Long Thần Quyết

Chương 13: Chương 13: Dụ Dỗ, Uy Hiếp và Trao Đổi




Thái cười cười: "Ngươi cũng thế thôi Lục Vĩ huynh."

Hồ Ly Lục Vĩ gật gật đầu, đồng thời chống lên nửa người trên.

Động tác chống người lên của hắn rất chậm, tựa hồ hành động đơn giản này đã làm hắn hao phí mười phần sức lực.

Nhưng vẫn kiên trì hành động tiếp cố gắng chống nửa người lên, hy vọng có thể dùng tư thế ngồi mà cùng Thái nói chuyện.

Có lẽ, trong suy nghĩ của Lục Vĩ Ma Hồ có thể dùng loại phương thức này để biểu đạt sự trịnh trọng trong khi nói chuyện.

Lục Vĩ Ma Hồ: " Thái huynh, nói ra ý đồ của ngươi khi đến đây đi. Huynh đệ cũng thấy đấy, ta... Ha ha, thân thể không được tốt cho lắm."

Thái gật đầu, tình huống thân thể của Lục Vĩ Ma Hồ hắn hết sức tinh tường. Bởi vậy, cũng liền không dây dưa nhiều.

Hắn ngửa bài luôn:

"Đạo hạnh của Lục Vĩ huynh có lẽ đã gần ngàn năm. Bởi vậy, phỏng chừng huynh sẽ không khó nhìn ra tu vi của tại hạ."

"Không sai, quả là tuổi trẻ tài cao nếu ta không có nhìn nhầm tiểu huynh đệ ngươi có lẽ đã đạt đến Ngọc Thanh cảnh giới đỉnh phong đi sắp đột phá Thượng Thanh Cảnh nếu đúng huynh đệ là người Thanh Vân Môn. Có lẽ tại trong nhân loại các ngươi có thể nói là nhân trung long phượng đi."

Thái từ chối cho ý kiến cười cười, nói:

"Con mắt của Lục Vĩ huynh rất là tinh tường. Thực cũng không dám đấu diếm, tại lúc tiểu đệ còn ở Thanh Vân đã muốn tìm một kiện pháp bảo phù hợp thuộc tính hỏa. Mà lần này tiểu đệ xuống núi, cũng là vì nguyên nhân đó.''

"Ah?"

Lục Vĩ Ma Hồ nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên dị sắc.

"Vậy ngươi đến đây, là vì đồ vật kia ư?"

Thái khẽ cười nói:

"Lục Vĩ huynh không cần thăm dò ta chính xác ta đến là vì ''Huyền Hỏa Giám'' trên tay của cô nương ấy đấy.''

Cả hai Hồ Ly, một đã biến hóa thành người, một vẫn chưa hóa hình còn trong bộ dạng hồ ly nghe vậy đều chợt rùng mình, tuy rằng lúc trước đã sớm suy đoán ra nguyên nhân của Thái khi tới đây nhưng khi nghe thấy ba chữ ''Huyền Hỏa Giám'' vẫn cảm thấy khinh ngạc không thôi.

Bạch y nữ tử rốt cục nhịn không được chen miệng vào nói.

"Ngươi... Ngươi rốt cuộc là làm sao mà biết được?"

"Làm sao mà biết được ư?"

Thái lắc đầu.

''Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, trong thiên hạ này, không có bức tường nào che không lọt gió mưa. Ví dụ như ở quê hương ta có câu như thế này ''Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra.'' không biết Lục Vĩ huynh đã nghe qua câu này hay chưa?"

Con hồ ly màu bạc nghe vậy cúi đầu trầm tư một lát không biết cái hành động đó của nó có gọi là trầm tư hay không nữa.

"Câu nói của tiểu huynh đệ thật khiến người ta tỉnh ngộ. Ha ha, ''Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, trong thiên hạ này, không có bức tường nào che không lọt gió mưa. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Xem ra quả thật là chúng ta đã khinh thường người trong thiên hạ."

''Động thủ đi huynh đệ đến đây là vì nó mà, bắt đầu đi, tuy ta trọng thương nhưng với đạo hạnh bây giờ của huynh đệ ta và Tiểu Ngọc liên thủ vẫn có thể liều mạng một trận, haha...''

