không thể ra đường!!! A....đau quá!!!”

Ôn Phi Phi ở trong phòng sinh không ngừng thét gào, dọa đánh dọa giết ai kia.

Ở ngoài này, ba mẹ Ôn và Lạc cũng như gà mái đẻ thấp thỏm đi tới đi lui. Thật ra sau khi ra nước ngoài, Ôn Phi Phi sinh Tiểu Lạc Lạc đến khi đem nó trở về nhà họ Ôn cũng là nữa năm sau đó. Ba mẹ Ôn tuy chăm thằng bé từ nhỏ nhưng cũng chưa từng chứng kiến con gái mình hạ sinh.

Ba mẹ Lạc thì càng thê thảm hơn, đứa cháu nội vàng đầu lòng đến mấy tháng gần đây mới gặp lại, chứ nói gì đến lúc mới lọt lòng đâu.

Con dâu nuôi như trứng mỏng hôm nay đi sinh hai tiểu bảo bối mà còn hồi hộp hơn lúc sinh ba nó.

Tiểu Lạc Lạc nhìn bốn ông bà của mình cứ bay qua, bay lại, trong lòng của nó cũng thầm cảm thán.

Chết rồi! Ma ma sắp sinh, mà nó cứ như sấp sổ số vậy đó!

Sao càng ngày nó càng có cảm giác bất an. Hai bảo bối, anh thương, hai em phải là tiểu công chúa nha.

Lạc Cung Chính lấy điện thoại gọi thêm cuộc gọi thứ N lần:

“Cái thằng chết tiệt, vợ mày sinh mà giờ này mày còn chưa đến là sao? Mày ở đâu hả?!”

Lạc Trạch vừa đáp chuyến bay trở về từ Canada nhận được điện thoại Ôn Phi Phi sinh trước ngày dự sinh 3 ngày. Hắn đã quăng bỏ luôn hành lý lại sân bay, điên cuồng bắt xe đến bệnh viện.

Khổ nổi ngay giờ cao điểm lại kẹt xe, bây giờ hắn phải làm sao à?

Tất nhiên là: “Chạytheoemởphươngtrờixa...lắmemơingườiơitìnhơi...” (Lyric1)

Chạy bộ được 5 km cuối cùng cũng đến nơi...quần áo tóc tai đều rối tung rối mù thấm ướt mồ hôi.

“Trời ơi, đến rồi kìa!” Lạc phu nhân kêu lên.

“Phi Phi đâu?” Lạc Trạch thở hào hển hỏi, mẹ Ôn thấy con rể đẹp trai của mình biến thành bộ dạng tua tòng, áo vest ngoài đã biến mất, áo sơ mi trắng cởi mất hai nút, cà vạt cũng tưa tải sợi ngoài, sợi trong túi áo. Bà không khỏi xót, lấy một chai nước khoáng và một cái khăn sạch đưa cho hắn.

“Hu hu hu, Lạc Trạch anh là tên đáng ghét!!! Làm đau chết người ta rồi!!!”

Lại là tiếng Ôn Phi Phi gào lên.

Lúc này một y tá từ trong đi ra, Lạc Trạch liền tiến lên, “Tôi là chồng của cô ấy, tôi có thể vào không?”

“Anh là Lạc Trạch phải không?”

“Đúng vậy.”

“Được, được...anh nên vào liền đi! Anh là người cần vào nhất đấy!” Vị nữ y tá kia liền vui mừng kêu lên, trời ạ, lần đầu thấy người đi sinh mà mắng chồng mình nhiều thế đấy.

Lạc Trạch được y tá kia dẫn vào phòng sinh, nhưng trước khi đi vào không quên đánh mắt tặng cho Tiểu Lạc Lạc một cái nhìn “thân thiện“. Tiểu Lạc Lạc nhìn ba ba của mình, sau đó giơ bàn tay trắng trẻo lên đếm số lần mình đã chơi xấu Lạc Trạch.

Đếm xong, nó thấy thê thảm rồi, lần này nó đành cược một ván vậy.

Ôn Phi Phi đang thở hổn hển, vừa nhìn thấy ông xã đến liền gào lên:

“Hu hu hu, ông xã em đau quá à...em bé còn chưa chịu ra nữa, em mệt lắm...”

Bác sĩ trợ sinh cho cô nghệch ra.

