Long Thần Quyết

Chương 5: Chương 5: Đồ Đệ




Mọi người trong điện đang nói chuyện thong thả, dường như đang thảo luận việc gì.

Vị đạo sỹ trẻ dẫn hắn đến ngoài cửa, chỉnh đốn lại y bào, rồi cung kính thưa:

"Chưởng môn, các vị sư thúc, đệ tử Thường Tiễn phụng mệnh đưa Thái huynh đệ đến gặp sư phụ và các vị sư tôn.''

Thái đưa mắt quanh đại điện thầm đánh giá. ''Cổ kính và trang nghiêm.''Phía trước thần vị, trên đại điện, có mấy chục người đang đứng, có kẻ tu hành có người phàm tục, xem ra đều là môn hạ của Thanh Vân Môn. Phía trước đám người ấy, đặt chừng bảy cỗ đại kỷ, bên trái bên phải mỗi bên ba cái, chính giữa, nơi đầu hai dãy đặt một cái, trên đó có sắn bảy người ngồi. Trong đó, bảy người ngồi trên ghế, khí độ càng có vẻ xuất chúng, hơn hẳn mọi người khác. Trong sáu người này, có ba người là tu hành, ba người là tục gia, đặc biệt nguời ngồi chính giữa, mình khoác hắc lục đạo bào, tiên phong hạc cốt, hai mắt ôn nhuận long lanh, tất nhiên chính là vị chưởng môn đại danh đỉnh đỉnh của Thanh Vân Môn, Đạo Huyền Chân Nhân, trung niên béo tốt phúc hậu ngồi ở dưới cùng hàng ghế bên phải là Điền Bất Dịch.Tránh thất lễ Thái không dám nhìn tiếp vội bước lên ôm quyền, cất giọng nói mười phần bắt chiếc phim kiếm hiệp, nhìn thẳng Đạo Huyền Chân Nhân và sáu vị chủ phong.

''Tại hạ họ Nguyễn tên Thái, nhà ở Việt Nam cách đây rất xa, do vô tình bị truyền tống tới Thanh Vân Môn. Khoảng thời gian qua đã được Thanh Vân Môn Đại Trúc Phong chăm sóc tận tình, tại hạ vô cùng cảm kích.''

Chúng nhân nghe vậy, trên mặt đều không kìm được nét cười, mọi ánh mắt đều dồn về phía Thái.

Thanh niên ngọc thụ lâm phong, anh khí bừng bừng, mặc quần áo kì lạ có vẻ là trang phục địa phương, tóc ngắn tuy thân lâm đại biến, trong người có thương thế lại đối diện với cao nhân danh động thiên hạ như Đạo Huyền Chân Nhân, mà nói năng vẫn đâu ra đấy, rõ ràng mạch lạc, quả là điềm đạm trầm tĩnh.

Cổ truyền tống trận ở khu rừng nhỏ hư hỏng đã lâu, cao tầng Thanh Vân đã tra xét nhiều năm không có thông tin gì, lại mang tới một người kèm theo dị tượng.Dị tượng thanh thế rất lớn, đều làm cho cao tầng Thanh Vân Môn chú ý, nhận được thông báo điều tra của Đại Trúc Phong, Đạo Huyền Chân Nhân vô cùng kinh ngạc, bèn cho mời người thanh niên thần bí tới cùng triệu tập thủ toạ của sáu chi phái kia đến thương lượng.

Những nhân vật gánh vác được trách nhiệm thủ toạ của bảy chi phái, tất nhiên là những nhân vật đỉnh cao trong Thanh Vân Môn; mà những nhân vật đỉnh cao trong Thanh Vân Môn, cũng chính là những nhân vật tuyệt luân trong hàng ngũ đạo sỹ tu chân luyện đạo trên thế gian. Những người đang ngồi đây, ai nấy đều nhìn xa trông rộng, lúc này trong lòng chỉ biết nhận xét một câu: "Đúng là một miếng ngọc đẹp, tư chất tâm tính rất cao!"

