Luyến Tâm

Chương 9: Chương 9




Lần đầu thân thể nếm mùi vị hoan ái hơn nữa Hạo Huân không biết kiềm chế, Hùng Bưu nằm ở trên giường suốt một tuần lễ nghỉ ngơi mới có thể xuống giường được.

Trong thời gian đó thường nghe thấy Hùng Tiểu Diệp buông lời trêu chọc Hạo Huân, làm cho Hùng Bưu xấu hổ đến không dám đạp bước ra khỏi phòng. Nếu không phải Hạo Huân cưỡng chế ôm Hùng Bưu ra khỏi phòng, tin tưởng Hùng Bưu lúc này còn có thể trốn ở trong phòng tiếp tục làm đà điểu.

Lúc quay trở lại trường học Hùng Bưu tiếp nhận lấy quan tâm thăm hỏi của các bạn học, chỉ có thể mặt đỏ không nói gì, cũng maytất cả mọi người cho rằng cậu bởi vì là cảm mạo nhẹ mà xin nghỉ phép một tuần lễ mà cảm thấy ngượng ngùng mới đỏ mặt. Hùng Bưu cũng tùy mọi người chế nhạo, này so với để cho mọi người biết nguyên nhân thực sự tốt hơn rất nhiều.

Ngẫu nhiên có đôi lúc ở trong sân trường gặp Uông Uyển Ngưng làm cho Hùng Bưu xấu hổ không thôi, cũng may Uông Uyển Ngưng cũng không nhìn cậu cái nào liền lướt qua, điều này làm cho cậu yên tâm không ít. Nói như thế nào Uông Uyển Ngưng cũng là con gái, mà lúc trước, cậu ở trước mặt mọi người cự tuyệt cô, điều này làm cho Hùng Bưu luôn luôn cảm thấy thực ngại ngùng.

Bất quá khiến cho Hùng Bưu phiền não nhất chính là, người quen biết cùng không quen đều đến hỏi cậu về chuyện của Hạo Huân. Vốn nha, anh đẹp trai ai không yêu, nhất là giống như Hạo Huân vậy, một kẻ có tiền lại có mã ngoài! Bởi vậy có thể thấy được, Hùng Bưu phiền não có thể thông cảm.

Đồng dạng bị bạn học dây dưa còn có Hùng Tiểu Diệp, nhưng mà cô cũng không giống Hùng Bưu chỉ biết nói không biết, không rõ ràng lắm. Đối mặt với vấn đề của mọi người, cô trả lời ‘lời nói ra mà không khiến cho người ta kinh ngạc cũng làm cho người ta không ngừng tìm chết’*, một câu ngăn chặn miệng của mọi người, kèm theo cũng giải quyết phiền não của Hùng Bưu.

(*) chắc đại ý như những câu gây sốc cho mọi người, nhầm bịt miệng người ta lại không cho đi hỏi, đi nói lung tung.

“Anh Hạo đã có người yêu rồi, quan trọng nhất là trừ bỏ người kia anh ấy hẳn là không thể yêu người nào khác nữa.”

Dám cùng anh trai của cô tranh đoạt anh Hạo, cô ——-Hùng Tiểu Diệp là người đầu tiên không đồng ý!

Cứ như vậy chuyện sôi nổi về Hạo Huân cũng lập tức bình thản, mọi người lại khôi phục cuộc sống dĩ vãng, trừ bỏ Hùng Bưu. Gần đây, trên người Hùng Bưu mang theo khối xanh khối tím về nhà. Đối mặt Hạo Huân hỏi, Hùng Bưu chỉ nói mình không cẩn thận đụng phải. Nghĩ đến Hùng Bưu phản ứng trì độn, Hạo Huân đau lòng rất nhiều không quên dặn cậu cẩn thận một chút.

Mà lần này cái trán của Hùng Bưu cư nhiên bị may vài mũi, điều này làm cho Hùng Tiểu Diệp không khỏi cảm thấy anh hai mấy ngày liên tiếp bị thương có thể không phải đơn thuần chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hạo Huân về đến nhà nhìn thấy cái trái Hùng Bưu băng vải trắng hơn nữa còn biết bị may mấy mũi, trong mắt độ ấm hạ xuống thấp nhất.

“A Huân, bác sĩ nói mấy ngày nữa thì tốt rồi, anh đừng lo.” Tuy rằng có lúc rất đau làm cho cậu thiếu chút nữa là chảy nước mắt, nhưng mà.....Liếc nhìn mặt nghiêng đầy ác liệt của Hạo Huân, Hùng Bưu tất nhiên là không ngu ngốc nói ra miệng.