Ủa, lúc nãy mắng chửi dữ lắm mà, sao bây giờ người thật xuất hiện lại trở thành thế này vậy?

“Được rồi, bà xã ngoan...cố gắng thêm chút nữa hả, ông xã đến với em rồi này...”

“A...”

“Chuyển dạ nữa rồi đấy, mau lên...Lạc phu nhân, cô tập trung dùng sức vào.” Bác sĩ hô lên, các y tá bên cạnh cũng khẩn trương hơn, Lạc Trạch ngồi xổm bên giường của Ôn Phi Phi, nắm chặt tay cô.

“Bà xã, cố lên...”

“A...Lạc Trạch!!!”

Ở bên ngoài bốn ông bà nội ngoại ngay ngắn ngồi thành một hàng, có Lạc Trạch đến rồi, họ không cần lo nữa.

Sau một hồi vất vả, chiến đấu gian lao. Bên trong phòng không biết thế nào nhưng ở đây bốn người đang vui vẻ đặt tên, đoán xem là trai hay gái.

“Tôi cá là hai tiểu công chúa! Hô hô hô...” Lạc Phu nhân che miệng cười lên. Ôi bao nhiêu quần áo mua sẵn, toàn mua đồ con gái không đấy.

“Tôi lại nghĩ là một trai một gái cơ.” Ôn Nghị Quân lại nêu cao tư tưởng của mình. Phải như vậy để có thêm một đứa kế nghiệp nhà họ Ôn chứ.

“Giề chứ, hai tiểu công chúa cơ, bà nhà tôi đoán phải trúng!” Lạc Cung Chính bênh vợ nhà.

Ôn Nghị Quân không chịu, lôi bà xã của mình vào tranh luận khí thế.

Tiểu Lạc Lạc nãy giờ đứng ở một góc, co ro người lại, chổng mông cúi đầu hai tay chấp vái trời đất!

Trời ạ! Nó thích em gái nha!

Em gái!

Em gái!!

Em gái!!

“Oa oa oa oa...”

“Thấy chưa, là tiếng bé gái khóc đấy!” Lạc Cung Chính kêu lên.

Ô mèo!

Ôn Nghị Quân nhìn thông gia mà cạn lời.

Ôn phu nhân đúng lúc thấy cửa phòng sinh mở ra, Ôn Phi Phi và hai bảo bối được chăm sóc y tế được đưa ra.

Mọi người liền nhào lên, muốn bế cháu, hỏi thăm con dâu, xom tụ và đông vui.

Lúc này người cuối cùng từ phòng sinh bước ra, so với lúc mới tới đây còn thê thảm hơn. Tóc đã biến thành kiểu chẻ năm năm, chỗ xù chỗ xẹp, trên mặt đầy vết cào, bên má còn có một dấu răng đáng sợ...chật vật không chịu nổi.

Khỏi nói, Lạc Cung Chính cũng biết đây là tác phẩm của con dâu đáng yêu. Mặc xác con trai, lo cháu nội và con dâu trước đã. Lạc phu nhân cũng không hơi sức đâu lo cho thằng con trai lớn đầu, dẫu sao cũng là vợ con của nó, bị cắn vài miếng thịt cũng có chết đâu.

“Cái giề, sao lại thế này!!!”

Bốn người kia sau khi biết giới tính của hai tiểu bảo bối vừa ra đời liền kêu lên.

Lạc Trạch cũng không mấy quan tâm, mà việc đầu tiên là đi đến chỗ Tiểu Lạc Lạc, chiễm chệ ngồi xuống ghế, kéo tay con trai lại.

Xoay tròn thằng bé vài cái quan sát, ngắm nghía, Tiểu Lạc Lạc béo lùn bị xoay đến xoay lui cũng không có phản kháng, khuôn mặt sữa phụng phịu.

Lạc Trạch sau đó lại bế nó đặt lên đùi, đưa tay véo véo cái má bánh bao đầy thịt, xoa xoa tóc rồi hôn một cái thật kêu lên mặt Tiểu Lạc Lạc.

“Bảo bối, nói cho con tin vui. Con được hai em trai.”

Nói xong Lạc Trạch lại ôm nó vào trong lòng, ghì chặt cục bột mềm nhỏ, đắc thắng.

Tiểu Lạc Lạc ở trong lòng Lạc Trạch từ lâu đã bị rút hết hơi sức, như quả bông bóng xẹp, ỉu xìu mặc cho ba ba chọc ghẹo.

