Ly Hôn Rồi Sủng

Chương 3: Chương 3: Cưng chiều vợ cũ




“Tổng tài....vợ trước của ngài vừa đánh Tử Vi tiểu thư.” Trợ lý khó khăn báo cáo.

Vợ trước đánh vợ sắp cưới, ôi trời ạ!

“Cô ấy có sao không?”

“Tử Vi tiểu thư không sao.”

“Tôi hỏi Phi Phi có sao không!” Lạc Trạch quăng cho trợ lý một ánh mắt lạnh lùng.

“A...Ôn tiểu thư cũng không sao ạ.” Ôi trời, cái gì chứ, hắn lại đi quan tâm vợ cũ?

“Ừ.” Lạc Trạch thở nhẹ nhõm, tiếp tục ký văn kiện.

“Tổng tài...vợ trước của ngài nói cô ấy hôm nay rất nhàm chán...” Trợ lý mất tự nhiên nói.

“Nói cô ấy chiều nay tôi dẫn cô ấy đi dạo.” Hắn vẫn ký tên.

“Tổng tài...vợ trước của ngài nói quần áo của cô ấy chật hết rồi...” Trợ lý lau mồ hôi lạnh.

“Được, nói chiều nay tôi dẫn cô ấy đi chọn.” Hắn vẫn bình thản không chút khó chịu.

“Còn có...còn có...vợ trước của ngài bảo muốn đi xem mắt để tìm...chồng mới...” Trợ lý gần như sấp ngất xỉu...

“Cái gì?! Ôn Phi Phi chết tiệt! Muốn tìm nam nhân khác! Xem anh dạy dỗ em thế nào!” Hắn lao ra ngoài, điên cuồng đi tìm Ôn Phi Phi.

2 tháng sau khi gặp Tiểu Lạc Lạc chính là như thế, hắn vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc nhà mình rất kỳ quái, nhưng nhìn chung hắn và Ôn Phi Phi quan hệ lại tiến triển rất tốt.

Tên Mộc Dương mà Tiểu Lạc Lạc nói là chồng sắp cưới của Ôn Phi Phi đã bị hắn đánh bật, thành công cướp lại vợ trước. Ôn Phi Phi ban đầu gặp lại hắn có chút bài xích, nhất quyết muốn ở cùng tên nam nhân học trưởng Mộc Dương. Nhưng thật may, lúc nào cũng có sự giúp đỡ đáng yêu của Cục bột nhỏ nên Lạc Trạch cũng coi như thuận lợi vượt qua giai đoạn khó khăn đó.

Lạc Trạch bắt được Ôn Phi Phi ở một họp đêm, thấy cô mặc cũng cỡn nhảy nhót cùng đám đàn ông khác thì hắn suýt hộc máu.

Lạc Trạch kéo cô về nhà bất chấp sự phản kháng của cô hung hăng đè cô xuống giường...

“Ôn Phi Phi, em muốn chết?”

“Tránh ra, anh phiền quá!”

“Em chê anh phiền? Em không xem bản thân mình là cái dạng gì đi, đã là phụ nữ có chồng có con mà ăn mặc cũn cỡn thế này à?” Hắn bực dộc mắng.

“Ai thèm anh để ý, cũng chẳng ai biết tôi là ai. Đi chơi ở quán bar mà ăn mặc như bà thím à? Hơn nữa hiện tại tôi là sống độc thân, không có ai có thể quản lý quyền riêng tư của tôi!” Cô đẩy hắn ra nhưng Lạc Trạch túm chặt cô.

“Được, không ai có quyền quản em phải không? Em cứ chờ xem tôi quản em thế nào!”

“Anh...anh muốn làm gì? Đừng qua đây!” Ôn Phi Phi thấy Lạc Trạch cởi dây thắt lưng thì hết hồn nhìn hắn, theo phản xạ hai tay che ngực lại.

Lạc Trạch cười nham hiểm, chụp lấy tay của cô kéo ra.

“Á...buông ra!”

Từ ngày gặp lại hắn, tuy lúc nào cũng ở chung nhà nhưng mà hắn cũng rất ngoan ngoãn không làm gì quá trớn, chỉ tìm đủ mọi cách ôm cô ngủ một mạch đến sáng. Nhưng mà hôm nay ánh mắt đầy dục hỏa vô cùng quen thuộc đó khiến cô vô cùng bất an. Chẳng lẽ hắn thật sự định...

“...” Ôn Phi Phi lên gối, đá vào bụng Lạc Trạch trong vô thức.

Bị ăn hai cước liên tiếp thì hơi lùi lại. Hắn thật sự tức giận rồi, cô nhóc này đến chồng mà cũng dám đánh?

“Xoẹt” Hắn hung hăng xé toạc áo của Ôn Phi Phi.

“Em to gan lắm, càng ngày càng không ai quản được. Chiều em, em lại hư hỏng.”

“Bộp” hắn vỗ vào mông cô một cái.

Mông của Ôn Phi Phi ê ẩm, ai oán gào lên: “Đau đấy, cái tên khôn kiếp này, anh có quyền gì mà đánh tôi!”

“Tôi là chồng của em!”

“Lạc Trạch, anh không thây buồn cười à? Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không phải là chồng của tôi! Anh không có quyền can thiệp vào chuyện của tôi!!!”

“Bốp”

“Uỵch”

Ôn Phi Phi ngả chống vó lên giường, đầu óc quay cuồng, bên mông còn lại bây giờ càng thêm ê ẩm. Cô có cảm giác bị bắt nạt rất dữ dội, anh ta có quyền gì mà tét vào mông cô hết lần này đến lần khác chứ.