''Không, không. Ta không đến đây để cướp đoạt đồ vật của huynh đài mà là trao đổi, trao đổi công bằng hiểu không.''

Nói đoạn móc ra bình ngọc mà Điền Bất Dịch đưa cho lúc hạ sơn mở ra nút vải.

''Cửu Dương Đan''

Vừa thấy bình ngọc đưa ra làm cho cả tiểu cô nương Tiểu Ngọc và cả Lục Vĩ Ma Hồ như chấn động nhưng ngay lập tức Lục Vĩ Ma Hồ có vẻ trấn tính ngay nhưng tiểu cô nương Tiểu Ngọc lại dường như nhìn trân trân vào bình ngọc trên tay hắn, chỉ hận không thể ngay lập tức kéo qua tay mình.

"Ngươi quả thật là đệ tử của nhất mạch Đại Trúc Phong. 'Cửu Dương Đan'' của Đại Trúc Phong các ngươi là đan dược vang danh thiên hạ. Hắc, ngay cả đám chết tiệt Phần Hương cốc kia, hình như cũng đưa ra điều kiện là ba kiện thần binh, chỉ để đổi lấy một viên ''Cửu Dương Đan''. Ai ngờ cuối cùng vẫn bị cao tầng Thanh Vân Môn cự tuyệt. Tiểu huynh đệ ngươi xuất ra một viên linh đan, có lẽ không phải hành y cứu đời đi, đổi lấy ''Huyền Hỏa Giám'' sao. Có lẽ chưa đủ đâu chúng ta đâu có cần nó.''

"Ha ha."

Thái cười cười.

"Lục Vỹ huynh đừng cố lừa dối ta, ta hiểu rõ tình trạng cơ thể huynh mà, ta đến đây giao dịch mang theo thành ý không chỉ một viên ''Cửu Dương Đan'' mà thôi đâu.''

Lục Vĩ Ma Hồ sững sờ.

''Xem ra ngươi biết rất nhiều.''''Haizzz nói xem ngoài ''Cửu Dương Đan'' thì thành ý của ngươi là gì, quả thật tình trạng bây giờ của ta rất cần nó nhưng ''Huyền Hỏa Giám'' đối với Linh Hồ Nhất Tộc rất trọng yếu, ta không thể trao đổi chỉ vì tính mạng của mình.''

"Ngươi có lẽ chưa quên... Nhưng có một người, Linh Hồ tộc, mặc dù nàng nhất thời không ở đây , có lẽ nếu nàng ở đâu sẽ ủng hộ ngươi trao đổi, nhưng chưa chắc là đã không thể cứu được nàng thoát khốn!"Lời nói của Thái có vẻ như mây mù không rõ ràng nhưng Lục Vĩ Ma Hồ nghe thấy lại như sấm động giữa trời quang. Hắn đã có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của Thái nhưng không dám khẳng định.

''Ngươi! Ngươi có ý gì?''

Thái nở nụ cười.

Hắn đã nắm được thế chủ động trong cuộc nói chuyện này rồi.

''Hồ Ly Nhất Tộc trong tất cả các loài trên thế gian là một loài hiếm có, rất nhiều yêu tu tu luyện hóa hình thành người. Mà ở trong Linh Hồ Nhất Tộc có một mạch đặc biệt cường đại có đặc điểm vô cùng rõ ràng đó chính là tu hành đạo hạnh càng cao số lượng đuôi mọc ra lại càng nhiều. Nếu ta không nhầm cả Lục Vĩ huynh đài đây và Tiểu Ngọc cô nương xuất thân từ nhất mạch này. Lục huynh tuy có sáucái đuôi, với hơn ngàn năm đạo hạnh thế gian tôn xưng Lục Vĩ Ma Hồ nhưng lại trọng thương không thể hóa hình. Tiểu Ngọc Cô nương ít hơn một chút ba đuôi Tam Vĩ Yêu Hồ đạo hạnh kém hơn một chút. Nhưng đương thời ở bên trong Linh Hồ Nhất Tộc vẫn còn có một người tu vi cao thâm đã mọc hết chín đuôi Cửu Vĩ Thiên Hồ. Ta nói có đúng không.''