Thôi toi rồi! Thiên a...sao lại đối xử với Tiểu Lạc Lạc con như vậy?

Chẳng những là một đứa, mà còn có hai lận cơ.

Tài sản của nó ở nhà họ Lạc vốn không được vững chăc, nay ở nhà họ Ôn cũng sắp bay xa rồi....

“Chạytheoemởphươngtrờixalắmemơingườiơitiềnơi...chạyđiđâuđểcóniềmvuivùichônnỗibuồn....”(Lyric2)

Hic hic hic....

Hic hic....

Hic...

________

Một năm + rưỡi sau....

“Ya ya ya...”

“Ya ya ya...”

Hai tiểu bảo bối Lạc Thiếu Ninh và Lạc Thiếu Nhiên lẫm đa lẫm đẩm đi về phía anh trai mình, Tiểu Lạc Lạc đang ngồi ăn táo, thấy hai em trai đã thức, nó liền giả chết nằm bệch xuống đất.

“Oa oa oa...”

“Oa oa oa...”

Hai đứa bé đồng thời khóc lên, Lạc Trạch từ trên lầu chạy xuống, liền thò tay nắm đầu Tiểu Lạc Lạc ngồi dậy.

Hai bảo bối nhỏ thấy anh trai mở mắt liền nín khóc, nhanh như chóp lếch lại đu lên người Tiểu Lạc Lạc, mỗi đứa ngồi trên một bên đùi của anh trai. Tiểu Ninh Ninh đưa tay giật trái táo trong miệng anh trai ra, sau đó đưa sang cho Tiểu Nhiên Nhiên cạp cạp vài cái, rồi há miệng tự mình cạp cạp một cái.

Hai đứa vui vẻ cười thích chí, Tiểu Nhiên Nhiên đứng dậy, ôm cổ Tiểu Lạc Lạc rồi giật giật tóc nó, “Ya ya ya...Nhinh...ya ya...”

Dường như Tiểu Ninh Ninh hiểu được anh trai song sinh đang gọi mình, nó liền nhét quả táo trở lại vào miệng Tiểu Lạc Lạc, rồi cố gắng đứng dậy, cùng ôm cổ Tiểu Lạc Lạc với anh trai, nhưng lại nhanh chóng thích thú giật giật tóc anh cả hơn.

“Nha...a...a...”

Lạc Trạch ngồi trên ghế sofa thấy cảnh tượng vẫn thường xuyên diễn ra này thì vô cùng vui vẻ. Không hiểu tại sao, hai Tiểu bảo bối từ lúc sinh đến giờ mỗi lần nhìn thấy Tiểu Lạc Lạc đều thích chí, bám dính lấy nó không buông. So với Ôn Phi Phi là mẹ thì tụi nó càng thích ở chung với anh trai của mình hơn.

Chỉ có Tiểu Lạc Lạc là khổ thân, trước kia nó vẫn bảo không thích có em trai, nhưng bây giờ thì tốt rồi. Hai thằng bé kia liền dính lấy nó, chỉ là bà nội Lạc và ma ma Ôn Phi Phi của nó luôn cho hai tiểu bảo bối mặc đồ công chúa, làm hai thằng nhóc xinh như hai nàng bạch tuyết bước ra từ truyện cổ tích. Tiểu Lạc Lạc muốn cáu cũng không cáu được.

Lúc nào cũng bị tụi nó xem là thú nhồi bông, sờ tới sờ lui cũng thật bất tiện nha. Trên bàn ăn có bao nhiêu thức ăn, không chịu ăn. Nhưng miễn là Tiểu Lạc Lạc nó gắp cái nào thì Tiểu Ninh và Tiểu Nhiên đều nháo lên khóc phải ăn cái nó vừa gắp.

“Nhiên...Niên...ăn, ăn...” Tiểu Ninh gắp từ chén của Tiểu Lạc Lạc một con tôm, chòm người bỏ vào chén Tiểu Nhiên.

“Ya ya....Ninh...nè....” Tiểu Nhiên lại chòm người, gắp miếng trứng cuộn Tiểu Lạc Lạc đang cầm bằng đũa, bỏ vào chén Tiểu Ninh.