“Rất đau hả?” Nhẹ vỗ về miệng vết thương trên trán, cảm giác được cơ thể trong lòng ngực mình co rúm, trong mắt hiện lên một tia âm độc. Lại sau khi nghe thấy Hùng Bưu phủ nhận, thì không vui nhíu mày.

“Ách........Hoàn hảo” Thấy Hạo Huân nhìu mày, Hùng Bưu vội vàng bỏ thêm một câu “Kỳ thật có đau một chút” Nhưng Hùng Bưu cũng không dám cùng Hạo Huân nói kỳ thật rất đau, miễn cho đến lúc đó cậu lại không xuống giường được. Nghĩ đến mỗi lần Hạo Huân đều là mượn chuyện cậu làm sai mà yêu thương cậu, càng làm cho cậu không xuống giường được, hai gò má Hùng Bưu không khỏi đỏ thẫm một mảnh.

Thoáng nhìn Hùng Bưu đỏ bừng gương mặt, không cần nghĩ Hạo Huân cũng biết Hùng Bưu không chịu nói nguyên nhân thật sự, không khỏi buồn cười lắc lắc đầu. Bất quá chuyện quan trọng trước mắt chính là anh phải biết Hùng Bưu như thế nào mà bị thương.

“Thương thế kia là ai làm ra? A Bưu, đừng để cho anh biết em nói dối” Vì phòng ngừa Hùng Bưu nói qua loa cho xong chuyện, Hạo Huân trước tiên cảnh cáo nói. Lần này, anh khả sẽ không dễ dàng cho cậu lừa dối cho qua.

“Ưm, em đã biết. Kỳ thật em cũng không biết như thế nào phát sinh, chính là dọc đường đi, chậu hoa trên lầu đột nhiên rớt xuống. Cũng may bạn học của em đẩy em ra, nếu không em có thể đã bị nện trúng đầu. Chấn thương này chính là do té ngã trên mặt đất không cẩn thận đụng phải một tảng đá mà bị trầy.”

Không đếm xỉa đến hai tròng mắt Hạo Huân lập tức trở nên thâm trầm, Hùng Bưu thẳng nói ra, “Nhưng mà, A Huân, anh nói có kỳ quái hay không, chậu hoa hảo hảo như thế nào lại đột nhiên rơi xuống chứ?” Đây là nguyên nhân Hùng Bưu thấy khó hiểu.

Nhìn hai mắt trong suốt mang theo điều khó hiểu, Hạo Huân thản nhiên nói. “Đúng là kỳ quái, có thể là người nào đó không cẩn thận đụng phải mới rớt xuống.” Nếu lúc ấy bên cạnh Hùng Bưu không có ai..... Hạo Huân không dám nghĩ đến tình cảnh lúc đó.

Ở bên ngoài nhìn vào như là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Hạo Huân không nghĩ vậy. Nhiều người đi trên đường như vậy, vì cái gì chậu hoa cố tình nện lên trên đầu Hùng Bưu? Giống như là đã dự liệu trước Hùng Bưu sẽ đi qua nơi đó, chậu hoa không tiếng động mà rớt xuống. Hơn nữa trước đó trên người Hùng Bưu vết to vết nhỏ xanh tím, Hạo Huân tuyệt đối dám khẳng định, này, nhất định không phải là ngoài ý muốn.

Bất quá, bất kể là ai, hắn cũng phải cho người kia trả giá thật nhiều!

“A Huân, anh đang suy nghĩ gì thế?” Lắc lắc Hạo Huân, Hùng Bưu khó hiểu hỏi.

“Không có gì. Về sau em cẩn thận một chút, biết không?” Hạo Huân lắc lắc đầu nói. Xem ra, ngày mai hắn phải dặn Hùng Tiểu Diệp chú ý người bên cạnh Hùng Bưu một chút.

“Em đã biết.” Dụi dụi mắt, Hùng Bưu gật gật đầu cuộn người ở trong lòng ngực Hạo Huân nhắm hai mắt lại.

“Ngủ đi” Thấy hành động của Hùng Bưu, Hạo Huân chỉ biết em ấy mệt nhọc. Thương tiếc ở trên môi Hùng Bưu hạ xuống nụ hôn, tiếp đó cũng ôm lấy Hùng Bưu chìm vào mộng đẹp.

********************

Hùng Tiểu Diệp đang ngồi ở trong phòng học cùng bạn học tán dốc, thì nhìn thấy một nam sinh hốt ha hốt hoảng chạy vào đứng ở cửa nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy cô thì la lớn.