Đạo Huyền Chân Nhân khe khẽ mỉm cười, nói:

''Không có chuyện ơn huệ gì ở đây, tiểu huynh đây gặp nạn ở gần núi Thanh Vân chúng ta tất nhiên không thể bỏ mặc không lý đến đó đâu phải là tác phong của nhất đạo chính phái Thanh Vân ta. Tuy thế ta có vài câu muốn hỏi, mong rằng tiểu huynh sẽ trả lời cho rõ."

''Vâng Chân nhân cứ hỏi biết gì ta sẽ nói lấy.''

Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói: "Thương thế hiện tại của huynh đệ ra sao. Làm sao mà lại bị kéo vào kiếp nạn này?"

''Haizzzz! Nói ra thì rất dài dòng. Tại hạ là một người bình thường ở Việt Nam, có lẽ cách đây rất xa, cậy có một thân võ nghệ cao mà đi thám hiểm một di tích cổ vô tình mà bị đưa đến đây, ;lại ngất xỉu mấy ngày . Thật là tai bay vạ gió.''Thái nửa thật nửa giả trả lời dù sao thì cũng không thể nói rằng ta táy máy nghịch truyền tống trận bị đưa từ dị giới tới đây sao.

Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lát, nói: "Nói như vậy, huynh đệ đây đối với việc mấy hôm trước, không hay biết gì hết."

''Vâng.''

Đạo Huyền Chân Nhân thở dài, gọi một tiếng: "Tống Đại Nhân, Trương Tiểu Phàm."

"Có đệ tử."

Hai đệ tử Thanh Vân ứng tiếng bước ra, một người dáng khôi ngô cao lớn, một thiếu niên chất phác phục trang cả hai theo lối tục gia. Chỗ họ vừa đứng là ở sau lưng Điền Bất Dịch.

Đạo Huyền Chân Nhân nói:

"Hai ngươi là người đầu tiên phát hiện ra chuyện ở miếu hoang, ngươi hãy đem việc lúc đó nói lại một lượt nữa!"

Tống Đại Nhân cất giọng thô sảng: "Vâng. Ngay sau khi xảy ra dị tượng, đệ tử và tiểu sư đệ được lệnh sư phụ tới lân cận điều tra, đạp không trung mà đi. Lúc ngang qua trên miếu hoang thấy cảnh tượng tan hoang, cây đổ xiêu vẹo, miếu hoang đã sập. Bọn đệ tử vội vàng hạ xuống xem xét, thì tìm được Thái huynh đệ đây, thấy Thái huynh hôn mê bất tỉnh, thương thế rất nặng bèn đưa về Đại Trúc Phong chữa trị.''

''Thái huynh đệ, sự việc từ hôm đó là như vậy, huynh đệ bây giờ không thể trở về được nữa, truyền tống trận ở đây hầu như đều bị hư hỏng hoàn toàn, không thể chữa trị, sau này có dự tính gì không.'' Đạo Huyền Chân Nhân nói.

Thái ngay lập tức đáp lời:

''Tại hạ vốn tứ cố vô thân, nay gặp nạn được Thanh Vân Môn cưu mang giúp đỡ, mọi việc xin nhờ Chân Nhân định đoạt.''

Đạo Huyền Chân Nhân khe khẽ thở dài, tay trái nhẹ phất.

''Huynh đệ thương thế vừa khỏi hãy đi nghỉ ngơi trước, xuống y sư của Thông Thiên Phong xem qua thương thế một chút.''

Đoạn quay qua đạo sĩ bên cạnh:

''Thường Tiễn, ngươi đưa Thái huynh đệ đi xem xét thương thế một chút.''

''Đa tạ chân nhân.'' Hoàng ôm quyền cúi đầu cảm ơn một cách thật lòng.

Sau khi hai người rời đi.

Đạo Huyền Chân Nhân xua xua tay, chúng đệ tử đang đứng lần lượt hành lễ, rồi theo thứ tự lui ra. Trong đại điện, chỉ còn lại bảy người bọn họ.