Đó! Tức nhất chính là một đứa Tiểu Ninh gắp không chỉ cho một mình nó, mà còn quan tâm thò đũa vào bát anh cả gắp luôn cho đứa Tiểu Nhiên còn lại. Kết quả, bát thức ăn của Tiểu Lạc Lạc bị hai anh em nó chia cho nhau, ăn sạch.

Đi đâu hai tụi nó cũng dẫn nhau theo ăn hiếp Tiểu Lạc Lạc này.

Ô ô ô ô...

Ôn Phi Phi lúc này cũng từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy ba đứa con trai của mình lại ở chung một chỗ, cô không khỏi thở dài...

Đi đến, bên cạnh giải vây cho Tiểu Lạc Lạc, tách Tiểu Ninh để vào lòng Lạc Trạch, rồi bản thân ôm Tiểu Nhiên rồi xuống cạnh hắn.

“Còn không mau chạy?” Lạc Trạch nhìn Tiểu Lạc Lạc mệt đứt hơi ngồi dưới đất, ra hiệu. Tiểu Lạc Lạc bừng tỉnh đại ngộ co chân chạy trốn mất hút.

“Anh xem, vì sao hai tên quỷ nhỏ này lại thích Tiểu Lạc Lạc như vậy cơ chứ? Ngay cả mẹ của chúng như em cũng ganh tỵ nha.”

Lạc Trạch bế thóc con trai lên trước mặt, tặc lưỡi chọc nó.

“Ya...a...ha ha...a...ya...” Tiểu Ninh thích chí cười, đưa tay muốn ôm cổ hắn, Lạc Trạch liền thuận theo ý nó. Rồi hắn lại quay sang, điểm vào mũi Tiểu Nhiên, thằng bé liền chọp ngón tay ba ba đưa vào trong miệng cắn mấy phát.

“Em thấy như vậy không tốt sao?”

“Không phải là không tốt, nhưng mà cũng đâu có em trai nào lại đeo bám anh trai mình nhiều như vậy cơ chứ?”

“Thì cứ xem như khắc tinh của thằng nhóc mập lùn kia tới rồi!” Lạc Trạch xếch mày, hả hê nói.

Lạc Thiếu Ngôn chính là khắc tinh của Lạc Trạch hắn, mà hai tiểu bảo bối này chính là khắc tinh của Lạc Thiếu Ngôn.

Tính ra, hai con trai nhỏ này chính là hai vì bảo hộ cho hắn đi. Hành cho thằng nhóc lớn chết đi sống lại!!!

“Hư, nhưng em không chịu đâu!” Ôn Phi Phi lắc đầu, chu môi nhìn ông xã. Lạc Trạch đành thở dài, lấy điện thoại ra. Mở thư viện ảnh đưa ra trước mặt hai nhóc con.

“Tiểu Ninh, Tiểu Nhiên con thương ai nhất?”

Hai thằng bé nhìn nhìn, chỉ vào hình Ôn Phi Phi. Cô mừng rỡ, nhưng chúng nó lại nhanh chóng chỉ vào hình Lạc Trạch, hắn thấy hơi vui vui, nhưng nhìn kỹ lại Tiểu Ninh lại lia lịa chọp lấy hình Tiểu Lạc Lạc, rồi giơ lên cho Tiêu Nhiên xem.

“Ya ya...an...an...”

Hai đứa không biết nói cái gì a với ăn, sau đó bò xuống khỏi người ba mẹ, nắm tay nhau lật đật chạy đi.

Khỏi cần nói cũng biết tụi nó đi đâu.

“Bà xã, em không muốn cũng phải chấp nhận thôi.”

“Hu hu hu...” Ôn Phi Phi nhào vào lòng Lạc Trạch ăn vạ, lúc nãy tụi nó chỉ vào hình hắn chắc là vì tụi nó nhận nhầm tưởng hắn là Tiểu Lạc Lạc thôi.

Ở đây hai cậu nhóc đã tới được phòng Tiểu Lạc Lạc, len lén đi vào rồi nhanh chống bò lên giường, Tiểu Ninh mò mò chăn, giở lên, Tiểu Nhiên liền chui vào.

Sau đó hai đứa nhắm cho mình một chân của Tiểu Lạc Lạc ôm lấy.

“Lại nữa, tại sao không về phòng ngủ đi?” Tiểu Lạc Lạc nhớ rõ bản thân đã trùm chăn kín mít rồi mà.

“Ya ya ya....”