Hắn dừng lại một chút ngay lập tức lại tiếp lời

''Chỉ là người kia, khoảng 260 năm trước, bởi vì '' một việc nào đó'' , trọng thương bởi vì cứu huynh nên đã bị vây khốn tại '' một địa phương nào đó''. Huynh nói xem dùng vị đó đạo hạnh nếu có thể có giúp đỡ thì có thể thoát khốn được hay không. Nếu huynh lành bệnh với đạo hạnh của huynh cứu ra người đó đâu có khó gì?''

Thái nói với vẻ mặt thành khẩn.

Lục Vĩ Ma Hồ vẻ mặt khiếp sợ, sau đó cười khổ một tiếng:

"Huynh đệ, quả nhiên là giỏi tính toán. Chỉ là..."

Thanh âm Lục Vĩ Ma Hồ đột nhiên chuyển sang vô cùng lạnh lẽo.

"Chỉ là ngươi tính toán có lẽ quá là lý tưởng hóa đi chứ.''

"Ah?"

Thái ra vẻ kinh ngạc.

''Xin được chỉ giáo.''

Lục Vĩ Ma Hồ cười nhạt.

"Ta không biết huynh đệ ngươi nghe được hay xem được từ nơi nào biết được nhiều bí văn như vậy đến đây tính toán ta cái gì mà ''Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, trong thiên hạ này, không có bức tường nào che không lọt gió mưa. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra'' gì đó có vẻ như mọi chuyện đều biết giống như tận mắt nhìn thấy đừng nói rằng huynh đệ nghe tin vỉa hè mà suy đoán. Đương nhiên ta cũng không có hứng thú muốn biết ngươi nghe được những tin tức đó ở đâu.''

''Khụ Khụ...''

''Tuy nhiên ta nói cho ngươi biết, tính toán của ngươi đã sai lầm rồi. Ta thừa nhận tính toán đó quả thật rất hấp dẫn. Muốn dùng ''Cửu Dương Đan'' đổi lấy ''Huyền Hỏa Giám'' một cách êm thấm lấy về trấn Cốc bảo vật sau đó để ta chữa khỏi nội thương dụ dỗ ta đi cứu mẹ ta. Ta thừa nhận người kia mà ngươi nói chính là mẫu thân ta, không sai 260 năm trước bị nhốt tai Phần Hương Cốc các người, ta cũng rất muốn đi cứu người. Nhưng sau đó lại giăng thiên la địa võng bắt ta cùng Tiểu Ngọc tuyệt diệt Linh Hồ Nhất Tộc. Tính toán thật âm độc. Nhân loại không thể tin, rất âm hiểm a.''

"Ha ha ha ha..."

Thái bật cười vang.

Lục Vĩ Ma Hồ tức giận

"Có gì buồn cười chứ!"

''Ta không cười còn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ phải thất thần nghe ngươi trách móc suy đoán sao?

Thái tiếp tục

"Ta cười chỉ là nghĩ tới đúng là không thể tin một số điều điển tịch nói mà thôi.''

"Đúng vậy không thể tin được một số tin tức vỉa hè. Bị ta nói toạc ra tâm sự có phải không?" Lục Vĩ Ma Hồ cười lạnh nói.

Thái hừ lạnh.

"Không tin ư. Chính là cái gọi là Linh Hồ Nhất Tộc từ trước đến nay xảo trí đa mưu trong điển tịch, thật đúng là ghi chép bừa bãi sai trái. Hôm nay xem ra... Yêu vật nói chung vẫn chỉ là yêu vật, mặc dù đã khai mở linh trí, nhưng cuối cùng vãn không tránh khỏi xảo trá, đa nghi ngu ngốc mà thôi.''

''Ngươi muốn chết ư.''

''Hừ với bộ dạng hai ngươi hiện tại có thể giết ta sao. Kể cả ngay bây giờ ta giết hai ngươi cướp đi ''Huyền Hỏa Giám'' thì người không biết quỷ không hay đã có thể trao đổi với hai ngươi đã là chuyện rất quân tử rồi.''