Lúc ấy, Điền Bất Dịch nói:

''Chưởng môn sư huynh, theo đệ xem xét mọi chuyện có lẽ là như vậy, Thái tiểu huynh đệ không giống gian tế ma giáo, không có vẻ nói dối, dị tượng cũng không có gì bất thường, truyền tống trận cũng đã hư hỏng toàn bộ, huynh định xử trí thế nào?"

Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn đạo nhân ngồi đầu hàng bên trái, hỏi: "Thương Tùng sư đệ, ý đệ ra sao?"

Thương Tùng Đạo Nhân thân hình cao lớn, diện mạo trang nghiêm, là thủ toạ chi phái Long Thủ Phong của Thanh Vân Môn. Trong Thanh Vân Môn, ngoài chi phái chính của Đạo Huyền Chân Nhân ra, thanh thế của Long Thủ Phong là lớn nhất.

Thương Tùng bản tính nghiêm khắc, ngoài việc quản lý các đệ tử trong chi phái của mình ra, còn kiêm quản những việc xử phạt trong Thanh Vân Môn. Thanh Vân đệ tử bình thường đối với chưởng môn Đạo Huyền Chân Nhân cố nhiên kính ngưỡng vô cùng, nhưng khiếp sợ nhất lại chính là vị Thương Tùng thủ toạ ít khi cười nói này.

Bấy giờ, Thương Tùng Đạo Nhân cau đôi mày rậm, một lát sau mới đáp:

"Câu chuyện rất nhiều nghi vấn, trong lúc vội vàng e là khó mà tra xét cho rành mạch được. Nhưng theo đệ thấy, hắn ngộ tính và tâm tính đều rất tốt độ tuổi, hoàn cảnh lại phù hợp tứ cố vô thân. Đệ thấy chúng ta nên thu nạp hắn vào làm môn hạ, từ từ theo dõi đánh giá sau. Nếu điều tra ra hắn lừa dối thì ngay lập tức...!"

Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, nói:

"Không sai, ta cũng có ý như vậy. Thái huynh đệ thân phận cô khổ, chúng ta phải chiếu cố một chút. Chỉ có điều ta đã rất nhiều năm không thu nạp đồ nhi, chẳng hay có vị sư đệ nào có thể nhận chúng không?"

Nói đoạn, ông ta đưa mắt nhìn khắp mọi người.

Với đạo tu chân, tư chất là cực kỳ quan trọng, thế gian thường có cái gọi là thiên tài ngộ đạo, tức là cái thuyết vượt được tu hành trăm năm. Mà người trong Thanh Vân Môn rất thấm nhuần điều này.

Năm xưa khi Thanh Vân Môn cùng đồ mạt lộ, chỉ nhờ vào Thanh Diệp tổ sư kinh tài tuyệt diễm, tuy tuổi còn trẻ, nhưng thiên tư hơn người, tham phá cổ thư của tiền nhân, tu hành vượt xa tất thảy tiên nhân, mà khiến một Thanh Vân Môn hấp hối trở nên dồi dào sức sống, thịnh vượng vô song, rồi trở thành lãnh tụ chính đạo trong thiên hạ ngày nay.

Thêm nữa, danh sư tuy nhiên khó cầu, nhưng đệ tử tư chất thượng thừa như vậy cũng khó kiếm, Thái thiên tư hơn người, căn cốt kỳ giai, thủ toạ của các chi phái Thanh Vân Môn cũng đều có ý thu vào làm môn hạ.

Sau một hồi im lặng, Điền Bất Dịch ho lên, rồi nói:

"Hà hà, chưởng môn sư huynh, huynh biết Đại Trúc Phong của đệ từ xưa tới nay vốn neo người, hắn lại ở Đại Trúc Phong mấy ngày nay đã quen thôi thì để đệ giải quyết giúp huynh chuyện này đi!"