“Ya ya ya...”

Hai đứa nhóc cùng nhau cười vui vẻ, thân thể đều tròn mủm mỉm bò lên tìm anh trai. Đứa đưa chân gác lên bụng Tiểu Lạc Lạc, đứa đưa tay ôm cổ nó, muốn nhắm mắt ý tứ muốn đi ngủ với anh cả.

“Ai là Tiểu Ninh?”

Hai đứa cùng giơ tay lên.

“Thế ai là Tiểu Nhiên?”

Hai đứa cùng giơ chân lên.

“...”

Tiểu Lạc Lạc thật sự sắp cạn lời với tụi nó. Đi tắm, cũng là sống chết phải nó tắm cho, kết quả để tụi nó vào bồn, bơi qua bơi lại, Tiểu Nhiên tắm trước, tắm xong hỏi ai là Tiểu Ninh, nó lại giơ tay, thế là chạy lăn quăng một hồi.

Tiểu Nhiên tắm ba lần, còn Tiểu Ninh vẫn còn lội nước.

Sau này mới phát hiện, sau tai trái của Tiểu Ninh có một nốt rồi nhỏ, từ đấy công việc tắm cho hai tên quỷ nhỏ mới dễ dàng hơn.

Tiểu Lạc Lạc bất lực thở dài, nằm yên cho hai tên kia gác. Nửa đêm, thể nào cũng lôi đầu nó dậy đòi đi vệ sinh cho xem.

“Ya ya ya....”

“Ya ya ya....”

_________

Năm hai bảo bối được ba tuổi, ngày đầu tiên đi nhà trẻ.

“Ô ô ô ô.....”

“Ô ô ô ô.....”

Lúc Lạc Trạch và Ôn Phi Phi đến đón, hai thằng bé vừa nhìn thấy liền khóc lên sướt mướt....

Lạc Trạch vội bước lên, ôm lấy hai tiểu bảo bối: “Sao vậy, có nhớ ba mẹ không?”

“Nhớ anh....anh Tiểu Lạc....”

“Anh Lạc không đón....ô ô ô....”

Hai thằng bé lại mếu máo khóc lên, cả một ngày nay chưa thấy Tiểu Lạc Lạc, tụi nó liền tủi thân. Bây giờ ra về muốn thấy anh cả cũng không được, biểu sao không buồn cho được.

Ôn Phi Phi thở dài, “Hai con ngoan đi, anh Tiểu Lạc còn đang ở trường nên không đến đón được, đừng khóc nữa...tối nay ma ma bảo anh ấy cho hai đứa ngủ chung.”

“Thật sao?” Tiểu Nhiên mắt liền sáng rỡ.

“Ừm...Hai bảo bối ngoan nào, nếu anh các con không cho, ba ba liền tống cổ nó ra ngoài đường ngủ.” Lạc Trạch cũng đồng ý với bà xã mình. Trấn an con trai.

“Thôi...thôi, anh ra đường ngủ vậy Tiểu Ninh cũng phải theo anh ra đường đi ngủ, anh ở đâu Tiểu Ninh ở đó.”

“Ya ya ya...hồi đó giờ Tiểu Nhiên cũng chưa ngủ ngoài đường bao giờ nha, chắc vui lắm, Tiểu Nhiên cũng phải đi theo anh Lạc Lạc...”

Ôn Phi Phi thầm nghĩ: Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó chắc?

Một hôm.

“Xoảng xoảng”

“Lạc Thiếu Ninh!”

“Lạc Thiếu Nhiên!”

Là tiếng của Ôn Phi Phi gào lên. Trời ơi, chai nước hoa của cô mới mua không dám dùng bị tụi nó lôi ra xịt xịt xịt và đá đá đá.

Bễ!

Sau đó là tiếng chạy ịt đụi của hai anh em nào đó. Tiểu Lạc Lạc năm nay đã tám tuổi, cao lên không ít, nó vừa bước vào nhà thì bỗng dưng từ đâu có hai cục bột xông đến, quấn vào chân nó.

Ôn Phi Phi hầm hừ từ trên lầu đi xuống, đằng đằng sát khí.

Hai thằng bé múp míp, lùn tủn nấp sau chân anh cả, ló đầu ra quan sát, bốn mắt to tròn linh hoạt không ngừng chớp chớp.