“Hức...cút đi...” Cô ném gối về phía Lạc Trạch, hắn dễ dàng tóm được, quăng lại trên giường sau đó ép tới bắt Ôn Phi Phi lại, cố định hai tay của cô ở trên đỉnh đầu một cách dễ dàng.

“Cút đi? Em muốn anh cút đi đâu, hả?” Tay hắn không thành thực mà chọc ghẹo cơ thể Ôn Phi Phi khiến cô tê dại, hô hấp có chút dồn dập.

“Anh buông ra!”

“Được, anh sẽ buông nhưng sáng mai rồi hãy tính.” Lạc Trạch u ám nói, trong mắt tà tứ nhìn thân thể Ôn Phi Phi từng chút lộ rõ dưới ánh đèn.

Thế là một cuộc vật lộn trên giường diễn ra triền miên suốt một đêm, đến hừng sáng mới không nghe tiếng nức nỡ cầu xin của cô gái nữa.

.....

Sáng hôm sau Ôn Phi Phi không thể lếch nổi xuống giường...

“Buông ra! Không ăn! Không ăn!” Ôn Phi Phi giận dỗi đẩy muỗng canh mà Lạc Trạch đưa đến bên miệng cô. Hắn sáng nay rất chu đáo, ôm cô đi làm vệ sinh cá nhân lại bế đi ăn sáng. Nhưng Ôn Phi Phi nhớ đến tối qua cô kêu cỡ nào hắn cũng không buông cô ra, một hai xông vào khiến cô đau đến sau khi kết thúc cũng không khép chân lại được. Hai chân vô lực nhũn ra mặc cho hắn lau chùi thân thể.

Xấu hổ! Xấu hổ chết đi được!

“Được rồi, đừng dỗi nữa, tối qua là anh không đúng, nhưng em nhìn xem không ăn sáng sẽ hại cho thân thể hả?” Lạc Trạch kiên nhẫn dỗ dành, Ôn Phi Phi cũng đói bụng rồi nên chẳng cớ gì làm khó mình, ngoan ngoãn ăn sáng.

Tiểu Lạc Lạc đứng trên cầu thang nhìn ba mẹ của nó, lại nghĩ đến Mạc Tử Vi, nó cười lạnh. Lễ đính hôn thương mại giữa Lạc Trạch và Tử Vi sẽ diễn ra vào tháng sau. Ngày hôm xem ra đó sẽ rất náo nhiệt đây. Năm năm rồi, tất cả sẽ thay ngôi đổi chỗ, lòng dạ con người đã khác xưa. Ai từng khiến ma ma nó đau khô ̉cũng nên ném thử mùi vị đó ra sao rồi.

Tiểu Lạc Lạc rất nhanh buông bỏ vẻ mặt vừa rồi, trở lại khuôn mặt búng ra sữa với đôi chân ngắn tủn, lăng quăng chạy đi tìm Lạc Trạch.

“Ba ba...Tiểu Lạc Lạc đói...”

###

Hôn lễ...

Sáng sớm Lạc Trạch chẳng có chút khẩn trương chuẩn bị, thật ra hôm nay hắn cũng muốn tuyên bố rõ ràng với bên ngoài hủy bỏ cái hôn lễ vớ vẩn đó. Năm năm trước Ôn Phi Phi là ngoại lệ mà bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn khi nhìn thấy cô liền đồng ý hôn ước không tình yêu đó. Sau đó lại tìm một người phụ nữ khác về làm cô chịu tổn thương.

Năm năm sau, Ôn Phi Phi nghiễm nhiên lại trở thành vợ trước. Hắn có thêm một vị hôn thê là Mạc Tử Vi, người phụ nữ năm năm trước chen vào cuộc hôn nhân của hắn và cô, thế nhưng bây giờ cùng cô ta đính hôn, hắn lại không muốn.

Phải chăng tình cảm của hắn đã thật sự thay đổi? Hắn cũng không biết.

__________

Phòng trang điểm.

Mạc Tử Vi không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta chuẩn bị thật sớm, thật đẹp để bước lên lễ đường cùng Lạc Trạch.

Dù hắn hai tháng qua lạnh lẽo hơn trước rất nhiều nhưng chỉ cần họ đính hôn, cô ta sẽ chính thức trở thành Lạc thiếu phu nhân, không lo sợ gì nữa.

Năm năm luôn sống trong sự lạnh nhạt của Lạc Trạch, cô ta luôn bất an nhưng cuối cùng hôm nay cũng đại công cáo thành.

“Ôn Phi Phi, tôi thắng chắc. Dù là năm năm về trước hay cả hiện tại đều như vậy!”

Đến giờ hành lễ...

Trợ lý của Lạc Trạch thật muốn chết cho xong, anh ta run rẩy bước đến nói nhỏ vào tai Lạc Trạch:

“Tổng tài...ngài...vợ trước của ngài nói...nói...cô ấy mang thai rồi...”

“...”

Trợ lý cố nhìn biểu cảm trên mặt hắn, anh ta chờ bị hắn giết...thế nhưng:

“Này, cậu nói xem. Phi Phi cô ấy giỏi như vậy tôi có nên chuyển toàn bộ tài sản của mình cho cô ấy không?” Hắn nghiêm túc suy nghĩ. Quả nhiên Ôn Phi Phi vợ hắn rất giỏi, lại có thể sinh cho hắn thêm một đứa con nữa, hắn phải thưởng!

Trợ lý: tổng tài à, nếu đã sủng như vậy thì hà cớ gì trước đó lại ly hôn? Haiz....

Tiệc đính hôn hôm đó tất nhiên không thấy nam nhân vật chính xuất hiện.

Thế nhưng một tiểu Lạc Trạch lại xuất hiện...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.