Nhưng thủ toạ của Triêu Dương Phong là Thương Chính Lương ngồi bên cạnh đã nhổm dậy trước, chắn ngang đường nói với Đạo Huyền Chân Nhân:

"Chưởng môn sư huynh, hôm nay đệ vừa nhìn thấy thanh niên này này đã cảm thấy rất hợp với nó, chắc là có mối túc duyên, chẳng bằng để nó đầu nhập môn hạ đệ!"

Thanh Vân Môn lịch sử lâu đời, các chi phái ngoài mặt luôn giữ hoà khí, nhưng bên trong đều có ngầm ý giao kình, nhìn thấy Thái tư chất hơn người, chưa chừng có thể là một Thanh Diệp tổ sư nữa, huống hồ thu nạp môn hạ ít nhất cũng là thêm được một đệ tử, không thể để chi phái khác nắm được cơ hội.

Vì có uy vọng tu hành của Đạo Huyền Chân Nhân, vốn chẳng ai dám tranh, đằng này Đạo Huyền tự nói là không thu nạp, chuyện tốt như vậy đời nào có thể bỏ qua?

Lúc ấy Thương Chính Lương vừa nói dứt câu, liền có thủ toạ của Lạc Hà Phong là Thiên Vân Đạo Nhân ở bên cạnh nói: "Thương sư huynh, môn hạ huynh đã có đến hai trăm đệ tử, nếu ai ai cũng có túc duyên với huynh, e rằng túc duyên của huynh khó tránh khỏi là quá nhiều đấy."

Thương Chính Lương đỏ lựng mặt, toan nói, Điền Bất Dịch đã tranh tiên: "Thiên Vân sư huynh nói rất đúng á! Luận về số lượng đệ tử, các vị ít nhất cũng trên trăm người, Đại Trúc Phong của ta lại chỉ có tám người, chẳng ra cái thể thống gì. Chi bằng..."

Lúc ấy Thương Tùng Đạo Nhân lập tức ngắt lời lão: "Điền sư đệ, Thái tiểu chất thân thế đáng thương như vậy, cần mang lại cho hắn sự chăm lo, chứ không phải là chú ý đến việc số người của chúng ta nhiều hay ít." Nói đoạn, ông ta ngoảnh đầu sang Đạo Huyền Chân Nhân, vòng tay nói: "Chưởng môn sư huynh, Thái tiểu huynh đây quả là một nhân tài, xin để đệ thu nạp nó làm môn hạ, đệ nhất định sẽ hết lòng dạy dỗ, giúp nó thành tài, gây dựng uy danh Thanh Vân ta."

Thủy Nguyệt đại sư đang nhắm mắt điều tức chợt lạnh giọng

''Ồn ào quá, thật chả ra thể thống nào cả, hắn đã ở Đại Trúc Phong từ trước tới nay, mang ơn Đại Trúc Phong cứ để hắn làm môn hạ Đại Trúc Phong còn tranh giành cái gì.''

Đạo Huyền Chân Nhân trầm ngâm một lát, bọn Thương Tùng, Thương Chính Lương trong lòng đều biết thế là thôi rồi, quả nhiên một lát sau, Đạo Huyền Chân Nhân bảo:

''Thủy Nguyệt sư muội nói cũng có lý, vậy thì để nó đầu nhập môn hạ Đại Trúc Phong đi.''

Điền Bất Dịch khẽ mỉm cười đáp: "Vậy Đa tạ chưởng môn sư huynh."

Mọi người rục rịch định cất lời muốn phân biện, nhưng Đạo Huyền lại giành lấy cơ hội, không cho họ nói:

"Được rồi, chuyện này ấn định rõ ràng như vậy, các vị sư đệ, sư muội cũng phải chú ý điều tra việc kia, hiểu cả chưa?"

Bọn Thương Tùng cùng đứng dậy, đồng thanh đáp: "Vâng."

Đạo Huyền Chân Nhân gật gật đầu, ho khẽ mấy tiếng, không nhìn đến thái độ của mấy người, bước mau vào hậu điện. Bóng ông ta khuất rồi, trên Ngọc Thanh Điện liền vang tiếng cười lớn của Điền Bất Dịch.

Số phận anh main của chúng ta đã được quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.