“Anh...cứu...cứu mạng....” Tiểu Nhiên ôm chân Tiểu Lạc Lạc cứng ngắc, chết sống cũng không buông ra.

“Tiểu Ninh sợ...sợ quá...” Tiểu Ninh run lẩy bẩy ôm siết không kém Tiểu Nhiên.

“Ma ma, người có gì bình tĩnh nói đã.” Nhìn vẻ mặt của ma ma, Tiểu Lạc Lạc cũng âm thầm nuốt nước bọt. Liếc xéo hai tên quỷ nhỏ suốt ngày chỉ gây họa rồi tìm nó cầu cứu.

“Lần này ma ma nhất quyết sẽ không tha cho tụi nó đâu! Mới bây lớn đã phá đến giở luôn nóc nhà, sau này lớn lên thì còn có thể như thế nào nữa! Hai đứa ra đây cho ma ma!”

“Hu hu hu....anh ơi, Tiểu Nhiên vô tình thôi mà...” Một đứa kêu oan.

“Tiểu Ninh thấy chai đó lạ lạ, thơm thơm....muốn đem cho anh mà...” Một đứa chân chó nịnh bợ.

“Đừng hòng dụ người, hai đứa mau lăn ra đây.” Ôn Phi Phi trừng hai đứa con trai quỷ quái, lại nhìn sang Tiểu Lạc Lạc: “Nếu con không buông, ma ma sẽ xử lý luôn con để trừ nợ cho tụi nó đó.”

“Hu hu hu...đừng làm anh Lạc Lạc đau...” Lạc Ninh hát.

“Thương anh Lạc mà....ma ma đừng như vậy...” Lạc Nhiên phụ họa.

“Nếu không thì hai đứa lăn ra đây, anh Lạc sẽ không sao, bằng không thì...”

“Nhất định phải như vậy sao?” Tiểu Nhiên lại hỏi.

Ôn Phi Phi quả quyết gật đầu. Tiểu Ninh và Tiểu Nhiên thấy vậy liền buông chân Tiểu Lạc Lạc ra, rồi nhanh chóng lùi lại, đẩy anh cả về phía ma ma: “Ma ma, vậy người lấy anh ấy trừ nợ đi.”

Tiểu Lạc Lạc: “...”

Vậy mà lúc nãy thề sống thề chết bảo làm tất cả đều vì nó cơ đấy.

____________

“Hu hu hu.....”

“Hic hic hic....”

Nhà trường của Tiểu Lạc Lạc tổ chức cho học sinh ưu tú đi trải nghiệm thực tế một tuần ở Singapore, hôm nay là ngày xuất phát. Hai bảo bối nhỏ tử đêm qua đã khóc đến tê tâm liệt phế, cả đêm ngủ với anh trai mà không ngừng nghỉ thuyết giáo, cầu xin, níu kéo.

Sáng hôm nay lại cứ đu lên người Tiểu Lạc Lạc không chịu buông ra.

“Tiểu Ninh không chịu đâu....hu hu hu...anh đừng đi....Tiểu Ninh sẽ ngoan ngoan mà...”

“....hic hic...hic....hư hư hư....” Tiểu Nhiên ngồi một bên cũng đang cắn ngón tay, nước mắt ròng ròng nhìn Tiểu Lạc Lạc, đáng thương vô hạn mong anh trai xiu lòng.

“Anh chỉ đi có một tuần thôi, khi về sẽ mua quà cho.” Tiểu Lạc Lạc dỗ dành, nhưng hai cậu nhóc nói thế nào cũng không chịu.

Chuyện là trước đó nó đã bí mật nói cho Lạc Trạch và Ôn Phi Phi nghe về chuyến đi. Nhưng không hiểu sao hai tên nhóc này lại len lén vào phòng lúc nó đang xếp hành lý, thế là ầm một cái biết nó sắp đi.

Dụ dỗ bảo rằng là chỉ sắp quần áo cho gọn gàng mà tụi nó lại rất thông minh. Không tin là không tin mà!

Lạc Trạch đành phải cường ngạnh bế hai bảo bối lên, “Bảo bối. Ngoan đi, đừng khóc nữa, các con phải tập cho quen, sau này anh cả cưới chị xinh đẹp rồi thì cũng phải sống riêng với các con thôi.”

Tiểu Ninh bên phải nhìn Tiểu Nhiên bên trái, hai bảo bối hít hít mũi nhỏ suy nghĩ về lời ba ba nói.