“Hùng Tiểu Diệp, anh của bạn gặp chuyện không may rồi! Mau ra đây!”

Trong phòng học đang ồn ào nhất thời lập tức lặng yên đi, mọi người nhất trì nhìn về phía Hùng Tiểu Diệp, thẳng đến bạn học bên cạnh đẩy một chút, Hùng Tiểu Diệp mới từ trong ngây ngốc phản ứng lại.

“Cái gì? Anh của tôi xảy ra chuyện gì?”

“Bạn trước tiên đi với tôi đến phòng chăm sóc sức khỏe, trên đường tôi sẽ nói với bạn” Cũng không đợi cho Hùng Tiểu Diệp phản ứng, nam sinh kéo lấy cánh tay cô liền nhanh chóng hướng phòng chăm sóc sức khỏe chạy đi.

Thấy Hùng Bưu nằm ở trên giường bệnh màu trắng, cái trán mấy ngày hôm trước bị thương lúc này thế nhưng quấn một tảng lớn băng gạc, miệng lại không ngừng nói mê “Máu......Máu.......” Nhìn chăm chú vào anh hai trên mặt biểu tình thống khổ, Hùng Tiểu Diệp lập tức rống giận la lên.

“Anh của tôi rốt cuộc làm sao vậy?”

“Vị bạn học này, em trước tiên bình tĩnh một chút. Anh của em cậu ấy từ trên cầu thang té xuống, cạ sát đến cái trán chảy máu chút, hiện tại không có việc gì.” Đáng thương cho bác sĩ ông đây đã một bó to tuổi hiện tại lại đảm đương thành nơi trút giận. Quan sát cô bé trước mắt hai tròng mắt đầy phẫn nộ, lão bác sĩ thầm thở dài một hơi, không ngờ một giây sau lại bị người xách lên.

“Nếu không có việc gì anh tôi vì cái gì còn chưa tỉnh lại, vẻ mặt còn một bộ thống khổ?!” Nếu không phải bận tâm người trước mắt đã lớn tuổi, Hùng Tiểu Diệp thật muốn bóp chết ông ta.

“Này...... Tôi cũng không biết” Biết rõ nói ra sẽ làm cho cô gái càng tức giận hơn, nhưng mà xuất phát từ chức trách của thầy thuốc bác sĩ ăn ngay nói thật.

Nhìn chằm chằm vị bác sĩ hồi lâu, mọi người ở đây nghĩ đến Hùng Tiểu Diệp sẽ vung tay, thì liền thấy cô buông ông bác sĩ ra ngược lại hướng về phía bọn họ. Bị Hùng Tiểu Diệp nhìn chăm chăm vào, đại đa số nam sinh toàn bộ không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, thật sự là, ánh mắt Hùng Tiểu Diệp quá mức dọa người, bọn họ thực lo lắng cho mình có thể hay không một giây sau sẽ bị cô sát (giết).

“Anh của tôi tại sao lại ngã cầu thang?” Cho dù tức giận muốn chết nhưng Hùng Tiểu Diệp vẫn không quên hỏi sự tình nguyên do.

“Lúc ấy chúng tôi cũng không rõ cho lắm, chờ chúng tôi kịp phản ứng thì A Bưu đã ngã xuống, sau đó cậu ấy liền hôn mê bất tỉnh.” Mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cuối cùng đẩy một đứa con trai lên thuyết minh đầu đuôi mọi chuyện.

“Lúc ấy mấy người các ngươi cùng với anh tôi ở cùng một chỗ?” Cẩn thận đi quan sát biểu tình của từng người trong phòng, sau khi xác định bọn họ không có nói dối, Hùn g Tiểu Diệp tiếp tục hỏi.

“Phải” Mọi người nhất trí gật đầu. Tuy rằng thời điểm tan học cửa thang lầu người lui tới rất nhiều, nhưng mà bọn họ xác định, mấy người bọn họ từ lúc đó đến bây giờ đều ở cùng một chỗ với Hùng Bưu.

Thấy trong phòng khí tức đã dịu xuống, lão bác sĩ chuẩn bị đứng dậy rời đi lưu lại bọn họ ở trong phòng tự thảo luận, nhưng không ngờ đụng phải người, vội vàng nói.

“A, xin lỗi. Cậu không sao chứ?”

“Không có việc gì” Nam sinh bị đụng lắc lắc đầu, lại ở lúc vị bác sĩ muốn đi ra khỏi cửa phòng thì kinh kêu ra tiếng, “A! Tôi nhớ ra rồi, A Bưu lúc ấy là bị người đẩy xuống.”

