Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 7: Chương 7: Thần giao cách cảm (4)




Bên ngoài, một cây thông cổ đang khom lưng, bóng cây chiếu xuống người cô, hạt thông rơi đầy đất.

Tạ Đạo Niên ôm chặt cô từ phía sau, dưới tốc độ ra vào càng lúc càng nhanh, mật dịch liên tục bị khuấy động, tạo thành bọt nước, một cảnh dâm mỹ.

Anh đâm càng lúc càng nhanh, cơ thể hai người như không có khoảng cách mà tiếp xúc ma sát nhau.

Dâm dịch của cô chảy xuống bám vào gậy thịt của anh, cô kẹp chân lại, nơi nào đó mềm mại đáng yêu như bánh bao, cho vào rồi liền không muốn nhả ra nữa.

“Thích như vậy, hửm? Đều cho em hết... “ Anh dán sát vào tai cô nói chuyện, giọng nói nghe hết sức mê người.

Bộ đường trang trên bàn bị gạt xuống, rơi xuống sàn nhà, chủ nhân của nó đá nó sang một bên,

Liền cả bộ đường trang cũng dám ném.

“A~~~~. “ Nàng ngẩng cao đầu lên, nước mắt chảy ra, Tạ Đạo Niên ngậm vành tai của cô, đâm mạnh một cái.

Bắn!

Tiểu huyệt của Lục Yên co rút lại, kẹp chặt hai chân, bụng co rúm lại, ngã vào ngực anh, hai mắt đỏ bừng, gương mặt ửng hồng.

Tạ Đạo Niên rút gật thịt ra, bỏ áo mưa xuống, ôm cô lên giường, bắt đầu thở gấp, im lặng trong một lúc, chưa thấy cô hồi hồn lại, cười nhẹ lấy ngón tay đưa vào huyệt non của cô mà trêu đùa, “Vẫn còn đang trên đỉnh?”

Lục Yên cảm nhận được ga trải giường phía dưới bị ướt, đó là mật dịch của cô, bị ngón tay của anh trêu đùa rồi moi ra ngoài.

Cô thở gấp, “Trường Canh, anh học được trò này lúc nào vậy?”

Tạ Đạo Niên ôm cô vào trong ngực, “Em cứ coi như anh vô sự tự thông* đi” Anh hôn cô, “Thoải mái không?” (*Vô sự tự thông: không có ai dạy mà cũng biết)

Lục Yên gật đầu, “Em cảm thấy cõ lẽ em không đi được nữa.”

Anh bật cười, “Có muốn anh cõng về nhà không?”

Lục Yên đánh anh một cái, “Anh thật xấu xa.”

Anh cười không nói gì, đem cô ôm vào ngực.

Tạ Đạo Niên nhìn đồng hồ đeo tay, “Làm lâu thế sao? Nào, mặc quần áo vào, anh đi giặt ga trải giường.”

Lục Yên không muốn động, anh giúp cô xoa xoa hoa huyệt, mặc quần áo, sau đó ôm cô lên ghế, rồi tự mặc quần áo, chỉ một lúc sau, Tạ Đạo Niên hào hoa phong nhã đã quay về.

Anh rất thích hợp với những bộ đường trang như này, có một loại quyến rũ độc đáo trong đó.

Lục Yên chống đầu nhìn anh bận rộn.

Tại sao nhì? Tại sao trước đây không nhìn ra anh là một người giảo hoạt như vậy nhì?

Đúng là không thể nhìn bề ngoài.

Chân của cô bây giờ vẫn đang run nhè nhẹ, người sáng suất nhìn vào là biết vừa làm chuyện gì.

....

Cuối cùng, Tạ Đạo Niên vẫn lái xe đưa cô về nhà, bế cô lên nhà, đợi cô đi vào nhà, anh mới quay trở về xe.

Cô đứng trước cửa sổ tầng ba vẫy tay với anh, anh nhìn thấy vậy mới lái xe về.