Sau đó không nhanh không chậm, Tiểu Ninh lại lên tiếng.

“Vậy sau này anh đừng cưới chị xinh đẹp, cưới Tiểu Ninh và Tiểu Nhiên... cũng xinh đẹp mà...”

Tiểu Nhiên đồng tình ra sức gật lia, gật lịa.

Ôn Phi Phi, Lạc Trạch và Tiểu Lạc Lạc hạn hán đến sa mạc lời.

Lạc Trạch cuối cùng vuốt vuốt trán.

“Thôi được rồi, cũng lâu lắm rồi gia đình chúng ta chưa đi du lịch, thôi thì bay đến Singapore một chuyến đi!”

“Ya ya ya....”

“Tiểu Ninh và Tiểu Nhiên lại có thể ở bên cạnh anh Lạc Lạc rồi vui quá....”

Hai cậu nhóc lại nhảy xuống ôm lấy chân Tiểu Lạc Lạc thích thú cười. Tiểu Lạc Lạc nhìn hai đứa em bất lực thở dài, xem ra ngày tháng sau này thể nào nó cũng không thể thoát khỏi ma trảo của hai tên quỷ nhỏ này rồi.

“Tối nay Tiểu Ninh ôm chân đi, Tiểu Nhiên ôm cổ cho.” Tiểu Nhiên đưa tay tính tới chuyện tối nay đi ngủ.

“Không, hôm qua Tiểu Ninh đã ôm chân rồi, hôm nay phải ôm cổ cơ.” Tiểu Ninh chu môi không chịu, giơ ngón tay lên đếm số ngày mình đã ôm chân.

Tiểu Lạc Lạc bị tụi nó lắc qua lắc lại, đu tới đu lui trên người để chọn tư thế và vị trí tốt. Trái tim từ lâu đã không thuộc về nơi này, nhìn xem, vợ nó là ai còn chưa biết, nhưng biết trước được một đều là đến lúc cưới được bà xã thì Lạc Thiếu Ngôn này đã bị hai em trai luộc hết xương.

Ôn Phi Phi nhìn ba đứa con trai suốt ngày như vậy thì không khỏi buồn cười, dựa vào lòng ông xã.

“Ông xã, tôi nay anh muốn ôm chân hay ôm cổ?”

Lạc Trạch nhướng mày: “Anh muốn ôm cả người em!”

“Háo sắc!”

Lạc Trạch cười phá lên, tiếng cười cười hạnh phúc và thõa mãn về một gia đình hạnh phúc của riêng bản thân mình....

____________

[Góc nhỏ ba ba và con trai cả]

Tiểu Lạc Lạc còn nhớ một đêm hai năm về trước, lúc mỗi vật đã chìm vào giấc ngủ. Lạc Trạch vào phòng của nó, hai tiểu bảo bối ôm chân mình từ lâu phì phò.

Lạc Trạch nhẹ nhàng đắp chăn cho ba đứa con trai, lúc sắp rời đi hắn lại cúi hôn lên trán con trai cả, khẽ thầm thì: “Ba ba thật không muốn con sớm phải lao chiến trường xô bồ này, con đường trở thành chủ nhân nhà họ Lạc của con định sẵn sẽ gặp nhiều sóng gió, thiệt thòi, hy sinh cho gia tộc và các em. Nên bây giờ ba ba chỉ mong con có một tuổi thơ tươi đẹp như bao đứa trẻ khác, chuyện sau này cứ để sau này mới tính đi...bảo bối, ngủ ngon.”

Thật ra Tiểu Lạc Lạc biết, ba ba mình vì không muốn gây áp lực nặng nề lên người mình mới luôn nói không cho nó kế thừa sản nghiệp. Nhưng đối với người con trai cả như nó thì trọng trách đối với Lạc gia vốn là một thứ vận mệnh, không cách nào thay đổi. Chỉ có thể chấp nhận và tiến lên, không được lùi bước. Lòng tham là vô tận nhưng phải biết cách thao túng kẻ khác phục tùng, và Lạc Thiếu Ngôn sẽ làm được.

“Sau này lớn lên con muốn làm gì?”

“Con muốn trở thành chủ nhân của Lạc gia, ông chủ Lạc thị. Ông hoàng của giới kinh doanh!”

“Được, ta hậu thuẫn cho con.”

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.