Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 1: Chương 1: Hôn nhân chóng vánh, nên sớm kết thúc




“Quần của tôi đâu? Ôn Phi Phi!!!”

Mới sáng trên người hắn đã không có một mảnh vải, cả phòng chẳng có một chiếc quần.

Phi Phi nhào đến ôm cổ hắn, thơm lên má “cục cưng” của cô hai cái, xoa đầu hắn bảo:

“Cục cưng, hôm nay không đi làm, ở trong nhà bồi em.”

“Ôn Phi Phi, cô làm gì vậy hả?! Mau buông tôi ra!”

“Em không buông!”

“Buông ra!”

“Không buông!”

“Bốp!” Mông cô đau điếng, ngả chống vó trên giường.

Lạc Trạch đường hoàng quấn chăn ngang hông, đẹp trai đi ra ngoài.

“Lạc Trạch! Em có thai rồi!!! Nòng nọc nhỏ của anh một lần đó liền làm ổ trong bụng em! Bây giờ em đau bụng quá!”

“...” Lạc Trạch nghe xong, tâm tình thoáng động nghi hoặc. “Thật không, cô đừng có giở trò trước mặt tôi.”

Lần trước Ôn Phi Phi cũng ôm bụng kêu đau đớn, giật một giật hai điện cho hắn bảo là cô có thai, kết quả hắn chạy như điên về nhà thấy cô đang ngồi gặm cánh gà ca hát vui vẻ, lúc này hắn mới biết mình đã bị lừa.

“Đau quá...cứu...cứu con của tôi...” Ôn Phi Phi răng cắn chặt môi, mặt khó coi vô cùng.

Hắn nhìn Ôn Phi Phi đang ở trên giường, mặt nhăn nhó, thống khổ như vậy chắc không phải gạc người.Nghĩ đến cô thật sự mang thai thì hồn vía đều bay ra ngoài hết, hắn xông tới bế cô lên.

“Tiểu tổ tông của tôi, cô muốn chết hả, tại sao không nói sớm?! Bây giờ phải làm sao đây...” Hắn vội vàng ôm cô lao ra cửa, trong lúc hắn hấp tấp, luống cuống muốn chết Ôn Phi Phi liền bật cười ha ha ha...

“Lạc Trạch, anh dễ bị gạc quá! Ha ha......”

Ánh mắt Lạc Trạch liền đông lại, lòng ngực hắn phập phồng, lạnh lùng đẩy cô ra.

“Cô lại dám lừa tôi?!”

“Ôi dào, biểu cảm này của anh thật đáng yêu. Cứ như là muốn có con với em lắm vậy, nhưng mà em biết anh yêu cô gái kia như vậy thì làm sao có thể thương con của em, em làm sao dám để nó lớn lên trong bụng mình chứ?!” Ôn Phi Phi chu môi nói, không máu không nước mắt cười đùa về chuyện này.

“Ôn Phi Phi, xem như cô thông minh. Tôi liền nghĩ nếu cô thật sự mang thai thì tôi có nên để nó tồn tại hay không?” Hắn lạnh lùng xoay người.

Cô nói vọng theo.

“Bảo bối! Anh thật vô tình a...hôn nhân thương mại cũng cần kéo dài mà, anh đừng đáng ghét thế chứ!”

“Rầm!!!” Cửa bị đóng lại nặng nề.

“Hứ! Sao này anh kết hôn cùng cô ấy em sẽ đem lì xì thật lớn...thật lớn....thật lớn mà...”

Giọng cô nhỏ dần, nhỏ dần, hắn đã đi mất...

Lạc Trạch, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của chúng ta sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Anh có biết?

Người con gái mà anh yêu đó, đã về rồi.

Còn người con gái yêu anh đó, sắp phải đi rồi...

Em biết, anh yêu là cô ấy, đâu phải em...thế nên cái kết của đoạn tình cảm này em chúc anh hạnh phúc.

Nước mắt.

Rơi xuống.

Mặn.

Đau.

Bi ai..

Thế rồi một ngày kia.

Ngày cô gái hắn yêu thật sự trở về bên hắn. Hắn nói:

“Ôn Phi Phi, chúng ta ly hôn đi!”

Cô không kinh ngạc, nhìn bọn họ sóng vai đứng trước mặt cô...vô cùng xứng đôi. Cô nói như giả như thật:

“Nếu em nói...em không gạc anh, em thật sự mang thai, anh sẽ không ly hôn chứ?”

“Cô thích đùa giỡn thế sao? Nhưng mà...nếu thật sự là như vậy thì hãy phá nó đi! Chỉ có cô ấy mới xứng mang thai con của tôi!”

“...” Lời đó của hắn, cô đang cố tiếp nhận, đáy mắt vẫn không một tia bi thương nhưng ai biết được lòng của ai đã tan thương cực độ, sớm hóa thành tàn tro.

Cuối cùng, cô nở nụ cười tươi rói, như những gì bản thân trước nay vẫn thể hiện trước mặt hắn:

“Lạc Trạch, anh không có khiếu khôi hài gì cả...” Cô hơi ngừng một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn.

“...Lạc Trạch, anh là người em yêu nhất trên cuộc đời này. Được! Chúng ta ly hôn đi!” Cô lại nói tiếp, như giả như thật nhưng nỗi đau trong tim là rõ ràng không thể chối cãi.

Chỉ là...hắn không biết cô đau.

Mà hắn, thật chất không tin cô thật sự mang thai. Bởi vì hắn biết cô không để hắn ở trong tâm.

Hắn căm ghét bộ mặt luôn tươi cười không quan tâm này của cô. Thế nên hắn liền muốn yêu người con gái luôn quan tâm hắn như Tử Vi.

Còn Ôn Phi Phi?

“Tài sản chia đôi, tôi và cô ấy sẽ dọn ra ngoài. Căn nhà này, tặng cho cô.”

Hắn đưa tình nhân nhỏ của hắn đi ngay sau đó.

Nụ cười của Phi Phi vẫn tươi, cô vẫn vui vẻ nhảy múa ca hát đi lên lầu.

“Bảo bối ngoan, bảo bối ngoan...khi ba ba về mẹ cùng bảo bảo có bánh ăn...”

“Bảo bối a...bảo bối a...ba ba về hôn mẹ cũng là hôn con...”

Thế nhưng...Bảo Bảo à, ba của con không bao giờ về nữa rồi...

Cô xoa xoa bụng, vẻ mặt tươi cười nhưng còn khó coi hơn khóc.

Và rồi, tiếng nấc nghẹn nuốt chửng lấy căn phòng của hắn và cô.

Cô từng bắt hắn chụp với mình rất nhiều hình, cô cầm một khung hình.

Trên đó hắn cười...nhưng hôm nay, cô lại khóc...

Lạc Trạch, có lẽ...anh luôn nhìn thấy em tươi cười nên đâu biết rằng sau bóng lưng kia chính là em đang khóc...

Thế nên, dừng lại ở đây thôi.

Tạm biệt.

5 năm sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.