Cũng đã 11 giờ rồi, mẹ vẫn chưa dậy, cô muốn đi nấu cơm, bước chầm chậm từng bước môt, bây giờ trong mật huyệt của cô vẫn còn lưu lại cảm giác bị gậy thịt của anh đâm vào.

A Bảo ở dưới chân cô kêu meo meo, Lục Yên nói, “Chị đeo vòng chụp cổ vào cho em nhá.”

“Meo Meoo ~.” A Bảo sợ đến mức chạy trốn.

A, con mèo mập mạp này.

Lúc cô nấu cơm xong, Đào Nhạc cũng mới dậy, bà vừa rửa mặt xong, đang bôi kem dưỡng da, nhìn thấy con gái mình đang lau bàn, sau đầu đang búi tóc bằng một cái đũa màu đỏ.

Bà thật không hiểu sao con gái mình lại có sở thích kì lạ như vậy.

“Mẹ, mẹ dậy rồi ạ.”

Đào Nhạc gật đầu, bà mặc một cái váy ngủ màu tím, bộ ngực cao vút, mái tóc làm xoăn lọn to, chân vừa dài vừa thẳng, lông mi vừa dài vừa cong, khóe mắt có một vài nếp nhăn, trông bà rất thành thục và quyến rũ.

Bề ngoài của Lục Yên được di truyền chủ yếu từ bà, nhưng cô chưa có được sự quyến rũ như bà.

Bà châm một điếu thuốc, ngồi trên ghế, nhìn có chút yếu ớt.

Đào Nhạc ngồi nhìn Lục Yên, rất lâu rồi mà điếu thuốc vẫn chưa hết, bà vừa nhả khói vừa nhìn cô như là muốn nhìn ra được điều gì đó.

Lục Yên đang bận rộn, liên tục bưng thức ăn ra, tuy rằng bước đi chầm chậm, nhưng mắt Đào Nhạc rất tinh, đã nhìn ra được manh mối.

Lục Yên cúi đầu giả bộ xới cơm đưa cho Đào Nhạc, “Mẹ, ăn cơm ạ.”

Đào Nhạc gật đầu, dập tắt điếu thuốc, vươn tay ra đợi cô đi đến.

Lục Yên chậm rãi đi qua, Đào Nhạc kéo tay cô lại, nhìn cô, “Lên giường cùng cậu nhóc kia rồi?”

Chiếc đũa bỗng rơi xuống mặt bàn.

Lục Yên nhìn về phía bà, ánh mắt úp mở, miệng ngập ngừng, “Vâng ạ... “

“Đừng lo lắng, con đã lớn rồi, mẹ chỉ hỏi con một câu thôi, nó có mặc áo mưa không?”

“Có mặc... “

Đào Nhạc ừ một tiếng, “Mẹ không nghĩ rằng còn to gan như thế.”

Lục Yên tưởng rằng bà chuẩn bị mắng mình, “Mẹ, con.... “

“Không có gì, mẹ không mắng con, con lớn rồi, mẹ cũng không quản được việc này, hai đứa làm tốt biện pháp tránh thai là được rồi, dù đàn ông có nói gì, thì đầu óc cũng đừng mê muội mà nghe theo, đến lúc đó người chịu thiệt chính là mình.”

Lục Yên gật đầu, “Mẹ, mẹ sẽ không... “

Đào Nhạc dựa lưng vào ghế, “Cậu nhóc kia mẹ nhìn thấy cũng không tệ, ánh mắt của con rất tốt.”

“Mẹ, mẹ vẫn còn muốn mắng con nữa à?”

“Không, ăn cơm đi.”

Lục Yên trở lại vị trí, chậm rãi ngồi xuống.

Đào Nhạc nở nụ cười, “Không nhìn ra được, cậu nhóc kia lại khỏe như vậy nhá.”

Lục Yên cúi mặt xuống và cơm ăn, Đào Nhạc gắp rau ăn, không trêu cô nữa.

Xa xa bên khung cửa sổ, một con mèo màu cam đang không ngừng cắn xé cái vòng chụp cổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.