“Cái gì!” Người trong phòng nhất thời sợ hãi quái lạ nhìn nam sinh thét lên, mà ngay cả lão bác sĩ muốn rời đi cũng quay trở về.

“Vị bạn học này, cậu nói rõ ràng, cậu ta như thế nào bị người đẩy xuống?” Thật không nghĩ tới, bây giờ lại có học sinh ác độc như vậy! Lão bác sĩ không khỏi cảm thấy tức giận.

“Tôi nhớ lúc ấy có người đụng phải tôi, hắn ngay cả xin lỗi cũng chưa nói liền bỏ chạy, lúc ấy tôi còn cảm thấy kỳ quái, người kia tại sao lại không lễ phép như vậy. Nhưng mà sau đó tôi lại nhìn thấy hắn ta dường như cũng là đụng phải A Bưu như thế rồi cũng bỏ chạy, khi đó tôi nhìn chằm chằm vào hắn. Thẳng đến khi các bạn nói A Bưu ngã cầu thang, tôi mới cùng mọi người cùng nhau hỗ trợ đem A Bưu mang lên phòng y tế. Hiện tại nhớ tới người kia không phải vô ý đụng, kỳ thật hắn là đẩy A Bưu.”

“Vậy cậu có biết người kia là ai hay không?” Hùng Tiểu Diệp hỏi ra đề tài mà mọi người quan tâm nhất.

“Không biết, bởi vì hắn ta không phải ban chúng ta. Nhưng mà.....” Nam sinh giảo hoạt nở nụ cười, “Tôi nhìn thấy mặt hắn, hơn nữa tôi xác định là lớp bên cạnh”

“Ha ha, nhờ có ngươi, anh em!” Mọi người đối với lời nói của nam sinh cảm thấy một trận hưng phấn, dám đối với bạn bè của bọn họ bất lợi chuẩn bị chịu chết đi!

“Làm phiền các bạn đem thời khóa biểu của lớp bên cạnh điều tra rõ dùm mình, mình ở chỗ này chờ các bạn, cám ơn nhiều.” Sau khi nghe thấy vị nam sinh kia nói, Hùng Tiểu Diệp suy tư một chút hướng những người đó nói.

“Hảo, không thành vấn đề. Ai kêu A Bưu là bạn của chúng tôi chứ! Bất quá, Tiểu Diệp bạn muốn làm như thế nào?” Đối với hành động sắp tới của Hùng Tiểu Diệp, mọi người chính là tò mò vô cùng. Xưa nay hành vi Hùng Tiểu Diệp bảo hộ Hùng Bưu chình là có tiếng ở trong trường học. Hiện tại có người dám đem anh của cô đẩy xuống cầu thang, bọn họ có thể nào không hiếu kỳ bước hành động kế tiếp của cô.

“Đợi đến lúc đó các bạn sẽ biết” Hùng Tiểu Diệp thâm trầm nở nụ cười, lấy điện thoại ra rất nhanh bấm xuống một dãy số.

“Anh Hạo anh của em đã xảy ra chuyện, hiện tại ở phòng y tế trong trường, anh mau chạy tới đây một chút.” Sau khi cúp điện thoại, Hùng Tiểu Diệp cười đến càng thêm khoái trá.

“Tiểu Diệp, anh Hạo trong miệng của bạn sẽ không phải là người đàn ông lần trước chứ?” Đối với Hạo Huân, mọi người chính là khắc sâu trong trí nhớ. Nhất là ánh mắt của anh ta, lạnh như băng không có một tia độ ấm. Bọn họ đều không rõ, người như vậy Hùng Bưu như thế nào quen biết được?

“Mọi người nói đi, trừ anh ấy ra, tôi còn kêu ai là anh Hạo sao?” Thật sự là một lũ ngu ngốc!

“Vậy bạn gọi anh ta đến làm chi?” Tiếp thu Hùng Tiểu Diệp xem thường, mọi người đành phải sờ cái mũi tự nhận không hay ho.

“Đương nhiên là xem kịch vui, các bạn không tò mò bộ dạng tức giận của người đàn ông kia sao?” Nhìn thấy mọi người đều nhất tề đưa mắt nhìn nhau, Hùng Tiểu Diệp cười đến càng thêm khoái trá, “Kỳ thật mình cũng rất tò mò.”

Ha ha, rất nhanh, cô có thể thấy một màn kịch vui a!

Thấy Hùng Tiểu Diệp trên mặt âm hiểm tươi cười, mọi người không khỏi lông mao dựng đứng. Quả nhiên ‘độc nhất là lòng dạ đàn bà!’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.