Nói đoạn hắn lấy ra long châu truyền nguyên khí vào trong đó thúc đẩy nó phát ra uy áp tới mức tối đa.Màu đen lập tức tràn ngập quanh hang động vốn tràn đầy màu đỏ của dung nham, không khí đột nhiên đang nóng hầm hập chuyển sang sự rét lạnh, uy áp của long châu tỏa ra tạo sự áp bức rét lạnh từ sâu trong linh hồn Lục Vĩ Ma Hồ và Tam Vĩ Yêu Hồ.

Với cảnh giới Long Dịch Cảnh Đỉnh phong không thể tạo ra uy áp mạnh mẽ tới như vậy nhưng nhờ Long Châu hắn có thể ngụy tạo ra một trường uy áp cực mạnh có lẽ dùng để hù dọa thì rất tốt nhưng không có sức tấn công gì.

Lục Vĩ Ma Hồ và Tam Vĩ Yêu Hồ chỉ cảm thấy từng đợt rét lạnh thân thể bị uy áp đè ép như muốn nôn mửa, cúi xuống mà quỳ lạy, uy áp này họ chưa từng cảm nhận thấy bao giờ, mạnh mẽ không thể chống lại làm cho người ta tuyệt vọng. Đâu còn là một thanh niên yếu đuối nữa mà là một sát thần.

Thái thu lại uy áp, lạnh lùng.

''Các ngươi có một chút thời gian suy nghĩ, ta có thể đợi ngoài kia, đừng quá lâu.''

.o0o.

Bóng dáng Thái khuất sau cửa động.

Một thoáng im lặng.

Tiếng Tiểu Ngọc vang lên:

"Thật là đáng sợ, hắn....Hắn là người xấu...''

Lục Vĩ Ma Hồ cười một cách chán nản, cũng không tranh luận nhiều.

"Hắn là người tốt hay là người xấu, tạm thời không nói. Nhưng ta có thể chắc chắn hắn không phải là người Phần Hương cốc."

"Đại ca,vì cái gì mà huynh khẳng định như vậy?"

"Rất đơn giản. Đầu tiên, hắn biết đạo pháp chính tông Thái Cực Huyền Thanh Đạo của Thanh Vân Môn , hơn nữa tu vi còn không thấp. Điểm này, chính muội đã tự mình lĩnh giáo qua ."

Tiểu Ngọc hừ nhẹ một tiếng, nhẹ gật đầu, lại vẫn mạnh miệng nói:

"Thanh Vân môn, Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc, tuy tự xưng là ba môn phái đứng đầu chính đạo nhưng giữa bọn họ chưa chắc sẽ xảy ra sự việc cùng nhau thông đồng làm bậy. Có lẽ Phần Hương Cốc cùng Thanh Vân Môn cũng có giao dịch gì đó nhưng đó là mặt ngoài hữu hảo nhưng có lẽ lại là đưa nhau vào bẫy rập mà thôi.

"Ha ha, đúng như vậy."

Lục Vĩ Ma Hồ thấy Tiểu Ngọc nói như vậy cũng không phản bác.

"Tuy rằng Thanh Vân môn, Thiên Âm Tự, Phần Hương Cốc ngoài miệng hữu hảo thân thiết giúp đỡ nhau . Nhưng sau lưng có thật sự hòa thuận hay không. . . Ha ha, vô cùng khó nói. Nếu không năm đó Phần Hương Cốc dùng ba kiện thần binh làm điều kiện trao đổi ''Cửu Dương Đan'' cho đệ tử phục dụng tăng cảnh giới làm sao lại không thể thành công.

Tiểu Ngọc nghe xong, tuy rằng cũng để ý tới, nhưng vẫn nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, không có trả lời.

"Hơn nữa nếu hắn thật sự là người Phần Hương Cốc phái tới , cũng hoàn toàn không cần lãng phí một viên ''Cửu Dương Đan'' làm vật trao đổi. Ha ha, đây chính là ''Cửu Dương Đan'' đó. Giá trị tương đương ba kiện thần binh. Nếu ta là hắn, hạ sát thủ là xong chuyện đến lúc đó, chỉ cần chúng ta chết, ''Huyền Hỏa Giám'' sẽ rơi vào tay hắn thần không biết quỷ không hay.

Tiểu Ngọc nghe xong, rốt cục gật gật đầu, không hề lên tiếng.

''Chúng ta trao đổi, đợi ta phục dụng chữa khỏi nội thương rồi tính tiếp.''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.